Có điều tên tiểu vô lại này cũng quá độc ác, lại đá ngay vào chỗ đó của mình. Món nợ này nhất định sẽ ghi nhớ.
Đường Quả đương nhiên là muốn nuốt lời rồi, cô ta không thể tưởng tượng nổi nếu sống cùng với một tên con trai nhếch nhác như thế này thì sẽ ra sao, lớn tiếng nói: “Không được không được. Bác có nhận thua cũng không được. Anh ta nhất định phải đi. Tôi sẽ gọi điện cho cha…”
Vì người mà Diệp Thu chủ yếu bảo vệ là Đường Quả, cho nên cũng chỉ có cô ta mới có quyền phủ định. Cô ta không thích, Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Ngọc đương nhiên sẽ không thể nói gì
Đường Quả nói, lấy chiếc điện thoại 3G có thể nhìn thấy mặt màu phấn hồng từ sofa, sau khi bấm số, rất nhanh, trong điện thoại đã hiện ra hình một người đàn ông trung niên dáng vẻ hơi mập mạp. Người đàn ông này Diệp Thu không quen, nhưng có thể đoán ra ông ta chính là người nắm quyền của xí nghiệp Đường Thị, cha của Đường Quả - Đường Bố Y. Diệp Thu đã từng nghe lão già giới thiệu, chính là người đã mời mình đi làm vệ sĩ cho con gái ông ta
“Cha, có phải là cha đã tìm vệ sĩ cho chúng con không?” Đường Quả cũng kiêng dè, hỏi thẳng trước mặt Diệp Thu
“Đúng rồi. Bảo bối có vừa ý không?” Người đàn ông mặt đầy hiền từ yêu thương nhìn cô con gái
“Không vừa ý. Vô cùng không vừa ý. Cha, cha đuổi anh ta đi đi, con không cần anh ta bảo vệ. Không có tướng mạo, không có khí chất, không có tố chất, mặc quần áo không có phẩm vị, trên người thì bẩn nhếch nhác, lúc nãy còn đánh lén Uông bá… dù sao thì con cũng rất không thích anh ta. Cha, cha đuổi anh ta đi đi. Tuỳ cha lại tìm một người vệ sĩ khác đến cho con đều được. Nếu không, cha đuổi tên vệ sĩ đang đứng trước mặt con đi, tìm về một người khác”.
“Quả Quả, Diệp Thu là một chàng trai rất tốt, con tiếp xúc nhiều sẽ biết. Cậu ta là do ta khó khăn lắm mới mời được từ dưới quê về, không có ai thích hợp làm vệ sĩ của con hơn cậu ấy đâu. Điều này cha đã nói qua với Mặc Nùng và Bảo Nhi rồi. Việc này không thể thay đổi. Được rồi, cha còn phải mở cuộc họp. Không ồn ào nữa” Đường Bố Y vẻ mặt nghiêm túc nói, sau đó cúp máy.
Đường Quả kinh ngạc nắm chặt điện thoại, cha chưa từng nói một cách nghiêm túc như thế với mình, hôm nay làm sao vậy?
“Hừ” Đường Quả mắt trừng trừng giận dữ nhìn Diệp Thu, cầm điện thoại chạy ra ngoài. Hét lên mấy tiếng với Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi ở phía sau có mắt mà không tròng. Một lúc sau, bên ngoài nhà vang lên tiếng môtơ xe hơi.
Trầm Mặc Nùng nhìn một cách ý tứ vào Diệp Thu, cầm quyển sách đi lên tầng. Tầng một của phòng lớn chỉ còn chừa lại Diệp Thu, Lâm Bảo Nhi và Uông bá người đang chống tay trên đất.
“Uông bá, bác có phải là rất đau không?” Lâm Bảo Nhi đứng trước mặt Uông bá, khuôn mặt hiếu kì hỏi. Giọng nói lanh lảnh, dáng người cao không tới một mét sáu, nhưng lại có bộ ngực đồ sộ.
Khi cô ta quỳ xuống, Diệp Thu từ phía trên nhìn thấy một mảng màu trăng trắng, những đường cong mê người làm cho Diệp Thu phấn khích không thôi. Lẽ nào vận khí lại tốt như vậy, vừa ra đã nhìn thấy đồng nhan trong truyền thuyết?
