Mùa thu Yến Kinh có phần hơi lạnh. Tại đây nước mưa trong đêm khuya càng có hơi lạnh đến thấu xương.
Hai người đều mặc phong phanh, Diệp Thu thì không cảm thấy gì, nhưng tay Nhiễm Đông Dạ thì đã có chút lạnh cóng, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là vì hưng phấn hay bởi cơn gió nhỏ kia thổi thành thế. Nước mưa li ti ngưng kết thành châu, rơi xuống lông mi thật dài, lông mi kia liền giống như khảm kim cương, trong lúc run run lập lòe óng ánh.
Con gái hay thay đổi nhưng khuôn mặt lại cố định, vừa động một tý thì không mất máu cũng mất tiền, không được tùy ý lộn xộn, nhưng đầu tóc lại khác, hôm nay tóc dài, ngày mai tóc xoăn, ngày mốt tóc ngắn, ngày kia không có tóc – làm đi làm lại kiểu tóc khác. Chẳng khác nào một lần thay đổi hình tượng.
Cho nên con gái sẽ làm đi làm lại ba nghìn sợi tóc trên đầu mình, mà cũng bởi vậy có thể thấy được tính trọng yếu của đầu tóc với con gái.
Tóc dài dầm nước mưa, ướt mềm chẹp bẹp trên đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, không còn cảm giác xõa tung, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy khó coi. Nếu là người đẹp thì dù là đầu trọc vẫn cứ mê người.
“Dễ nghe không?” Nhiễm Đông Dạ la lớn. Đường phố Yến Kinh đêm khuya cũng không có mấy người đi lại. Mà phần nhiều là dòng xe cộ như nước chảy ở giữa đường cái. Vừa rồi hai người nói chuyện nhỏ cũng có thể nghe thấy, nhưng Nhiễm Đông Dạ cố ý nói rất lớn, giống như muốn phóng đại niềm vui của bản thân lên thật nhiều lần vậy.
“Dễ nghe.” Diệp Thu cười gật đầu.
“Vẫn còn giận sao?”
“Tôi không giận.”
“Nói dối.”
“Thật đó.”
“Vẫn nói dối.”
Nhiễm Đông Dạ tiến lên dùng hai tay nắm lấy cánh tay của Diệp Thu, yếu ớt nói: “Không nên giận tôi. Vì như vậy tôi sẽ rất lo lắng, đừng tức giận với các chị ấy. Vì như vậy tôi sẽ rất khó xử. Cùng lắm thì tôi lại hát một bài cho anh nghe là được.”
“Được rồi. Cô hát thêm một bài thì tôi sẽ không giận nữa”. Diệp Thu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Thật ra hắn thực sự không hề tức giận, Nhiễm Động Dạ vì bạn cùng phòng mà ra mặt, đây là sự việc rất bình thường. Chính mình cũng vì Dương Nhạc mà đánh người ta đến nỗi không thể rời giường mấy ngày đấy thôi. Về phần mấy người bạn kia của nàng… Diệp Thu càng không cần tức giận.
Hắn đã trải qua nhiều cay đắng ngọt bùi giữa đời người, nếu các nàng đã tự mình chọn lựa như thế thì chắc chắn sẽ gánh chịu hậu quả như vậy. Mình có thể cứu các nàng lúc này, nhưng cũng không thể cứu được cả đời.
Leo đi. Lợi dụng tất cả vốn của mình mà leo lên đi. Thời đại này vốn là nụ cười người nghèo không bằng nụ cười con điếm, không có thứ gì là không thể bán, chỉ là, đừng đến khi cỡi đến một nửa lại đột nhiên nói “tôi không bán nữa”, vậy bọn khách làng chơi tất nhiên sẽ không đồng ý.
Nhiễm Đông Dạ hài lòng nở nụ cười nói: “Tôi sẽ hát một bài của Trầm Mạn. Nàng hát rất hay, chính là thần tượng của tôi”.
“Hát bài nào không quan trọng, quan trọng là ai hát.” Diệp Thu vừa cười vừa nói.
“Ba hoa”. Nhiễm Đông Dạ lại một lần nữa cất tiếng hát lên, tiếng ca du dương cảm động lòng người, giống như mưa bụi vừa mỏng lại nhiều, đi thẳng vào đáy lòng.
Sau khi kết thúc một khúc, Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thu nói: “Vốn tối nay tôi định nghe anh hát. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, bây giờ anh hát một bài cho tôi nghe đi.”
