CHƯƠNG 11: MƠ MÀNG VÀ LO LẮNG
Dương Sóc vừa đến đơn vị thì đã bận đến mức chổng bốn vó.
Càng gần đến cuối năm, kiểu đơn vị như bọn họ lại càng bận, bận đến mức quả thực có thể biến thân thành một con quay, hơn nữa không cần bổ thì cũng tự quay được. Theo sự ra vào của hàng loạt dân cư, trị an và tình hình an ninh đều bắt đầu cảnh giới cao độ, nhất là kiểu thành phố dưới tầm mắt của các lãnh đạo này, càng phải cẩn thận hơn các địa phương khác. (phần con quay có thể xem thêm về đánh quay ở wiki)
Từ đại hội, trung hội tới tiểu hội, cuối cùng còn có các kiểu cuộc họp phân tích, hội nghiên cứu và thảo luận, sau khi đã bàn giao mọi việc rõ ràng xong, cũng đã là ba rưỡi chiều.
Dương Sóc tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi một cuộc điện thoại về nhà, vốn tưởng rằng Trần Mặc có lẽ còn đang ngủ, ai mà biết cậu bé ấy lại bắt máy, thế là gọi được, đầu óc Dương Sóc kỳ thực trống không, anh tùy tiện nói hai câu rồi mượn cớ cúp điện thoại.
Anh có phần chột dạ, len lén nhìn bốn phía xung quanh, đáng tiếc tất cả mọi người đều bận tối mắt, không ai để ý tới anh.
Chờ khi đã qua được một lát, Dương Sóc lén lút vào phòng làm việc của Tần Việt.
Đầu Tần Việt cũng không ngẩng dậy: “Cậu có phải vào nhầm phòng làm việc rồi không?”
Dương Sóc lùi ra phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn lên trên: “Đúng vậy, tổ trinh sát hình sự…”
“Cậu không phải người tổ trị an sao?” Tần Việt lấy bút móc phần tròn tròn trên tài liệu lên.
“Tôi tìm đến tình nhân cũ ôn chuyện được không?” Dương Sóc bất mãn đi tới, kéo ghế ngồi đối diện trước mặt Tần Việt. (vậy là anh thừa nhận có tình nhân mới *bụm miệng cười*)
Tần Việt buông tài liệu xuống: “Ngày nào tôi chả thấy cậu, có cái gì để nói chứ?” Y nhình sắc mặt Dương Sóc: “Thế nào? Cãi nhau với vợ à?”
Dương Sóc mặt trắng toát: “Đó là tổ tông của tôi, tôi cũng không dám cãi nhau với cậu ta.”
“Vậy thì vì sao? Hay là cậu coi tôi làm cố vấn tâm lý miễn phí đấy hả?” Tần Việt bưng cốc nước lên uống.
Dương Sóc ưỡn ẹo nửa ngày, Tần Việt nhìn mà muốn nôn, cuối cùng nghe thấy một câu: “Đội trưởng, anh cảm thấy thế nào với đồng tính luyến ái?”
Tần Việt rất là bình tĩnh buông cái cốc xuống: “Cậu phát hiện cậu là đồng tính luyến ái rồi?”
“Sao có thể?” Dương Sóc thiếu chút nhảy dựng lên: “Tôi, tôi thích con gái ngực to mông to cơ! Nam nhân khô cằn có cái gì tốt!”
“Vậy cậu hỏi cái này làm gì chứ?” Tần Việt bất mãn: cái gì gọi là nam nhân khô cằn.
“Chính, chính là…” Anh cau mày suy nghĩ nửa ngày: “Chính là, hỏi anh thấy thế nào…”
“Không thấy thế nào cả, không ngại tôi ăn không ngại tôi uống, tôi có thể có ý kiến gì đây?” Tần Việt đứng dậy đi rót nước, thuận tiện rót cho Dương Sóc một cốc.
“Như thế.” Dương Sóc cầm cái cốc, lấy tay vẽ lên hình trên cốc.
“Cố vấn xong? Phí dụng một trăm, xin hãy trả bằng tiền mặt, cảm ơn đã lui tới.” Tần Việt mặt không có tình cảm gì bắt đầu sửa sang lại bảng biểu trên máy vi tính.
Dương Sóc nằm úp vào bàn giả chết: “Còn chưa xong mà, Tần Việt, tôi đi…” Anh cắn răng: “Chuyện này… nói thế nào nhỉ? Không dễ nói a.”
“Không dễ nói thì đừng nói, bên các cậu không bận à?” Tần Việt thật muốn đá bay Dương Sóc ra khỏi phòng.
Dương Sóc kéo mặt: “Em nói cho anh nghe nhé, cậu bé kia kìa, chính là Trần Mặc ấy, ấy vậy mà lại là đồng tính luyến ái!”
Tần Việt nhàn nhạt nhìn Dương Sóc một cái: “À.”
“À? Anh đã nói một chữ ‘à’?” Dương Sóc ngạc nhiên.
“Nếu không thì nói cái gì? Lẽ nào cậu bị cậu ta áp rồi? Không thể nào ha.” Tần Việt tiếp tục chỉnh sửa.
“Tôi sao có thể bị cậu ta áp! Hai tay em có thể bóp chết cậu ta mà.” Dương Sóc hừ một cái.
“Vậy rốt cục cậu muốn cái gì?” Tần Việt tắt máy vi tính, cau mày nhìn Dương Sóc.
Dương Sóc đỏ mặt lên, giả bộ nàng dâu: “Kia cái gì, ngày hôm qua, em, cùng cậu ta, ngủ trên một cái giường… A, anh đừng hiểu lầm, em không có gì với cậu ta cả, rất chi là thuần khiết… Chính là, tối hôm qua cậu ấy bị sốt, còn sống chết không chịu đi bệnh viện, em bèn ôm cậu ta ngủ cả đêm…”
“Sau đó thế nào?” Tần Việt thấy sóng dữ không sợ.
“Sau đó?” Dương Sóc nuốt nước miếng: “Sau đó, lúc buổi sáng, em… em ‘nổi’. Nổi lên…” Nói xong mặt đỏ như mông khỉ.
“Rất bình thường mà, sáng sớm phải ‘nổi’ chứ, chỉ cần là nam nhân thì đều thế.” Tần Việt muốn cười, thế nhưng cảm thấy bây giờ mà cười thì bất lương lắm, vì thế đành nhịn.
“Nhưng, nhưng mà…” Dương Sóc vẫn cứ khó chịu.
Tần Việt lấy tay quay bút: “Nếu cậu bị ảnh hưởng thì đuổi cậu ta đi, hay là tìm việc cho cậu ta, sắp xếp ra ngoài là được rồi? Có cần phải nghĩ nhiều thế không?”
“Cũng đúng…” Dương Sóc gật đầu: “Nhưng mà cậu ấy bây giờ đang bệnh mà, chờ cậu ấy khỏi rồi em sẽ tìm việc cho cậu ấy. Ôi chao, đội trưởng nè, anh là người quen biết rộng, có công việc gì thích hợp không, giới thiệu thử cho cậu ấy đi? Em nghĩ rồi, cậu ấy rất đáng thương, hơn nữa con người cũng không tồi.”
Tần Việt gật đầu: “Để coi, anh sẽ cố gắng sắp xếp.”
“Vậy được, thế thì không còn việc gì nữa, ha ha, em đi.” Dương Sóc cầm cốc, kéo ghế về chỗ cũ, xoay người đi.
“Đồng tính luyến ái à…” Tần Việt thở dài, lại lần nữa bật máy tính lên bắt đầu công việc lu bù.
•••
Dương Sóc hết giờ làm, đầu tiên đi đến hiệu thuốc mua một đống thuốc trị cảm sốt, sau đó lại đi tới chợ, mua mấy cục xương heo, định nấu canh bổ cho Trần Mặc.
Đêm qua ôm cậu ấy vào ngực, gầy gò như chỉ có xương sườn, thắt lưng ấy còn không to bằng bắp đùi anh(phét), quả thực chính là một nạn dân (dân chạy nạn).
Anh dừng xe dưới nhà, do dự một chút mới lại lăn bánh đến phía sau nhà, chỗ ấy có một loạt cửa hàng bán lẻ. Dương Sóc quen chân quẹo vào một tiệm cơm nhỏ tên là ‘ăn ngon lại tới’, cô gái đang tính sổ thấy anh thì lập tức cười híp mắt: “Anh Dương, đã lâu không gặp rồi.”
“Sao, Yến tử, đang bận à?” Dương Sóc bắt chuyện, người trong tiệm rất nhiều, cũng đang là giờ ăn cơm, trong tiệm có hai người chạy việc, bận đến mức chân không chạm đất. Kiều Vân Phi đang bận ở trong bếp với hai đầu bếp hắn mời, thấy Dương Sóc, cũng chỉ gật đầu.
Dương Sóc kéo một người chạy việc: “Bảo ông chủ các cậu nấu cho tôi một bát cháo trắng, nướng hai cân(2 cân=1kg) bánh, nhớ có thịt.”
“Được thôi!” Người chạy việc nhận lời, bình bịch chạy vào bếp: “Một phần cháo trắng hai cân bánh tráng cho anh Dương.”
“Lấy mang đi!” Dương Sóc vươn cổ hô.
“Lấy mang đi!” Người chạy việc lặp lại lần nữa, sau đó lại vui vẻ chạy đến: “Anh Dương, anh ngồi bên này.” Hắn kéo cái ghế ở bên cạnh bàn thu ngân ra, sau đó xoay người đi làm việc.
“Buôn bán tốt ghê nhỉ.” Ngón tay trắng thon của cô bé tên Yến tử đang tính sổ như muốn bay lên: “Anh Kiều muốn gọi thêm người, nhưng bây giờ không dễ tìm, yêu cầu đều rất cao, lại không thể bị mệt, aizz.”
Dương Sóc nhớ tới Trần Mặc, có nên để cậu ấy tới nơi này làm không? Anh lại nhìn ngón tay của Yến tử, ngón tay Trần Mặc bị đông lạnh thật giống củ cà rốt xuất hiện trước mắt anh: “Làm ở chỗ này, mùa đông có phải đụng nước không?”
“Em không cần đụng, nhưng mà nếu như không vội, hai người bọn họ sẽ tới đằng sau giúp chị rửa chén.”
Khó mà làm được, nếu đụng nước nữa, ngón tay Trần Mặc còn không nát như củ cải? Dương Sóc bác bỏ cách này.
Anh lại nghĩ tới, lọ kem dưỡng da tay Tần Việt đưa cho đang ở chỗ anh mà, cũng chưa bôi cho cậu ấy, ngày hôm qua cứ lòng va lòng vòng, quên mất tiêu nó luôn.
Anh đang miên man suy nghĩ, Kiều Vân Phi bưng một cái tộ qua: “Cháo trắng của cậu đây.”
“Ôi, cảm ơn anh Kiều.” Kiều Vân Phi lớn hơn anh nửa tuổi, anh vẫn gọi là anh Kiều: “Bánh nướng đâu?”
“Đợi lát là được.” Kiều Vân Phi tựa vào bàn thu ngân: “Cậu bé nhà cậu kia khá là thành thật nhá.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Có người khen Trần Mặc, Dương Sóc cũng cười toe theo.
“Có việc làm chưa, có muốn tới đây giúp anh một tay không?” Kiều Vân Phi hỏi.
“Không được!” Dương Sóc lập tức lắc đầu: “Tay cậu ấy bị tái, không thể sờ vào nước, nếu bị tái nữa thì có mà nát thành củ cải.”
Yến tử nghe xong, cười ha hả.
Kiều Vân Phi nhìn anh một cái: “Cũng không phải con gái, có cần yếu ớt như thế không?”
“Xí!” Dương Sóc liếc đểu một cái: “Không chỉ yếu ớt, còn bướng y như lừa. Hơn nữa, cậu ấy gầy lắm, thắt lưng còn không to bằng Yến tử, đến chỗ anh rồi lại mang bệnh về thì càng khổ.”
“Ghét anh Dương thật!” Yến tử vỗ sổ sách lên vai Dương Sóc, Dương Sóc cũng không tránh, chỉ cười.
“Thân thích nhà cậu?” Kiều Vân Phi lấy sổ sách trong tay Yến tử qua lật xem.
“Không phải, em nhặt được.” Dương Sóc cứ hề hề.
Kiều Vân Phi lật sổ sách rồi lại đưa cho Yến tử: “Nhặt được? Sao tôi không nhặt được? Chốc nữa tôi cũng nhặt một người, đến đây làm trâu làm ngựa cho tôi.”
Người chạy việc bưng tới một bát bánh tráng to đùng: “Anh Dương, bánh của anh được rồi nè.”
Dương Sóc móc ra hai mươi đồng tiền đặt lên bàn, Kiều Vân Phi cũng không chối từ, chỉ là bảo Yến tử thối tiền lẻ.
Yến tử trả tiền xong, lại lấy ra hai cái túi ni lon bọc cái tô với cái bát lại.
“Được rồi, tôi phải về đây.” Dương Sóc xách đồ đi, bên ngoài trời đã tối đen, Trần Mặc một người ở nhà lo lắng.
11
───