Tại nơi phồn hoa đô thị, khắp thế giới đều có những cô gái không mặc gì đi đi lại lại trên đường, trong điện ảnh hay tivi, trên quảng cáo và tạp chí, trên máy đánh lửa, trên những lá bài trò chơi, thậm chí còn có loại chuyên hở mông toàn tập chuyên dành cho phái nam như “Hoa hoa công tử”… Cho dù là bạn có muốn xem hay không, thì những thứ này vẫn luôn ở xung quanh bạn.
Hơn nữa tuổi đã đủ 18, cơ thể cũng đã phát triển toàn diện, buổi sáng khi ngủ dậy sẽ có ‘hiện tượng thần bột’, đối với Diệp Thu, người mà trong thôn chỉ biết tránh phụ nữ có thai hay thổi trộm bóng bay hoặc chơi trò tưới nước mà nói có thể nhìn thấy một cô gái ở trần là một việc quá xa xỉ.
Nhưng, ngày đầu tiên đến thành phố này, Diệp Thu đã có thể nhìn thấy hình ảnh đẹp đến như vậy. Bộ ngực đẹp mê hồn, đẹp hơn nhiều so với đám quả phụ trong thôn. Của đám quả phụ đều bị lõm xuống, còn của cô ta thi lại nổi lên mịn màng.
Diệp Thu cảm thấy mình thật hạnh phúc.
“Tôi không sao” Uông bá khó khăn lắm mới có thể đứng dậy được, trên trán đã xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh. “Diệp Thu để ở lại chỗ các cô, còn tôi sẽ về báo với ông chủ”.
Chỉ vào chiếc túi màu đen đặt ở dưới đất nói với Diệp Thu: “Trong này là những thứ mà anh cần dùng đến. Bên trong có tài liệu của cô chủ, anh xem cẩn thận, sau này sự an toàn của cô ấy phải nhờ anh rồi”.
Sau khi Uông bá ra ngoài, căn phòng lớn chỉ còn Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi chân trần mặc một cái quần bò ngắn có đeo một cái dây màu đỏ.
Lâm Bảo Nhi trên dưới liếc Diệp Thu, cái mũi nhỏ đáng yêu ngửi ngửi, hỏi: “Anh mấy ngày không tắm rồi?”
Diệp Thu bấm bấm đầu ngón tay tính toán, khi ra khỏi cửa đã tắm một lần, đi bộ nửa ngày, ngồi xe ô tô nửa ngày, ngồi tàu hoả một ngày, tổng cộng là hai ngày chưa tắm rồi. Câu trả lời này làm Diệp Thu rất vừa lòng, sau đó anh ta nói với Lâm Bảo Ngọc với vẻ đắc ý: “Chỉ có hai ngày thôi”.
“Oh, My God! Đã một thời gian lâu không tắm như vậy sao? Đúng là không vệ sinh một chút nào. Anh đi với tôi, tôi tìm chỗ tắm cho anh” Lâm Bảo Ngọc vẻ mặt giảo hoạt nói.
“Ừ, cảm ơn cô” Diệp Thu cảm kích nói. Tuy Diệp Thu không cảm thấy việc mình không tắm hai ngày không có gì là không đúng, nhưng ra ngoài đã lâu rồi, lại gặp được một người tốt tự nguyện giúp, đúng lẽ là nên thành thật cảm ơn.
Diệp Thu vừa nói vừa xách cái túi quê mùa bẩn thỉu đi theo Lâm Bảo Nhi lên lầu. Anh ta cơ bản không biết điều gì đang đợi mình ở phía trước?
Lên đến lầu 2, Lâm Bảo Nhi mở cửa gian phòng bên trong cùng, nói với Diệp Thu: “Vào đi. Sau này anh sẽ ở đây”.
Diệp Thu vẻ đầy mặt xúc động nhìn căn phòng, anh ta đến thế giới này đã bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa từng nhìn thấy nơi nào hào hoa đẹp đẽ như thế. Tất cả những gì nhìn thấy hôm nay dường như đều là mơ. Nhưng, căn phòng này tại sao lại cảm thấy có chút kì quái? Chiếc rèm cửa màu hồng, gối màu hồng, chiếc giường mềm mại bầy biện đầy những con búp bê đáng yêu, trong căn phòng còn có một mùi thơm thoang thoảng.
“Có vấn đề gì không?” Lâm Bảo Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thu có chút mơ màng, cười hỏi.
“Đây là phòng của tôi sao?”