“Tôi không biết hát”.
“Một bài thôi. Bài thiếu nhi cũng được”.
“Vậy hát bài thiếu nhi nha. Hai con cọp, hai con cọp, chạy trốn, chạy rất nhanh. Một con không có đuôi, một con không có tai, thật là kỳ lạ. Hát xong rồi”.
“Không được. Anh không được hát cho có lệ như thế” Nhiễm Đông Dạ khẽ bấm vào cánh tay Diệp Thu, Diệp Thu cố sức giãy, sau đó chạy ra phía trước. Nhiễm Đông Dạ đuổi theo phía sau.
Từ Thủy tinh cung đến câu lạc bộ Ngôi sao tuy không cần đi tới khi trời sáng kinh khủng như Diệp Thu nghĩ. Thế nhưng cũng mất hai giờ, với thể lực của Diệp Thu dĩ nhiên sẽ không thấy mệt, Nhiễm Đông Dạ vì tâm tình vui vẻ nên cũng không có cảm giác thân thể mệt mỏi.
Chỉ là đi dưới mưa bụi mờ mịt mấy canh giờ, y phục và tóc tai hai người đều ướt đẫm. Đứng trước cửa câu lạc bộ Ngôi sao, Nhiễm Đông Dạ nhỏ giọng nói: “Diệp Thu, đã trễ thế này, hay là anh cũng lưu lại ngủ ha?”
Diệp Thu trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại giả bộ hơi khó xử mà nhìn sắc trời, nói: “Đúng là đã muộn. Được rồi. Tôi ở lại vậy, dù sao thì tôi ngủ ở đâu cũng giống nhau”.
“Ừ. Tôi bảo người giúp anh dọn dẹp phòng.” Nhiễm Đông Dạ thấy Diệp Thu đồng ý lời mời của mình thì hải lòng nở nụ cười.
Diệp Thu sửng sốt. Sau đó xua tay nói: “Quên đi quên đi, thế phiền phức quá, buổi tối tôi còn có chút chuyện. Hay là về nhà ngủ vậy”.
“Không phiền gì đâu, nếu không tôi tự mình dọn phòng cho anh”.
“Thôi, tôi trở về còn có việc muốn làm. Cô mau nghỉ ngơi đi.” Diệp Thu vừa phất tay, vừa đi ra phía ngoài, Nhiễm Đông Dạ ở phía sau ôm bụng cười.
Diệp Thu đi xe trở lại nhà trọ Lam Sắc thì đã là ba giờ sáng, bên trong nhà trọ tối đen, ba nữ nhân có lẽ đã sớm ngủ say.
Diệp Thu đẩy cửa phòng ra, tắm rửa sạch sẽ một lượt rồi thay y phục. Nhưng cũng không ngủ.
Vì sao Nghiêm Hi có thể ngăn cản sự thăm dò tinh thần của mình? Vấn đề này dằn vặt hắn tròn một ngày, nhưng lại không có ai để có thể tham thảo. Chỉ có thể tự suy nghĩ trong lòng một mình.
Ôi, nếu có cô gái kia thì có lẽ còn có thể cho mình chút gợi ý.
Vuốt cái nhẫn kia nghiên cứu nửa ngày, sau khi vẫn không có thu hoạch gì, Diệp Thu đành phải đóng cửa tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau Diệp Thu liền chuyển vào nhà trọ Lam Sắc, thành người khách trọ thứ tư trong nhà trọ nhỏ này.
Diệp Thu không phải người tự làm khổ mình, phòng trong nhà trọ trang trí sang trọng. Hơn nữa còn có TV, hệ thống điều hòa. Không lý do gì mà không hưởng thụ căn hộ tốt như vậy, cứ ở lỳ trong căn phòng nhỏ trước kia mà không chuyển ra cả, huống chi, đây là Đường Quả lên tiếng mời. Không vào chẳng phải là rất không nể mặt nàng sao?
Hơn nữa phòng trong nhà trọ đều có đường mạng, Diệp Thu cũng dự định mua máy tính, có rất nhiều thứ có thể tra được trên internet, có rất nhiều thứ chỉ có thể xem online. Dù sao, trong hiện thực vợ chồng không ai nguyện ý cho anh làm khán giả đứng xem vào thời điểm đang thân mật cả.
Gian phòng này sát vách phòng Trầm Mặc Nùng. Dựa theo chất lượng vách tường, rất khó đục một cái lỗ để rình coi, có điều từ hôm nay trở đi, mỗi ngày trước khi đi ngủ Diệp Thu đều sẽ cầu nguyện, khó đảm bảo là không có một ngày đụng lúc các nàng tiết cảnh xuân.
