Vì thế, Lâm Bảo Nhi vẫn luôn mơ hồ. Trầm Mặc Nùng mới nghiêm khắc mắng cô không nên làm gây dở trò xấu với khách như vậy.
Lâm Bảo Nhi thầm nghĩ, Diệp Thu cũng không phải là khách, vậy thì dùng cách đó đối với hắn chắc không vấn đề gì chứ?
Trầm Mặc Nùng là một người sắp xếp việc nhà rất xuất sắc, mấy cái chậu trên bàn và bánh ga tô bị bọn họ vứt vụn khắp nơi đều đã không còn dấu vết gì nữa, phòng khách được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, trên sàn nhà không một hạt bụi. Diệp Thu đặt chân lên cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Thực ra sống trong chung cư xanh cũng rất dễ chịu, có chăn ấm đệm êm, có đồ ăn ngon, có người đẹp để ngắm, có tiểu trạch viên để giải khuây. Dù sao thì cũng vẫn tốt hơn là chỗ ở tập thể trong nhà trường, mỗi tối còn phải ngửi mùi tất thối của Lý Đại Tráng mò vào cả trong giấc ngủ.
Trong lòng Diệp Thu vẫn chất chứa chuyện của Lam Khả Tâm, cho dù có người đẹp ngay trước mặt hắn cũng chẳng có tâm trạng gì mà nói chuyện nhiều với bọn họ, sau khi đưa Đường Quả về liền nói: “ Các cô nghỉ sớm đi, tôi có việc phải về trường trước đây.”
“ Diệp Thu.” Đường Quả vừa nghe Diệp Thu phải về liền nói: “ Muộn thế này rồi, anh ở lại đây đi. Đỡ phải về trường. Phòng của chị cũng không có ai dùng đến phải không chị Mặc Nùng? ”
Trầm Mặc Nùng đang đi giúp Diệp Thu pha trà, nghe tiếng Đường Quả liền nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào. Tiếng rên rỉ buổi chiểu hôm đó vẫn văng vẳng bên tai, mấy lần nằm mơ đều thấy khi cô đi làm về dưới lầu không một bóng người, đến khi cô leo lên tầng hai, liền nghe thấy trong phòng Diệp Thu có tiếng con gái. Mở cửa ra xem thì thấy nằm trên không phải là chị em nhà họ Tống mà là Đường Quả và Lâm Ngọc Nhi đang trần truồng nằm trong vòng tay hắn.
Không thể hiểu nổi tại sao lại nằm mơ như thế. Lại không thể kể cho người ngoài biết được, đành phải quy chuyện này là ban ngày suy nghĩ quá nhiểu nên đêm về hay mơ linh tinh. Trong lòng thật sự lo lắng là Diệp Thu và Đường Quả, Lâm Bảo Nhi sẽ quấn lấy nhau.
Phụ nữ vẫn thường nói, đàn ông làm gì có ai không ăn vụng? Hơn nữa cả thằng ngốc cũng có thể nhận ra, bây giờ Đường Quả đối với Diệp Thu đã tình sâu nghĩa nặng. Tuy trước đây cũng có một số mâu thuẫn, nhưng tối nay Diệp Thu mang quà đến tận nơi mừng sinh nhật cô, nên những tính toán hờn giận trước kia cũng gần như tiêu tan hết rồi.
Con gái dễ thù, nhưng cũng dễ quên. Vết thương đã khỏi thì sẽ quên đi lúc đau là cách nói phù hợp nhất để miêu tả phụ nữ trên thế giới này.
“ Chị Mặc Nùng, chị sao thế?” Đường Quả thấy Trầm Mặc Nùng đột nhiên đứng ngây người ra, cũng không trả lời câu hỏi của mình liền nghi ngờ hỏi.
