Càn Quấy

Chương 70: Chương 70: Mở Tiệc, Nhất Định Phải Mở Tiệc




CHƯƠNG 71: MỞ TIỆC, NHẤT ĐỊNH PHẢI MỞ TIỆC

Cả đêm ấy, Dương Sóc cũng không ngủ yên được. Anh luôn giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn lại người trong lòng mình, rồi quét mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, luôn cảm thấy có chút không chân thực lắm. Anh rất sợ đến sáng hôm sau mới phát hiện ra, tất cả những gì đã diễn ra trong ngày hôm nay chẳng qua chỉ là một giấc mộng.

Người dân quê đều thức dậy rất sớm. Khi Dương Sóc nghe tiếng gà trống gáy gọi mọi người thức dậy, còn tưởng rằng là tiếng đồng hồ báo thức vang lên, đầu óc suy nghĩ mãi cũng không ra là mình mua cái đồng hồ đó hồi nào, đột nhiên cảm thấy kỳ kỳ, anh mở choàng mắt ra, phát hiện bên cạnh trống không, không thấy Trần Mặc đâu…

“Trần Mặc, Trần…” Giọng Dương Sóc trở nên khàn khàn, anh sợ đến mức tay cũng run.

“Em ở đây ở đây.” Trần Mặc run run tiến vào ổ chăn, vùi mình vào lòng Dương Sóc: “Em đi ra ngoài một chút, lạnh ghê hồn…”

Dương Sóc nhìn thoáng về phía Trần Mặc xuất hiện, là một góc nào đó trong phòng, dùng mành che chặn lại, tạo nên một cái buồng vệ sinh giản dị. Anh ôm Trần Mặc, thở dài một hơi: “Làm anh sợ hết hồn, sợ quá đi mất, anh còn tưởng…” Lời anh dần dần biến mất, không nói được thêm nữa.

Trần Mặc vuốt cái cằm đầy gân guốc của anh: “Anh nghĩ là không thấy em chứ gì? Ha hả…”

“Ừ, thật đấy, anh nghĩ rằng em lại biến mất nữa nên mới sợ.” Dương Sóc bắt lấy tay Trần Mặc, đưa lên miệng hôn: “Anh thực sự sợ lắm, lúc ấy phản ứng đầu tiên của anh là anh đang nằm mơ, trong mơ anh đã gặp em, nhưng tỉnh rồi thì lại không thấy nữa.”

Trần Mặc vẫn bám lấy cổ Dương Sóc, khẽ hôn lên chiếc cằm của anh: “Em sẽ không đi nữa, nếu anh đuổi em đi, anh trai em sẽ chặt gãy chân anh.”

Dương Sóc cười ha ha: “Xem chừng tới lúc đó, người muốn đánh gãy chân anh không chỉ có mỗi mình anh trai em… Vì thế, anh cũng sẽ không cho bọn họ có cơ hội đánh lộn!” Anh nhìn dò chừng về phía ngoài: “Còn tối thế mà gà trống đã gáy rồi à?” (bọn gà đêm cũng gáy anh ạ, cứ gì sáng đâu =)))

Trần Mặc ừm một tiếng: “Cũng đã sáu giờ rồi, lát nữa thôi là trời sẽ sáng, anh ngủ thêm một lát đi.”

Dương Sóc cảm thấy thế là không phải phép: “Anh đây lần đầu tới mà đã ngủ lại giấc thế, có thể bị cười nhạo không?”

Trần Mặc còn chưa đáp lời, bên ngoài đã nghe thấy tiếng động, đoán chừng là hai bác đã thức dậy rồi. Trần Mặc gọi một tiếng mẹ, giọng mẹ Trần lập tức truyền tới: “Sao rồi con, tỉnh rồi à? Không cần dậy đâu, hai đứa cứ ngủ thêm một lát nữa đi, nhà chú Lý ở thôn bên mổ dê, mẹ với ba con đi kiếm bộ lòng, lát nữa về sẽ có món canh cho con ăn. Dương Sóc à…” Mẹ Trần lại gọi.

Dương Sóc vội thưa: “Dì ạ, cháu tỉnh rồi, có chuyện gì ạ? Cháu dậy ngay đây.”

“Không cần không cần, dì hỏi chút thôi này, cháu có quen ăn món lòng dê không?”

“Quen ạ, cháu không kiêng ăn, cái gì cũng ăn được ạ.” Dương Sóc đáp lời.

