CHƯƠNG 58: LỰA CHỌN SAU KHI TỈNH LẠI.
“Mẹ,” Dương Minh kéo mẹ mình: “Chuyện này không thể trách Trần Mặc.”
“Sao không thể trách cậu ta?” Mẹ Dương tức muốn khóc: “Con nghĩ mẹ không xem TV không đọc báo sao? Trên đó cũng viết, cậu ta cùng hội với đám tội phạm kia!!” Bà chỉ vào Trần Mặc: “Trước đây tôi đã có thiện ý nói với cậu rời bỏ Dương Sóc đi, cậu không đi, thì ra là có kế hoạch!!”
“Cháu không có…” Trần Mặc biện giải.
Mẹ Dương bổ nhào tới thụi túi bụi lên người Trần Mặc: “Nếu con tôi có việc bất trắc, tôi nhất định không tha cho cậu đâu! Tên khốn kiếp!!”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy!” Dương Minh thấy thế, vội ngăn mẹ anh lại.
Hạ Khải Minh cũng chắn trước mặt Trần Mặc: “Ấy, bác ơi bác, sao bác lại không phân biệt trắng đen gì thế? Nếu không phải thằng con bác khoe khoang xuất đầu lộ diện, sao lại hại Trần Mặc bị người ta bắt cóc?” Hắn cười nhạt kéo tay trái Trần Mặc: “Bác thấy chưa? Ngón tay cũng mất rồi, con bác nhiều lắm cũng chỉ hôn mê, chẳng thiếu tay chân bộ phận nào, tỉnh lại vẫn là một cơ thể đầy đủ.”
Mẹ Dương bị Dương Minh ấn lên ghế, nước mắt rơi ào ào: “Nhưng mà nó tỉnh rồi, có thể cử động hay không còn chưa biết, con tôi, có thể tỉnh lại không còn chưa hay mà!”
Trần Mặc run lẩy bẩy: “Dương Sóc thế nào rồi? Vì sao… đến giờ còn chưa tỉnh?”
“Không sao,” Qúy Hoằng Hòa an ủi: “Chính là lúc rơi xuống đụng vào đầu thôi.”
Mắt Trần Mặc thoáng cái đỏ hoe: “Là tôi có lỗi với anh ấy… Nếu như… nếu như…”
“Có gì mà nếu như chứ!” Hạ Khải Minh ý không vui: “Cậu bị bệnh gì thế? Hễ có chuyện là vơ vào mình! Đó là đàn ông của cậu, vì cứu cậu mà bị thương là chuyện đương nhiên.”
Một câu đó là người đàn ông của cậu lại khơi lên lửa giận của mẹ Dương: “Có rắm đây này! Hai thằng đàn ông ở cùng nhau, cũng không cảm thấy xấu hổ! Biến thái!!” Bà vội gạt nước mắt: “Cút đi, nhà họ Dương chúng tôi cần mặt mũi, không rước được vị đại thần như ngài.”
“Sao bác lại nói vậy? Cũng không phải lỗi Trần Mặc!” Hạ Khải Minh cau có.
“Được rồi, được rồi,” Dương Minh vội đứng ra ngăn: “Mẹ tôi tâm tình không tốt, trước hết mọi người cứ về đi, chờ bà tâm tình tốt lên các cậu hẵng tới.”
“Tới cái gì mà tới, tao vĩnh viễn không muốn thấy mặt nó!” Mẹ Dương ra lệnh đuổi khách: “Không cần tới nữa.”
Hạ Khải Minh muốn nói gì đó, lại bị Qúy Hoằng Hòa ngăn lại, đành phải căm giận hất tay.
Qúy Duyệt Duyệt trái nhìn phải ngó, nhỏ giọng nói: “Bà ơi bà đừng khóc, bà mà khóc mà tất cả mọi người sẽ đau lòng đó.”
Mẹ Dương xoa mắt, nhìn Qúy Duyệt Duyệt, mỉm cười: “Bé ngoan, bà không khóc nữa, a… không khóc nữa…”
Bầu không khí hiện tại khá là xấu hổ, hai bên đang giằng co, cũng không biết nên nói gì cho phải. Trong không gian yên tĩnh chỉ truyền đến tiếng tích tích từ chiếc máy đo bên cạnh Dương Sóc.