Diệp Thu hiểu Trầm Mặc Nùng đang lo lắng điều gì, Đường Quả và Lâm Bảo Ngọc có thể hoàn toàn không để ý đến, nhưng Trầm Mặc Nùng phải chịu trách nhiệm thay hai người, liền mỉm cười nói: “ Không cần đâu, Tôi vẫn phải về thôi. Dương Nhạc vừa gọi điện thoại cho tôi, chắc là lại có chuyện gì rồi.” Trầm Mặc Nùng nghe Diệp Thu nói cũng cảm thấy phải chăng mình đã khắt khe với anh ta quá chăng liền nói: “ Có thể gọi điện thoại về hỏi thử xem.”
Nói như vậy cũng có nghĩa đã đồng ý cho Diệp Thu ở lại đêm nay, Đường Quả mỉm cười đắc ý, còn Lâm Bảo Nhi thì chun mũi.
“ Thôi được, để tôi lên lầu gọi điện thoại.” Diệp Thu gật đầu, cũng không đến mức phải về trường cho bằng được. Hôm nay dốc hết sức cả một ngày trời, cơ thể vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa ở bên ngoài thì làm gì cũng thuận tiện hơn.
Tắm xong, thay một cái quần ngố rồi nằm lên giường, cảm thấy trong phòng yên tĩnh quá liền bật ti vi lên xem. Bây giờ đã là hơn một giờ sáng rồi, đúng lúc ti vi phát lại chương trình tin tức của hôm qua.
Vào thời điểm này hầu như đã không còn chương trình gì hay ho. Tâm tư của Diệp Thu không ở trên chương trình ti vi, liền ném cái điều khiển sang một bên, kéo cái gối dựa lên đầu giường, vừa theo dõi tình hình các sự kiện trong nước, trong lòng vừa nghĩ đến chuyện của Lam Khả Tâm.
Hắn vẫn suy nghĩ về chuyện này quá đơn giản, hoá ra khi ông lão nói cho hắn ra ngoài làm bảo tiêu cho người ta mấy hôm, hắn vẫn mặc complet đen, đeo kính đen uy uy phong phong đi theo ông chủ, thấy ai không vừa mắt, ông chủ chỉ cần hạ lệnh một tiếng, hắn sẽ xông lên đánh người ấy. Vậy mà không ngờ lại gặp phải chuyện đau đầu như thế này.
Địa vị, lai lịch, mục đích của đám người ấy…. Diệp Thu nghĩ đến từng vấn để một mà thấy vô cùng phiền muộn.
Làm sát thủ vẫn hay nhất, chỉ cần đi giết người rồi nhận tiền, không cần phải suy nghĩ những chuyện khác, sống thật ung dung tự tại.
Trong lúc Diệp Thu đang bị những câu hỏi ấy giày vò thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào!” Diệp Thu hô lên.
Đường Quả mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ màu xanh lam, mái tóc dài còn hơi ẩm mềm mại rủ xuống bờ vai, chân đi một đôi dép lê vải có hình chuột yêu gạo, thò đầu vào nhìn Diệp Thu đang nằm trên giường rồi hỏi: “ Anh đã mặc quần áo chưa thế?”
Diệp Thu trợn tròn mắt, cô đã vào đây rồi, còn ngắm người ta mấy lần rồi, còn hỏi câu hỏi như thế này làm gì chứ?
Nhưng Diệp Thu vẫn mặc thêm một chiếc áo phông nữa, che đi những cơ bắp trên cơ thể. Đường Quả chán nản, nghĩ bụng, anh ta thật là nhỏ nhen.
“ Đang làm gì thế?” Đường Quả liếc nhìn chương trình tin tức trên tivi, bĩu môi nói: “ Anh thật là nhàm chán. Sao lại xem chưogn trình này nhỉ? Nội dung ngày nào cũng thế, lãnh đạo của chúng ta vô cùng bận rộn, cuộc sống của nhân dân ta rất hạnh phúc, ngoài Trung Quốc ra, nhân dân các nước khác đều đang sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, cười gì chứ? Chẳng lẽ không phải thế sao? Tôi nhìn đã thấy chán rồi.”
“ Tôi cảm thấy cô nói rất đúng.” Diệp Thu bị những lời của Đường Quả chọc cười, hỏi: “ Có chuyện gì không?”
Đường Quả liền chạy qua tắt phụt cái tivi đi, tin một siêu thị lớn ở Luân Đôn bị cháy làm mấy người bị chết bị tắt mất. Lúc này cô mới quay người lại nhìn Diệp Thu, bên trong chiếc áo ngủ màu xanh không hề mặc đồ lót, khuôn ngực nhỏ nhắn còn run lên, nhìn thẳng Diệp Thu nói: “ Không có việc gì thì không thể đến tìm anh sao?”
Diệp Thu hơi ngạc nhiên, không có việc gì thì tìm tôi làm gì? Kể cả cô có muốn lợi dụng người khác một chút thì cũng là có việc cơ mà.
Nhưng Diệp Thu không dám nói ra những lời này, mặc dù sinh nhật Đường Quả đã trôi qua hai tiếng đồng hồ rồi, nhưng Diệp Thu vẫn hi vọng cô sẽ giữ được tâm trạng vui vẻ đến trước buổi sáng sớm ngày mai.
“ Ngồi đi.” Diệp Thu chỉ cái ghế ở bên cạnh bàn máy tính nói.
Đường Quả nhìn Diệp Thu, không biết nghĩ ra trò gì, vừa mới tắm rửa xong, khuôn mặt hơi ửng hồng giờ bỗng trở nên càng thêm ửng đỏ, nói: “Tôi không ngồi trên ghế, vừa lạnh vừa cứng.”
Không thèm đợi Diệp Thu mời, Đường Quả liền ngổi lên giường của Diệp Thu. Diệp Thu liền ngồi tránh sang bên cạnh nhường chỗ, nhưng vẫn ngửi thấy mùi hương táo hấp dẫn chết người toả ra từ cơ thể Đường Quả khi vừa tắm xong. Cũng không biết đây là mùi hương tự nhiên trên cơ thể Đường Quả hay là mùi thơm của sữa tắm nữa.
“ Diệp Thu, anh vẫn chưa nói cho tôi biết chuyện hôm nay đã giải quyết thế nào rồi?” Đường Quả lo lắng nói. Bạn của Diệp Thu bị bắt cóc, trong lòng cô cũng rất buồn. Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô nghĩ Diệp Thu chắc chắn sẽ không thể đi ngủ sớm được, nên tắm xong liền qua xem anh thế nào.
Hôm nay cô cùng với Diệp Thu trải qua mưa bom bão đạn, mới biết sự việc rất khó khăn và nguy hiểm.
“ Vẫn chưa tìm thấy nơi Khả Tâm bị nhốt.” Diệp Thu cảm thấy hơi đau ở huyệt thái dương. Câu hỏi của Đường Quả cũng chính là điều mà bây giờ hắn đang lo lắng.
“ Vậy thì làm thế nào bây giờ? Có cần tôi nói với ba tôi giúp một tay để tìm người không?” Đường Quả lo lắng nói.
“ Không cần đâu. Như vậy sẽ rút dây động rừng, mà hiệu quả lại không cao. Tôi đang bảo Phí Tường đi tìm rồi.” Diệp Thu lắc đầu nói.
“ Thật sự là không cần sao?
Cảnh sát quân đông, điều tra cũng rất nhanh thôi. Yến Kinh rộng lớn như thế…., sao hả? Đau đầu hả? Có cần tôi mát xa giúp anh không?” Đường Quả thấy Diệp Thu liên tục xoa hai bên thái dương liền đỏ mặt nói nhỏ.
Con nhỏ này hôm nay bị sao thế, uống nhầm thuốc hay sao mà bỗng dưng lại ăn nói nhẹ nhàng vậy.
“ Không cần đâu. Tôi cũng không dám làm phiền, sẽ bị tổn thọ mất.” Diệp Thu mỉm cười từ chối. “ Cô không cần phải lo lắng đâu, về nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giải quyết được mà.”
Ý tốt của mình lại bị Diệp Thu từ chối, trong lòng Đường Quả rất khó chịu, liền nói cứng: “ Tôi chẳng lo lắng gì cả. Dù sao đó cũng là chuyện của anh. Anh tự đi mà nghĩ cách giải quyết, tôi đi ngủ.”
ng0ctu231