“Tao xin lỗi cái con mẹ mày - Á - ” Tên tóc vàng còn chưa nói dứt câu đã cảm thấy trên tai đau nhức như bị ai xé rách, suýt chút nữa thì ngất lăn ra đấy.
Không phải đau như bị xé rách tai sao? Diệp Thu đang nhổ từng cái đinh trên tai hắn xuống. Hơn nữa cách làm lại vô cùng tàn bạo, máu tươi ướt đẫm. Mỗi cái đinh bị nhổ ra đều có dính một ít thịt, cho đến khi Diệp Thu nhổ đến cái đinh cuối cùng thì tên tiểu tử đó đã mềm oạt ra nằm lăn trên đất. Máu tươi chảy ra thấm ướt cả mặt và tóc, cái thân thể nằm vật trênn đất kia vẫn còn đang co quắp.
Diệp Thu làm rất thẳng tay, hơn nữa còn là quá trình hưởng thụ sự huỷ hoại. Lúc này trong lòng hắn rất mãn nguyện, hoặc nói cách khác là rất dễ chịu. Cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, không phải lo lắng đến sự an nguy của Lam Khả Tâm.
Những tên khác nhìn đến trợn trừng mắt, há hốc mồm, bị cách thủ đoạn bạo lực đầy mùi máu này của Diệp Thu làm cho chết khiếp.
“Người an hem, ra tay hơi tàn bạo quá đấy?”Không biết từ lúc nào trên miệng người đàn ông trọc đầu đã cắm một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa đã nhìn thấy cảnh Diệp Thu giúp người anh em của mình gỡ đồ trang sức ra.
“ Hôm nay tâm trạng không được tốt.” Diệp Thu thẳng thắn gật đầu. Hắn cũng biết mình ra tay rất tàn bạo, đang muốn tìm người đánh một trận mà không có cơ hội.
Gật đầu với tên đầu trọc xong, Diệp Thu liếc nhìn tên thấp bé đang nằm dưới đất rồi quay người bỏ đi.
“Tao thấy thằng oắt này thật là kiêu ngạo, đánh người mà còn muốn đi sao?”
“ Đánh chó thì phải ngó mặt chủ, có biết chúng tao là ai không?”
“ Anh Minh, chúng ta loại thằng oắt này đi.”
“ Chém chết nó đi.”
Diệp Thu nghe tiếng hò hét của chúng ở sau lưng nhưng cũng không buồn quay đầu lại. Tên mắng hắn đã bị trừng phạt, những tên còn lại muốn làm gì thì làm. Giết người, phóng hoả, cướp giật, cưỡng hiếp, tuỳ chúng làm gì cũng được, nhưng duy nhất một điều là đừng có động đến hắn là được.
Diệp Thu mới bước được hai bước lại một lần nữa bị chặn lại. Đám người khi nãy bao vây tên thấp bé giờ lại xông đến vây chặt lấy hắn.
“ Hôm nay tao không thể để cho mày đi được. Nếu không sau này thằng trọc này không có chỗ đứng ở trên đường phố này nữa.” Tên trọc đầu bắt đầu lên tiếng.
“ Trừ khử hắn đi.” Tên trọc đầu châm điếu thuốc trên miệng vẫy tay nói.
Thế là, cả đám ô hợp vây lấy Diệp Thu như muốn ăn sống nuốt tươi, cùng nhau hò hét xông lên đánh Diệp Thu.
Một phút. Chỉ trong vòng một phút. Đám người khi nãy còn hùng hùng hổ hổ, giờ nằm la liệt trên mặt đất rên rỉ. Mỗi tên đều bị Diệp Thu đánh gãy mất một chân, sự trừng phạt này không nặng nhưng cũng không nhẹ, vừa đủ phạm vi mà Diệp Thu có thể chịu đựng được. Ngoài ra, chỉ cần đánh gãy một chân của chúng, làm chúng mất đi khả năng chiến đấu lần nữa. Kết thúc khá chóng vánh.
Từ sau khi bẻ gãy một chân Hàn Ấu Lăng ở Tô Hàng, Diệp Thu bỗng trở nên thích môn thể thao này. Mỗi ngày đều muốn được bẻ gãy chân một ai đó.
Tên trọc đầu nhìn đến trợn tròn mắt, điếu thuốc trên miệng rơi xuống, châm vào cánh tay, lúc này hắn mới tỉnh táo lại nói: “Người an hem, cho biết tên đi.”
“ Diệp Thu.”
“ Đi theo ai? Thiên Cửu ca? Tam gia? Hay Thất gia?”
“ Đi theo Đường Quả.” Diệp Thu nhếch mép cười. Mình chính là bảo tiêu của Đường Quả, không phải là phải chạy theo cô ấy sao?
“ Đường Quả?” Tên đầu trọc đầy vẻ nghi ngờ, “ Là băng đảng nào?”
Tên đầu trọc vốn dĩ muốn nói chưa nghe thấy băng Đường Quả bao giờ, nhưng nghĩ đến thân thủ đáng sợ của tên oắt này, thì không thể nào nói ra câu đó được.
“ Anh cũng phải bị gãy một chân, anh tự làm hay để tôi giúp anh nào?” Diệp Thu không thèm trả lời câu hỏi của hắn, nhìn hắn hỏi.
“ Người an hem, làm người nên để cho người ta một lối thoát chứ, sau này còn dễ gặp lại.” Tên đầu trọc âm trầm nói. Đầu trọc này cũng là nhân vật có tiếng ở con phố này, lại bị một tên oắt con vô danh tiểu tốt chỉ thẳng mặt nói anh cũng phải bị bẻ gãy một chân, quả thật là không thể nào chịu được.
“ Thế thì sau này sẽ không gặp nữa.” Diệp Thu vung chiếc gậy dài vừa cướp được dùng để đập bọn chúng khi nãy ra. Một tiếng rắc, tên đầu trọc ngồi bệt xuống đất, ôm chân kêu la thảm thiết.
“ Thằng oắt… mày chết đi…”Tên trọc đầu khi nãy còn nghe rõ tiếng xương cốt bị bẻ gãy, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống trên trán, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Diệp Thu híp mắt lại không nói gì, hắn không thích nghe sự đe doạ của người khác, đó là biểu hiện chẳng ra gì. Nếu như anh thật sự có bản lĩnh, thì hãy tự đâm mình hai nhát là được rổi. Sự công kích của hàng ngàn vạn câu nói cũng chẳng bằng một cái bạt tai thật sự.
Tên thanh niên thấp bé bị gã trọc đầu dẫm lên chân từ dưới đất bò dậy, tay phải ôm cổ. Máu đỏ từ vết thương ở ngón tay thấm ra. Bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Diệp Thu nói: “ Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
“ Không cần cảm ơn. Tôi không cứu cậu. Là do bọn chúng làm tôi tức giận.” Diệp Thu liếc nhìn khuôn mặt gã thanh niên lắc đầu nói.
“ Nếu tôi bị chúng bắt được thì sẽ chết chắc rồi. Sau này, cái mạng này của tôi thuộc về anh.” Gã thanh niên vốn không nghĩ thế, nhưng vẫn cố chấp cho rằng Diệp Thu đã cứu hắn, liền nói một cách rất chân thành.
“ Không cần đâu. Anh cứ giữ lại mà dùng đi. Đối với tôi, cái mạng hèn của anh chẳng có chút giá trị gì hết.” Diệp Thu cười nhạt.
“ Chắc chắn sẽ có một ngày có giá trị. Chi bằng anh hãy nhận đi.” Gã thanh niên vẫn cố chấp nói.
Diệp Thu nghĩ ngợi một hồi, híp mắt cười nói: “ Tôi đã bẻ gãy một chân của hắn rồi, còn một chân nữa để dành cho anh đấy.”
“ Được.” Tên thanh niên thấp bé ôm bụng quay người đi, máu vẫn không ngừng chảy từng giọt từng giọt. Nhưng hắn dường như không hề cảm thấy gì, nhặt lấy khúc côn dài trên mặt đất, bước đến trước mặt đám người đang nằm lăn lóc trên mặt đất, giơ gậy lên phang thẳng xuống. Những âm thanh răng rắc vang lên bên tai.
Diệp Thu nhìn lạnh nhạt, nhưng trong lòng vô cùng mãn nguyện. Một kẻ như thế này cũng đáng để cho mình bồi dưỡng đấy. Nên đặt cho hắn biệt danh gì bây giờ nhỉ?
Từ phía xa, hai cô gái đang nhìn tất cả những gì xảy ra ở phía bên này một cách thích thú.
Hai cô gái một lớn một nhỏ, một cao một thấp. Một người trông có vẻ chững chạc từ trong ra ngoài, còn một người thì quyến rũ lạ thường, không giống những nhân vật tầm thường, giống như những nhân vật trong trò chơi hoạt hình hoặc là trong phim hoạt hình.
Cô gái chững chạc hơn tuổi chừng mười tám, hay là hai tám, nhưng nhìn kỹ thì lại cảm thấy cô ta lẽ ra phải ba mươi tuổi. Trên người mặc một chiếc sườn xám cổ quái màu sắc loè loẹt, chiếc áo mỏng bay phấp phới trong gió thu giữa đêm khuya khoắt, khiến cho người ta thương xót cô sẽ bị chết cóng. Còn người con gái dáng người hơi thấp nhưng khuôn mặt thanh tú thì lại mặc một bộ áo vương tử màu trắng có viền vàng, dưới chân còn đính đầy hạt xoàn, xem ra rất rực rỡ và bắt mắt, giống như một hoàng tử từ trong lâu đài cổ bước ra vậy. tuấn tú, thanh lịch, đẹp đẽ, ưu nhã, cao quý, tất cả những tính từ này cộng lại cũng không thể tán dương hết được vẻ đẹp của cô. Nữ sinh của Đại học Thuỷ Mộc nếu gặp cô xong, nhất định sẽ không còn gọi Diệp Thu bằng cái biệt danh Hoàng tử nữa. “ Chị ơi, bọn họ đều là người của chị à?” Cô gái hỏi bằng một thứ ngôn ngữ rất cổ quái.
“ Khắc Lý Tư Đế Nặc, ta đã nói rồi, phải gọi ta là cô. Còn nữa, không được dùng tiếng Phạn, tiếng Trung Quốc có lẽ không hề khó với con mà.” Người phụ nữ đưa tay rẽ mái tóc dài trước trán, chút phong tình trong chốc lát nhưng làm đẹp cả đêm khuya với sao mai. “ Hắn chính là người đàn ông của ta, con thấy thế nào?”
“ Chẳng ra làm sao cả.” Cô gái lạnh lùng lắc đầu.
Cô gái trẻ tuổi tóc xanh mắt xanh, khuôn mặt hoàn mỹ như được xử lý qua máy vi tính, mỗi động tác đưa tay nhấc chân của nàng tựa như đã được học những lễ nghi hà khắc nhất của chốn cung đình, mỗi một động tác không chê vào đâu được. Khí chất cao quý sinh ra tự nhiên càng nhiếp nhân tâm phách, làm cho từ đáy lòng người ta sinh ra cảm giác muốn quỳ bái.
“Trên mặt của hắn có chưa lo âu cùng sự mơ màng, nam nhân như vậy khó làm nên việc lớn. Chỉ có tâm chí kiên định mới có thể đạt được mục đích“. Christina nói với vẻ mặt không chút cảm xúc, trong thanh âm không mang theo một chút khí tức của xã hội loài người. Giống như là âm thanh của máy móc, nói ra ngôn ngữ Hoa Hạ có phần cứng nhắc.
Long Nữ cười không có phản bác, mỗi người đều có hỉ nộ ái ố, lúc cho rằng không ai chú ý tới mình thì tự nhiên sẽ biểu lộ ra một mặt chân thật hoặc là một mặt yếu nào đó của mình. Mà nữ nhân bên người này chưa từng tiếp xúc qua với người bình thường cho nên mới như vậy, thuộc hạ của nàng nào dám ở trước mặt nàng phát biểu suy nghĩ cùng những điều khó hiểu?
Khó trách nàng muốn nhập thế rèn luyện, kinh nghiệm của nàng còn quá ít. Từng trải quá ít sẽ che lấp sự sáng suốt của con người.
Lông mi của nữ nhân kia nhìu lại, nói: “Trên người của hắn có một cỗ khí tức rất tà ác, một vài khí tức hắc ám bao quanh hắn. Thật là làm cho người ta hiếu kỳ“.
ng0ctu231