“Hay là, tôi về trước vậy?” Qúy Hoằng Hòa khom lưng hỏi Trần Mặc.
Trần Mặc cắn môi, lắc đầu, đột nhiên giãy dụa, bổ nhào quỳ xuống trước mặt mẹ Dương: “Bác gái, cháu xin bác đấy, bác để cháu chăm sóc Dương Sóc được không?”
“Cháu xin bác đấy,” Trần Mặc quỳ trên đất, khóc không thành tiếng: “Xin bác, xin bác, để cháu chăm sóc anh ấy, xin bác đấy…”
Tim ai chả là máu là thịt, người thấy cảnh như vậy lòng dạ cũng không cứng rắn nổi.
Dương Minh ghé lỗ tai mẹ nói vài câu, mẹ Dương mới không tình nguyện mở miệng: “Cậu chăm sóc nó, cũng không phải không được, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì? Cháu đồng ý hết!” Trần Mặc vội vã nói.
Mẹ Dương mặt không biểu cảm: “Chỉ cần nó vừa tỉnh, cậu phải lập tức biến mất! Tôi mặc cậu đi đâu, chỉ cần không xuất hiện ở trước mặt con tôi là được, căn phòng kia cậu cứ ở tạm đi, tôi cũng không thể áp bức người quá, nhưng nó vừa tỉnh lại thì phòng đó cậu cũng không thể ở lại nữa.”
Trần Mặc sững sờ, hai tay chống mạnh xuống sàn nhà, nơi đốt ngón tay lộ ra màu trắng xanh, cũng bởi quá sức mà bắt đầu rỉ máu.
“Cậu cũng biết đấy…” Mẹ Dương xoay người dịch góc chăn cho Dương Sóc: “Kiểu quan hệ này của hai đứa không thể công khai được, Dương Sóc có tiền đồ tốt, tôi không thể bởi vì cậu mà hủy tiền đồ của nó được… Cậu hiểu chứ? Kỳ thực tôi hoàn toàn có thể lập tức kêu cậu dọn khỏi nhà Dương Sóc, nhưng tôi không làm thế, tôi nghĩ cậu dù sao cũng là một người ngoại tỉnh, làm chuyện gì cũng không dễ, trước hết cứ để cậu ở vài ngày đã, trong khoảng thời gian này, cậu có thể tự tìm nhà. Nhưng…” Bà quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Trần Mặc: “Sau này không được xuất hiện trước mặt con tôi nữa, bằng không bây giờ cậu dọn ngay đi, tôi sẽ không cho cậu nhìn Dương Sóc một phút nào. Không tin cậu có thể cứ ở đó, xem mẹ nó quan trọng hay là cậu quan trọng!”
Trần Mặc thống khổ nhắm mắt lại: “… Cháu, biết rồi…”
Trở lại phòng bệnh, Trần Mặc mệt mỏi nằm trên giường, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qúy Duyệt Duyệt khéo léo đứng im lặng ở một bên, chỉ là mắt nhìn đăm đăm vào Trần Mặc.
Hạ Khải Minh ho khan một tiếng: “Ây, cái bà bác đó, thiệt không thèm nói lý… Cứ như con bà ta là con, con nhà người khác không phải là con ấy, Trần Mặc, cậu đừng để trong lòng, sau này cậu và tên kia, Dương Sóc ấy… cùng hắn, ngày tháng còn dài, cứ từ từ sẽ tốt đẹp thôi.”
Trần Mặc ừ một tiếng, trông thì là đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qúy Hoằng Hòa định đến bên giường gọt táo cho Trần Mặc ăn, Hạ Khải Minh thấy vậy vội giằng lấy: “Để tôi làm, anh đi nói chuyện với Trần Mặc đi.
Qúy Hoằng Hòa há hốc miệng, cũng không biết nên nói gì cho phải, tình cờ Cảnh Thập mang theo thiếu gia Tôn tới: “Ấy chà, các cậu ở đây rồi à?”
Qúy Hoằng Hòa gật đầu, bắt chuyện: “Ừ, các anh sao lại tới đây?”
Cảnh Thập nhận lấy bình nước từ tay Tôn Lợi Thanh: “Lão Kiều không đi được, bảo tôi mang theo cháo xương hầm cho cậu ấy ăn…” Gã nhìn qua Trần Mặc, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai Qúy Hoằng Hòa: “Thế nào? Đã gặp Dương Sóc rồi à?”
Qúy Hoằng Hòa thở dài, ý bảo Cảnh Thập ra ngoài nói.
Cảnh Thập quay đầu ấn Tôn Lợi Thanh vào một cái ghế: “Ngoan ngoãn ngồi đây, đừng chạy lung tung.”
Tôn Lợi Thanh mệt mỏi liếc một cái.
Thấy Qúy Hoằng Hòa đi ra ngoài, Qúy Duyệt Duyệt nhìn lén Tôn Lợi Thanh một chút: “Anh với anh Thập có quan hệ gì?”
Tôn Lợi Thanh nhìn Qúy Duyệt Duyệt, nhe răng cười: “Em nghĩ coi?”
Qúy Duyệt Duyệt hừ một tiếng: “Em mặc các anh có quan hệ gì, có điều, anh Thập là của em, sau này sẽ làm vợ anh ấy.”
Tôn Lợi Thanh cười hí hí: “Ui cha cha không khéo rồi, anh Thập của em đã là vợ anh rồi.”
“Không có khả năng!” Qúy Duyệt Duyệt mất hứng, quay đầu lại coi Hạ Khải Minh: “Ba nhỏ ơi, anh Thập gả cho anh ấy rồi sao?”
Hạ Khải Minh đang gặm táo, nghe Qúy Duyệt Duyệt hỏi vậy, cười khúc kha khúc khích: “Sao có thể chứ, rõ ràng là hắn gả cho anh Thập của con rồi.”
Qúy Duyệt Duyệt chịu đả kích lớn: “Không thể nào! Anh ấy xấu như thế, dù mặc áo cưới cũng sẽ không đẹp đâu!”
Tôn Lợi Thanh sắc mặt tức thì hằm hằm: “Em nói ai xấu?”
“Anh!” Qúy Duyệt Duyệt dùng sức trợn mắt trừng Tôn Lợi Thanh: “Anh không xinh như Duyệt Duyệt, lại còn đòi gả cho anh Thập, anh Thập nhất định là bị anh ép.”
Tôn Lợi Thanh vô lực đỡ trán: “Rõ ràng là anh Thập của anh đòi sống đòi chết không phải anh thì không lấy chồng, quả quyết đi theo anh, anh đâu có ép buộc anh ta.”
“Không có đâu!” Qúy Duyệt Duyệt lớn tiếng phản bác, sau đó lại cúi đầu suy tư, một lát sau nói: “Ba nhỏ ơi,” bé chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Hạ Khải Minh: “Anh Thập có thích Duyệt Duyệt không ạ?”
Hạ Khải Minh thở dài, Cảnh Thập cái tên yêu nghiệt này, hại người ta quá cơ: “Không có, anh Thập của con thích con lắm… Nhưng mà anh Thập của con nhiều tuổi rồi, chờ đến lúc con có thể kết hôn, anh Thập đã thành ông Thập rồi…” Hắn buông dao gọt hoa quả, ôm chầm Qúy Duyệt Duyệt, ôm bẹp lên cái má mềm mịn của bé: “Con nói coi, con muốn gả cho ông Thập, ba với ba con đâu thể yên tâm chứ.”
Qúy Duyệt Duyệt nghiêng đầu nghĩ ngợi hồi lâu: “À, hình như là đúng…”
Tôn Lợi Thanh ngay cả sức trợn mắt cũng không có nữa, đây là cái kiểu giáo dục gì vậy trời.