“Đúng rồi. Trên tầng chỉ còn chừa lại căn phòng này là còn trống thôi, anh vào bên trong trước đã. À, những con búp bê này đều là chúng tôi không cần nữa nên đặt ở đây, nếu như không thích thì vứt chúng ra ngoài đi” Lâm Bảo Nhi chỉ tay vào đống búp bê đắt tiền trên giường nói.
“Không cần, không cần” Diệp Thu liên tiếp khua tay nói. Đùa chứ, những thứ đẹp đẽ như thế, nếu như mang về cho Nhị Nha, không chừng cô ấy sẽ đồng ý cho mình xem cô ấy tắm ý chứ. Không cần phải lén lút như trộm mà vẫn không nhìn thấy nữa
“Cô không lừa tôi chứ?”
“Ài, người như anh… tôi lừa anh làm gì? Đi, vào soi gương xem anh có chỗ nào đáng để cho tôi lừa không. Tôi cho dù có sắm vai phản diện thì anh cũng có có cái phúc đó đâu” Lâm Bảo Nhi nói có vẻ không vui
“Ha ha, đùa thôi. Đừng tức giận như thế. Tôi rất thích căn phòng này” Diệp Thu cười ha ha nói.
“Thích thì được rồi. Đây là phòng tắm… chính là nơi để tắm rửa. Người anh rất hôi, mau đi tắm đi. Nếu như mệt rồi thì lên giường ngủ một giấc trước. Đến tối tôi sẽ gọi anh xuống ăn cơm.” Lâm Bảo Nhi nói xong thì đi.
Diệp Thu vốn là muốn tiếp xúc với căn phòng này trước, nhưng cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người quả thật có khá bẩn, tự mình cảm thấy không xứng với căn phòng, liền cởi từng thứ một bước vào phòng tắm mà Lâm Bảo Ngọc nói.
Diệp Thu tìm vòi nước khắp mọi chỗ, một tiếng sau mới đầu toát đầy mồ hôi nhảy vào cái chỗ mà nước đang không ngừng phun ra. Dưới nguồn nước với nhiệt độ thích hợp không ngừng tuôn ra, Diệp Thu nhắm mắt lại một cách thoải mái dễ chịu.
Người thành phố quả là biết hưởng thụ!
Khi chiếc xe màu lửa đỏ hiệu Ferrara số lượng có hạn của Đường Quả tiến vào biệt thự, thì trời cũng đã tối rồi. Mỗi khi cô ta buồn bực, cô ta rất thích phóng xe đi lượn, cho nên khi hôm nay cô ta chạy ra ngoài, Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi mới không đuổi theo.
“Tên… cầm thú đó đâu rồi?” Đường Quả tiến vào phòng khách, sau khi không nhìn thấy tên đáng ghét đó, khuôn mặt nhỏ vui vẻ cười lên. “Hắn ta có phải là bị Uông bá đưa đi rồi không?”
Lâm Bảo Nhi vẫn đang ngồi bên cửa sổ chơi điện tử ậm ờ ừ một tiếng, dáng vẻ như đang rất tập trung vào trò chơi.
“Chị nói rồi mà, chị không tin cha lại nhẫn tâm như thế. Tiểu Bảo Bảo, em không biết là hôm nay có mấy tên ngốc đến tìm chị để đua xe, bị bà cô đây bỏ cách rất xa. Hi hi, chị lên tầng tắm một cái, đợi lát nữa sẽ mời em và chị Mặc Nùng ăn cơm. Tên cầm thú đó đã bị Uông bá dẫn đi rồi, chúng ta phải chúc mừng mới được”.
Đường Quả chạy đến vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ của Lâm Bảo Nhi, không cầm lòng được lại thơm một cái, lúc này mới cầm chìa khoá xe nhún nha nhún nhẩy lên lầu, miệng còn ngân nga câu hát. Lâm Bảo Nhi chân trần vừa nãy còn đang chăm chú chơi game liền nhảy từ trên ghế xuống, vội vàng chạy lên lầu
A!
Một tiếng kêu thê thảm vang vọng cả toà biệt thự, làm cho Lâm Bảo Nhi đang lén la lén lút đi lên cầu thang bị doạ sợ tí thì ngã xuống lầu. Từ cái dây đeo nhìn thấy bộ ngực trắng vẫn không ngừng rung lên, Lâm Bảo Nhi nghĩ rằng từ nay phải chăng không cần uống canh đu đủ nữa.
Bộ ngực lớn, đi đường cũng không vững.