Trước kia một mình ở căn phòng nhỏ đó, mỗi khi đến lúc đêm khuya người yên nhà ngủ, một con mèo hoang chạy đến gọi tình, Diệp Thu sẽ cảm thấy bản thân rất cô quạnh.
Diệp Thu đang lúc vội vàng dọn dẹp gian phòng, thì nhận được điện thoại của phụ đạo viên Trần Hải Lượng. Hỏi Diệp Thu hiện đang ở đâu, nếu có thời gian, bảo hắn đến trường học một chuyến.
Mình vừa tiến vào quân doanh ngày đầu tiên đã bị đuổi ra ngoài. Có lẽ đã phá kỷ lục người huấn luyện quân sự ngắn nhất. Chuyện này bên quân đội khẳng định đã thông báo cho nhà trường. Chỉ là có lẽ lời bình sẽ không quá khó nghe. Dù sao, ấn tượng của lão già họ Phương kia hình như đối với mình cũng không tệ.
Tân sinh học quân sự còn hơn mười ngày nữa mới trở về. Trần Hải Lượng lúc này bảo mình đi tới trường làm gì chứ? Bữa sáng trên bàn ăn đã sớm được làm xong. Đó là kiệt tác của Trầm Mặc Nùng đã rời giường từ sáng sớm. Diệp Thu cầm hai miếng bánh mì, ăn một quả trứng xong liền chạy đến trường học.
Diệp Thu đã đến phòng làm việc của Trần Hải Lượng một lần, lần thứ hai tìm đến hết sức dễ dàng, sau khi gõ nhẹ cửa, tiếng “mời vào” của Trần Hải Lượng truyền tới.
Diệp Thu đẩy cửa vào, nhìn thấy Trần Hải Lượng đang ngẩng đầu nhìn lướt qua hắn, trước mặt là tờ báo ra ngày hôm nay, nhìn thấy Diệp Thu đến, Trần Hải Lượng chỉ vào Diệp Thu nói: “Tôi cứ nghĩ, cái chức lớp trưởng này rốt cuộc có thích hợp hay không, vốn còn định để cậu sau khi học quân sự xong làm người đứng đầu khoa, giao cả ban năm trước vào tay cậu, nhưng không ngờ ngày đầu tiên cậu đã dẹp đường hồi phủ”.
Diệp Thu xấu hổ nói: “Thầy Trần, xin lỗi đã gây phiền phức cho thầy”.
“Không có gì. Qua đây ngồi.” Trần Hải Lượng lấy từ trong ngăn kéo ra một bao thuốc, đưa một điếu cho Diệp Thu, tự mình cũng châm một điếu.
Diệp Thu có chút ngại ngùng. Học sinh khác thấy thầy giáo đều chủ động mời thuốc, nhưng lần nào cũng là Trần Hải Lượng chủ động đưa thuốc cho mình, cái này không đúng với cấp bậc lễ nghĩa, nhưng hắn lại không hề có thói quen mang theo thuốc.
Trần Hải Lượng sau khi châm thuốc, ném bật lửa cho Diệp Thu, nói: “Tân sinh học quân sự ngày đầu tiên có ba gã học sinh bị quân đội khai trừ. Chuyện này ở trong trường cao đẳng ở Yến Kinh có ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Trường học vẫn đang bàn bạc vấn xử phạt ba người các cậu”.
“Có điều cậu cũng không cần lo lắng.” Trần Hải Lượng ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Thu, cảm giác những lời này của mình chẳng khác gì nói vô ích. Hắn nào có chút bộ dạng lo lắng nào chứ? “Quân đội cho các cậu giải thích hành vi của mình. Trường học cũng không truy cứu quá mức, hơn nữa còn có một chuyện tệ hơn đã xảy ra, sự chú ý của mọi người cũng bị dời đi”.
“Sự việc còn tệ hơn à?” Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy. Cũng là tân sinh đại học Thủy Mộc chúng ta. Có hai nữ sinh to gan lớn mật sau khi chạy trốn còn để lại phong thư xin nghỉ phép. Trở thành đào binh, kinh động cả thủ trưởng quân đội, phái một đại đội xe binh đi tìm.” Trần Hải Lượng nhỏ giọng nói: “Hai nữ sinh kia thân phận đặc biệt, cũng chỉ có thể làm ngơ. Mà các cậu cũng theo đó mà bị phạt cũng không còn nặng nữa. Cùng lắm là thông báo cho toàn bộ trường biết. Được rồi, chuyện này tôi nói cho cậu biết cũng đừng truyền ra ngoài.”