Qúy Hoằng Hòa kéo Cảnh Thập ra hành lang, cẩn thận khép cửa phòng bệnh lại, đầu nhìn lướt qua cửa sổ: “Mới từ chỗ Dương Sóc về, tình huống không khả quan lắm.”
“Chuyện gì xảy ra? Bác gái không hài lòng à?” Cảnh Thập hỏi.
“Dĩ nhiên là sẽ không cam tâm tình nguyện, đâu có ai so được với bà Hạ đâu?” Qúy Hoằng Hòa nhớ tới mẹ và bà nội nhà họ Hạ, không biết là nên vui hay nên buồn.
“Bác gái này…” Cảnh Thập cũng không có cách nào khác, dù sao loại chuyện này ai cũng thầm rõ, muốn cho mẹ Dương mở miệng lui bước là chuyện khó khăn cỡ nào. Hơn nữa không chỉ có mẹ Dương, chỉ cần là người mẹ trong một gia đình bình thường, phỏng chừng khi biết con trai mình hoặc là con gái mình là đồng tính luyến cũng sẽ không vui nổi: “Bác gái nói gì rồi sao?”
Qúy Hoằng Hòa xoa tâm mày: “Nói rồi, bảo Trần Mặc có thể chăm sóc Dương Sóc, mãi cho đến khi hắn tỉnh lại.”
“Chuyện này có gì không tốt?” Cảnh Thập buồn bực, bác gái cũng được đấy.
“Cái gì mà tốt,” Qúy Hoằng Hòa bực mình sờ túi, bỗng nhớ tới mình đã sớm bỏ thuốc lá, chỉ đành bực bội gãi đầu: “Bác gái nói, chăm sóc Dương Sóc, được thôi… Nhưng Dương Sóc vừa tỉnh là Trần Mặc phải đi, không thể xuất hiện trước mặt Dương Sóc nữa.”
“Hửm, vậy có sao? Trên có chính sách dưới có đối sách, trước hãy chờ người tỉnh lại lại tính.” Cảnh Thập nghĩ loại chuyện này, chỉ cần hai người có thể kiên trì, vậy là xong, người ngoài quan tâm thế nào cũng vô dụng.
Qúy Hoằng Hòa lo lắng lại nhìn vào trong một cái: “Tôi là tôi sợ Trần Mặc rúc vào sừng trâu… Anh không biết chứ, cậu ta bề ngoài trông rất ngoan ngoan, kỳ thực, bướng lắm ấy.” Y nghĩ tới sau khi Dương Sóc tỉnh lại, Trần Mặc nên làm gì bây giờ?
Trần Mặc nên làm gì bây giờ đây?
Cảnh Thập cũng không biết…
Vết thương của Trần Mặc vừa tốt lên một chút là cậu đã bắt đầu mỗi ngày chạy tới phòng bệnh Dương Sóc, chẳng ai ngăn được.
Mẹ Dương không muốn nhìn thấy Trần Mặc, nhưng bà đã đồng ý rồi, cũng chỉ đành lòng phải né sang một bên. Cuối cùng thì không nhìn thấy người ta, mắt không thấy lòng chẳng phiền nữa.
Trần Mặc đằng sau cũng bị thương, không thể ngồi mãi, vì thế ngày nào cậu cũng nửa quỳ ở bên giường bệnh của Dương Sóc, một bên gọi tên anh, mãi đến khi người có thể tỉnh lại.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Trần Mặc đã có thể tự đi lại, liền để Hạ Khải Minh trả phòng, sau đó trở lại nhà Dương Sóc.
Căn nhà này, cậu đã lâu lắm không về, trên đồ dùng gia đình và sàn nhà đã có một lớp bủi mỏng manh.
Trần Mặc khéo léo từ chối ý muốn giúp đỡ của Hạ Khải Minh và Qúy Hoằng Hòa, tự giặt sạch khăn lau, bắt đầu vệ sinh cho căn nhà này.
Đeo găng tay tránh nước, Trần Mặc lần lượt giặt khăn lau, từ phòng này lau đến phòng khác.
Cậu biết, thời gian cậu có thể ở nơi đây, sợ là chẳng còn bao lâu nữa…