“Vậy được rồi, hai đứa cứ ngủ tiếp đi, hai bác già rồi không ngủ được, các cháu tuổi còn trẻ phải nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong, mẹ Trần chạy đi mất.

Dương Sóc càng rụt người lại, kéo chăn bông bao chặt hai người: “Mẹ thiệt là hăng hái.”

Trần Mặc cười ha ha, cái chân nhỏ cọ trên đùi Dương Sóc: “Lúc mẹ em còn trẻ cũng như thế, hấp ta hấp tấp, ban đầu bởi vì chuyện của em, đuổi em chạy một vòng quanh thôn đấy… Lần này trở về, thấy mẹ em đúng là đã già rồi… già đi nhiều rồi…” Cậu vùi mặt vào ngực Dương Sóc: “Em thực sự bất hiếu quá, đã lớn ngần này rồi còn để mẹ già phải quan tâm… Em thực sự là…”

Dương Sóc dỗ dành vỗ lưng cậu: “Vậy thì chúng ta phải sống sao cho tốt, trải qua cuộc sống thiệt là hạnh phúc để ba mẹ nhìn yên lòng là được rồi.”

“Ừm…” Trần Mặc ngẩng đầu lên, ánh nước long lanh lấp lánh trong bóng đêm: “Dương Sóc, em thực sự nằm mơ cũng không nghĩ tới anh sẽ tìm đến em, em đã tưởng rằng sau này cứ thế ở nhà sống… Có thể sống ngày nào thì hay ngày đó… Em thật không nghĩ tới…”

Dương Sóc nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đong đầy nước của Trần Mặc: “Tất cả mọi người rất nhớ em, bọn họ nói, chờ em trở lại rồi, phải cùng nhau tụ họp lại… Mẹ anh cũng nói, trước hết tới chỗ bà, bà phải đối xử với em thật tốt, bà rất muốn nói lời xin lỗi với em.”

“Phải là em xin lỗi bà…” Trần Mặc lúng túng: “Em cướp mất đứa con ngoan của bà, khiến bà đau lòng…”

“Được rồi được rồi, chúng ta không nói tới chuyện này nữa…” Dương Sóc cười hì hì sờ lên mông Trần Mặc: “Coi em gầy thế này, mông cũng nhọn đi rồi, sờ thật là khó chịu.”

Mặt Trần Mặc thoắt cái đỏ lên: “Anh thật là, không đứng đắn chút nào hết? Em vẫn còn đang buồn đây.”

“Buồn gì cơ?” Dương Sóc cúi đầu gặm tới gặm lui trên cổ Trần Mặc: “Nếu không phải trông em gầy gò thế này, anh đã sớm ăn em không thương tiếc rồi, chậc chậc… Gầy toàn da bọc xương thôi, gặm đau cả răng đây này.”

“Vậy anh lăn ra chỗ khác đi, ai cho anh gặm?” Trần Mặc mất hứng đẩy vai Dương Sóc.

Đầu lưỡi Dương Sóc linh hoạt khua trên người cậu: “Sao chứ, anh gặm vợ anh, em không vui gì chứ? Ồ, gầy thì gầy chứ mùi vị cũng không tệ lắm… Ừ, có hơi mặn…”

Trần Mặc mắt trợn trắng: “Anh đứng lên, em đã một tuần không tắm rồi, mau đứng lên….”

Dương Sóc lưu luyến không rời rút đầu lại, chụt một phát lên mặt Trần Mặc: “Chờ về nhà rồi, chăm sóc thân thể cho tốt, nuôi xong rồi anh lại có thể gặm tiếp.”

Hai người ở trong ổ chăn mềm rề rà cho tới hừng đông thì nhanh chóng chui ra ngoài.

Nhà Trần Mặc không có điều hòa cũng không có hệ thống sưởi hơi, chỉ có chiếc giường lò.

Hôm nay Trần Thư cũng không đi chở hàng, sáng sớm dậy đã nhóm lò khiến chiếc giường sưởi của hai căn phòng đều nóng hầm hập.

Trần Mặc với Dương Sóc đều là trai tráng cả, không dám ngủ giường sưởi, có điều quần áo vẫn phơi ở đấy. Tỉnh dậy rồi thì bỏ quần áo ra cho nên vẫn nóng hổi, mặc ở trên người cũng không thấy lạnh.

Hai người vui vẻ rửa mặt, sau đó Dương Sóc đi theo xem Trần Mặc cho lợn ăn.

Sân sau nhà Trần Mặc có một cái chuồng lợn, còn nuôi mười con gà. Hôm qua Dương Sóc tới chưa xem kỹ, hôm nay cuối cùng cũng thể nghiệm một phen cuộc sống sinh hoạt nông thôn rồi.

Trong chuồng lợn có ba con lợn to, Trần Mặc nói chờ đến Tết sẽ giết một con, sang xuân lợn mẹ sẽ đẻ lợn con, nhà cậu cả năm không lo thịt ăn. Cậu cầm cái thìa, vừa nói vừa múc cám cho heo ăn. Dương Sóc đứng ở một bên thấy hay hay, đoạt lấy cái thìa: “Để anh giúp em một tay.”

Trần Mặc không tranh với anh: “Anh cẩn thận không khéo bị lợn ngậm mất thìa đấy.”

“Không sao không sao,” Dương Sóc không quan tâm, múc cám học theo động tác Trần Mặc.

Ba con lợn to béo kêu ẹc ẹc vây quanh máng ăn xùm xụp, vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cái thìa. (cho lợn ăn là một nghệ thuật đấy, tuy hơi bẩn nhưng mà mấy con lợn dễ thương cực)

Cho lợn ăn xong, Trần Chỉ cũng trộn xong thức ăn cho gà, Dương Sóc cũng nhận lấy: “Để tôi để tôi…”

Anh bưng chậu cám gà hỏi Trần Mặc: “Phải gọi chúng nó thế nào?”

Trần Mặc cười: “Cúc cục cục.”

“Cúc cục cục…” Dương Sóc học theo, gà trống dẫn theo một đám gà mái bổ nhào tới.

Dương Sóc vừa cho gà ăn vừa cảm khái: “Mặc Mặc, chờ hai ta già rồi, cũng ở nông thông mua một căn nhà, tạo một cái sân, nuôi hai con lợn, một đám gà, rồi nuôi thêm hai con cún… Thật là tốt ha.”

Trần Mặc nhìn lướt qua Trần Chỉ ở bên cạnh xem trò vui, đỏ mặt đẩy Dương Sóc một phát: “Chỉ có anh thấy tốt thôi, em về phòng đây.”

•••

Cái nồi ở trong lòng hầm canh xương với lòng dê, mùi thơm xực vào mũi, trên mép nồi còn có miếng bánh bột ngô vàng óng anh, nhìn thế nào cũng thấy mê người.

Mẹ Trần đi từ trong phòng ra, thấy Dương Sóc cho gà ăn xong đang rửa tay liền hỏi: “Con rể này, lúc nào thì đi?”

Dương Sóc bị tiếng gọi ấy làm cho đỏ mặt: “Dạ, dì… à, mẹ… Con chỉ được nghỉ ba ngày, tối muộn ngày mai cũng phải đi rồi.”

“Ừa,” Mẹ Trần vui vẻ khi nghe thấy tiếng gọi mẹ của Dương Sóc: “Vậy đi, buổi tối này, hàng xóm thân thích muốn tới ăn một bữa cơm, lát nữa giết lợn, đúng rồi, con biết mổ lợn không?”

Dương Sóc dùng sức lắc đầu: “Con không biết, con chưa từng mổ lợn ạ.” Cũng chưa từng xem mổ lợn ấy chứ, đây là sự thực… Nhưng lúc ban đầu tham gia quân ngũ chấp hành nhiệm vụ đã từng giết người… Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói với mẹ Trần Mặc, à nhầm, không thể nói với mẹ!

Trần Nghiên bưng một bát móng dê muối đi ngang qua: “Kiểu gì vậy a, chưa mổ heo bao giờ à? Đàn ông ở thôn bọn tui ngoại trừ anh hai tui ra thì đều mổ heo rồi… Được rồi, anh giết gà bao giờ chưa?”

Dương Sóc gật đầu: “Trước đây lúc tham gia quân ngũ, thực hiện huấn luyện dã ngoại, đừng nói gà rừng, thỏ rừng, hồ ly cũng giết qua rồi.”

Trần Nghiên mắt sáng rỡ: “Lúc anh tham gia quân ngũ, có bị thương thật bao giờ chưa?”

Dương Sóc nhịn cười: “Đúng vậy, tất nhiên là thương thật rồi.”

“Vậy, bên trong là đạn thật?” Trần Nghiên hỏi tới.

“Đúng vậy.” Dương Sóc gật đầu.

Trần Nghiên hào hứng, cậu đặt bát móng dê lên cái bàn ở giường lò, túm Dương Sóc ngồi xuống: “Vậy các anh tham gia quân ngũ, có phải giống như binh sĩ đột kích không? Lão A, cầm súng lên, pằng pằng pằng…”

Dương Sóc thầm nói đó là tiểu thuyết cải biên, là nghệ thuật, bộ đội đặc chủng thực sự nào có tốt đẹp như vậy, nhưng anh vẫn gật đầu: “Ừ, cũng không khác là mấy, có hơi giống.”

Trần Nghiên cười hí hí: “Tui muốn tốt nghiệp cấp 3 xong sẽ đi lính, anh thấy sao hả?”

Mẹ Trần ở ngoài cửa bĩu môi với bọn Trần Mặc Trần Thư, nhỏ giọng nói: “Hôm qua còn thằng này thằng nọ, hôm nay đã gọi người ta anh rồi.”

Mấy người thấy thế thì cười ha ha.

Trần Mặc nhìn trái nhìn phải: “Mẹ, ba con đâu?”

Mẹ Trần càng bĩu dài: “Cái ông lão kia ấy à, sáng sớm đã mang theo thuốc, chính là mấy hộp thuốc của con rể đó, ông ấy cầm một hộp, nói đi dạo chút. Xí, ai chẳng biết lão đi khoe khoang…”

Trần Mặc xấu hổ: “Mẹ…”

“Được rồi, được rồi, cả thôn biết hết rồi, bọn họ thích nói gì thì nói, làm sao nào, con rể mẹ có tiền, công việc lại tốt, bọn họ còn không ghen tị chết ấy à.” Mẹ Trần kéo Trần Mặc đến một góc nói: “Nhưng mà mẹ nói với con, đám dâu với mấy cô đều có ý với Dương Sóc đấy, hôm qua Dương Sóc từ cửa đi ra, không phải bị người ta nhìn sao? Ôi, bọn họ đồn thổi, khen Dương Sức hết lời… Mày nên giữ người cho chặt, đặc biệt là về mặt tiền nong, quản tiền rồi thì đừng để nó ra ngoài làm loạn, đàn ông khó nhịn được cám dỗ lắm!”

Trần Mặc cười khổ: “Mẹ, con cũng là nam mà…”

Mẹ Trần cắt ngang: “Mẹ coi như mày là cái tên Xuân gì, cái tên hát kia kìa, mày cũng không khác mấy, được rồi, đừng tính toán nữa, lát nữa ăn cơm tối, cha mày trở về, nhất định sẽ lôi Dương Sóc ra ngoài khoe khoang, mày không cần đi cùng, mẹ để anh mày đi theo, mày cứ ở nhà dọn dẹp qua một chút, còn có cái đầu tóc này, phải nhuộm đi, nhuộm đen lại đi, trông hệt như ông già ấy. Chờ cha con quay về, mẹ liền mổ lợn, rồi đóng gói chân lợn tai lợn cho hai đứa mang đi, lợn của nhà nuôi ăn ngon lắm.”

Trần Mặc bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi mà mẹ, vâng vâng vâng, đều nghe lời mẹ…”

Ba Trần thở ra một vòng thuốc trở lại, một hộp thuốc lá còn dư lại hai gói, ông nhét vào trong túi, cười ngọt ngào: “Đã ăn chưa hả? Mau ăn đi, rồi bác mang đi dạo tí, người thành phố chưa thấy nông thôn bao giờ đúng không? Mang cháu đi thăm thú.”

Dương Sóc vội đáp ứng.

Ăn cơm tối, ba Trần mang theo Trần Thư và Dương Sóc đi ra ngoài, mẹ Trần mang theo Trần Chỉ muốn đi mua thức ăn, nói buổi tối phải làm nhiều món, trước khi bà nói với Trần Mặc: “Biết các con không có cách nào xin giấy phép đăng ký, nhưng ít nhất cũng phải làm một bữa tiệc, để bà con cô bác biết tới, con tìm một người như thế nào, người của con còn mạnh hơn bọn họ.”

Trần Mặc cảm động không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.