“Vâng, em sẽ không truyền ra ngoài.” Diệp Thu nghiêm túc gật đầu.
Nghĩ thầm, nếu như cho ông ta biết mình cùng với hai nữ sinh đào ngũ kia đang ở chung một nhà, không biết ông ta có kinh ngạc không.
“Tôi lần này tìm cậu tới cũng là để thông báo chuyện này cho cậu biết. Mặt khác vẫn còn một việc muốn thương lượng với cậu”.
“Chuyện gì?” Diệp Thu cầm đầu mẫu thuốc bóp đi, lên tiếng hỏi.
“Huấn luyện quân sự còn hơn mười ngày nữa sẽ kết thúc. Tiệc chào đón tân sinh viên sẽ cử hành vào buổi tối chủ nhật sau khi kết thúc huấn luyện quân sự một tuần, lần trước Dương Nhạc đưa một tờ tiết mục cho tôi, tôi thấy không được lắm nên đã cùng hệ khác lập lại, hơn nữa trình độ biểu diễn của mấy sinh viên kia kém hệ khác quá xa, nhóm tiết mục này đành phải do cậu dựng lên vậy”. Trần Hải Lượng lấy ra một danh sách đưa cho Diệp Thu.
Diệp Thu cầm lấy xem, mặt trên là chữ của Dương Pháp, chỉ có ba tiết mục, hai người đăng ký xướng ca. Một người hát hí khúc, thoạt nhìn quả thật có chút thê thảm.
Có điều hệ khảo cổ tổng cộng chỉ có hai mươi học sinh, nếu dựa theo tổng số người và số người tham dự mà tính thì tỷ lệ này đã tương đối cao rồi.
“Thầy Trần có sáng kiến gì hay không?” Diệp Thu lại đá quả bóng cao su đến chân Trần Hải Lượng.
Trần Hải Lượng ngưng thần suy nghĩ một chút, nói: “Học sinh hệ chúng ta nhân số quá ít, nếu đưa ra một hạng mục không phù hợp lắm thì cho dù là xướng ca hay là hí khúc thì cùng với những hệ có mấy ngàn người kia, hoàn toàn không có chút ưu thế cạnh tranh nào. Nếu như có thể mà nói, thì nên nghĩ một tiết mục mang tính chất quần thể, lên toàn bộ hai mươi người, coi như tăng thanh thế cũng được”.
“Hai mươi người cùng lên?” Diệp Thu nghĩ cái này hơi khó khăn, tối thiểu nhất chính mình đã không muốn xuất đầu lộ diện rồi.
“Đúng vậy, trong chốc lát tôi cũng không có biện pháp gì hay. Cậu lại quen biết nhiều với bọn Dương Nhạc, nếu như quen bạn ở hệ nghệ thuật thì có thể tìm nhờ bọn họ giúp đỡ một chút. Nếu có thể biết sinh viên học viện biểu diễn điện ảnh và truyền hình thì càng tốt”.
“Thôi được rồi”. Diệp Thu chỉ đàng phải đáp ứng. “Thầy Trần còn chuyện gì khác không?”
“Không còn chuyện gì nữa. Chuyện này khiến cậu vất vả một chút, có điều tuy chúng ta là hệ nhỏ, cũng không thể để cho người khác xem thường.” Trần Hải Lượng vừa cười vừa nói.
“Em biết rồi, nếu như không có chuyện gì, vậy em đi trước đây.” Diệp Thu đứng lên nói.
“Ừ. Tạm biệt”.
Nhưng Diệp Thu không lập tức đi ngay, mà nhìn tờ báo trên bàn Trần Hải Lượng hỏi: “Tờ báo này thầy Trần xem xong chưa?”
“Ồ, cậu muốn xem à? Cầm đi”. Trần Hải Lượng rộng rãi nói.
“Em chỉ muốn xem sách giải trí thôi”.
“Ha ha, hóa ra cậu cũng thích xem chuyện xấu.” Trần Hải Lượng nói, lấy sách giải trí trong đống báo bày trên bàn gã đưa cho Diệp Thu.
“Cảm ơn thầy Trần”.
Diệp Thu cầm tờ báo đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Hải Lượng. Nhưng vừa đúng lúc đụng phải Trần Hoàn Ân đang bưng một chén trà lớn, Diệp Thu có chút đau đầu, hắn hiện giờ sợ nhất là gặp phải ông thầy này.
“Diệp Thu. Huấn luyện quân sự thế nào rồi? Ha ha. Đến đây, tôi vừa lúc muốn tìm em. Đến phòng làm việc của tôi ngồi.” Trần Hoài Ân sau khi thấy Diệp Thu thì lộ vẻ kinh hỉ nói.
Diệp Thu vừa cười vừa nói: “Thầy Trần, có chuyện gì sao? Em bây giờ có chuyện quan trọng cần đi ngay.”
Trần Hoài Ân không nghĩ Diệp Thu lại cự tuyệt ngay như vậy. Sửng sốt nói: “Ha ha. Em có việc thì cứ đi làm trước đi, chúng ta có cơ hội sẽ nói chuyện sau. Chính là về cái chuyện “Thanh minh thượng hà đồ” kia”.
“Thầy Trần yên tâm đi, em đã nhờ người đi hỏi rồi, sẽ có tin tức nhanh thôi”. Diệp Thu vừa cười vừa nói.
“Ha ha, vậy là tốt rồi, làm phiền em rồi Diệp Thu. Đúng rồi. Còn có chuyện muốn nói với em. Lần trước tôi đi tới nhà thầy tôi làm khách, trong lúc vô tình nhắc tới vấn đề lần trước mà em hỏi tôi với ông ấy. Chính là vấn đề có liên quan đến thứ vật thể có chứa linh hồn kia, thầy giáo của tôi cảm thấy rất hứng thú, ông ấy mấy năm nay luôn tìm hiểu về vấn đề này. Nếu như em đồng ý, tôi sẽ đưa em đi gặp ông ấy.” Trần Hoài Ân nhìn cái nhẫn trên tay Diệp Thu nói.
“Được mà. Qua vài ngày nữa em sẽ trở lại tìm thầy Trần”. Diệp Thu trong lòng mừng như điên nhưng trên mặt vẫn thản nhiên nói.
“Không thành vấn đề, lần trước tôi đã đưa cho em danh thiếp của tôi. Trên đó có số điện thoại của tôi. Lúc nào em cũng có thể liên hệ với tôi”. Trần Hoài Ân gật đầu đồng ý.
Sau khi tạm biệt Trần Hoài Ân. Diệp Thu mới thở dài một hơi, xem ra mình thật đúng là phải nghĩ biện pháp để gã nhìn bản chính “thanh minh thượng hà đồ” một cái mới được. Thiên tài địa bảo. Có đức người theo. Mấy thứ này ở bên ngoài thế giới chẳng qua chỉ là một truyền thuyết rất đẹp. Thế nhưng nhiều người không thể tìm ra sự thật kia, cũng quả thật là loại tiếc nuối.
Nếu có thể lấy nó ra triển lãm một chút thì tốt rồi, Diệp Thu suy nghĩ bay bổng, có điều hắn cũng biết cái ý nghĩ này không thể thực hiện được. Nếu như bảo bối này thật sự xuất hiện trên đời. Sợ rằng sẽ gây ra một hồi tranh đoạt gió tanh mưa máu.
Một tin tức khác Trần Hoài Ân nói càng làm Diệp Thu kích động, bản thân hắn chính là người có thành tựu cực cao trong ngoài nước ở phương diện khảo cổ. Vậy thì thầy của hắn chẳng phải sẽ càng danh bất hư truyền sao. Nếu lão có lĩnh ngộ gì ở phương diên này thì mình đi tìm lão nói không chừng có thể tìm được thấu đáy bí ẩn của cái nhẫn này.
Sau khi xuống lầu, Diệp Thu đưa tay mở tờ báo lấy từ chỗ Trần Hải Lượng, đầu đề của phần giải trí là một tin tức rất nổi bật: thanh thuần ngọc nữ Nghiêm Hi qua đêm với công tử nhà giàu, bên cạnh còn có ảnh chụp minh họa Nghiêm Hi sóng vai với một người đàn ông đi vào một khách sạn. Tuy rằng ảnh chụp không rõ lắm, nhưng Diệp Thu liếc cái đã nhận ra, gã kia chính là cầm thú trong cầm thú Phí Tường.
Xem ra hắn đã bước đầu thành công, Diệp Thu nhìn nhân vật vẻ mặt vui vẻ trong tấm ảnh.
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội