Hoài ngọc tiêu nhũ tình vị liễu.
Tà khiết thu thủy hoằng hoằng bích,
Nhất lũ tình khiên ti ti nhiễu.
Thấy một màn quỷ dị mê người này, Diệp Thu rất có tưởng niệm.
Mê người thì có thể giải thích, khuôn mặt Đường Quả lớn lên rất xinh đẹp, bộ ngực bị phơi bày ra cũng không giống như lời cô nàng nói, hơn nữa thiếu nữ thần tình hoảng sợ xen lẫn ngượng ngùng sợ hãi cùng không biết làm cái gì, quả thực khiến một bộ vị trên người Diệp Thu bình thường rất mềm vào thời khắc mấu chốt này lại có thể cứng rắn ngẩng đầu đứng thẳng hưng phấn run lên.
Thế nhưng tình cảnh này lại khiến Diệp Thu có chút quái dị. Một người cũng không phải rất quen thuộc. . . chí ít một nữ nhân ngươi không để ý tiếp xúc tình cảm hay hiểu rõ lắm, đột nhiên thân trên trần trụi ngồi trước mặt ngươi, cái cảm giác này khiến Diệp Thu cũng có chút ý nghĩa đang nằm mơ.
Trời đất chứng giám, mình thật sự không phải là cố ý. Chỉ là sau khi cởi cái áo nịt ngực quên nhắc nhở nàng.
Diệp Thu nghĩ, mình có phải làm chút gì đó để bù đắp một chút hay không đây?
Trên ti-vi nói nam nhân vui vẻ sau khi hút thuốc, nữ nhân vui vẻ sau khi người người khác ôm. Tuy rằng Diệp Thu cũng không làm chuyện gì xấu với Đường Quả, nhưng dù sao cũng nhìn qua thân thể của người ta rồi. Vì vậy đang chuẩn bị đi qua ôm Đường Quả để nàng vui vẻ một phen. Vừa mới mở hai tay còn chưa có ôm, ánh mắt Đường Quả đã băng lãnh liếc qua: “ Diệp Thu, người chính là cầm thú.”
Vẻ mặt Đường Quả không vui không buồn, chỉ đem cái áo ngực đáng yêu không vừa kéo lên trên người, lúc bàn tay luồn ra phía sau cái lại có cút khó khăn, thử vài lần mới móc lại được. Sau đó mặc chiếc áo ngụy trang lại đi dày, đi ra bên ngoài cửa.
“ Ta tiễn ngươi. . .” Diệp Thu còn chưa nói hết câu, liền thấy vai của Đường Quả di chuyển, lập tức dự cảm tình huống không hay, rất nhanh lắc mình, bốp một tiếng, một chiêu tuyệt hậu liêu âm chân nhanh chóng lưu loát đá về phía hắn.
“ Sớm muộn gì cũng sẽ đá trúng ngươi.” Đường Qảu hung ác nói. Mở cửa ký túc xá đi ra ngoài.
Ta là cầm thú sao? Diệp Thu vuốt mũi, khóe miệng hiện lên biểu tình trêu tức. Thực ra ta là cầm thú cũng không bằng.
Đường Quả đi rồi. Diệp Thu đứng một mình ở trong ký túc xá cũng cảm thấy có chút buồn chán. Lại không muốn tham gia quân huấn, việc huấn luyện này đối với hắn mà nói căn bản là không có bất luận hiệu quả gì, hắn đi đến đây cũng chỉ là một quá trình tiêu hao thời gian. Cho nên quyết định đi ra ngoài một chút, hắn đi qua rất nhiều nơi đối với người bình thường mà nói rất bí ẩn, nhưng vẫn là lần đầu tiên đi đến doanh trại.
Bên trong doanh trại cũng không có cái gì để xem, vô luận là kiến trúc hay đất trồng cây, toàn bộ được bố trí ngăn nắp, giống như quân nhân gấp chăn. Quân nhân được thể hiện trực tiếp bằng kỷ luật và trung thành. Phương diện sinh hoạt đều phải tuân thủ theo quy định cứng nhắc.
Trọng địa quân sư, thông thường những kẻ không có phận sự không thể tiến vào. Nhưng Diệp Thu một đường đi tới, cũng không có người nào khác đến ngăn cản mình, chỉ là thấy mình ăn mặc quân áo của học sinh mới đi quân huấn lại đi loạn khắp nơi nên có chút nghi hoặc mà thôi. Diệp Thu cũng không muốn đi đến chỗ có nhiều người. Cố ý đi đến một mảnh rừng cây nhỏ, lúc thấy một tòa núi lớn thì đi thẳng đến.
Không ngờ bên cạnh rừng cây nhỏ có một cái ao nhỏ, không biết là do con người tạo ra hay thiên nhiên tạo thành, ao nước cũng không nhiều. Cỏ cây xanh um tươi tốt. Một người ông râu tóc bạc trắng đang cầm cần trúc, ngồi trên một cái đệm rách nát câu cá.
Diệp Thu thích thú đi tới, thì ra là ở sơn thôn này, nơi nơi đều có thể tìm được ao hay dòng suối nhỏ để câu cá, thậm chí không cần cần câu, trực tiếp nhảy vào nước trong vắt là có thể bắt được cá. Đó cũng là một trong những thú vui của hắn cùng đồng bọn lúc nhỏ.
Nhưng sau khi tuổi đã lớn rồi, lão già mỗi ngày đều cưỡng chế yêu cầu mình đi câu cá cũng với hắn. Vừa mới bắt đầu Diệp Thu còn rất không thích. Hai tay cầm gậy trúc ngồi xuống thì mất cả một ngày, thực sự là quá buồn chán. Cho đến bây giờ mới hiểu được dụng tâm của lão già. Hắn chính là nhìn thấy tâm tính của mình di động làm việc chỉ vì cái trước mắt, mới có ý lấy việc câu cá này làm phương pháp mài rũa mình.
Lâu ngày, Diệp Thu cũng từ từ thích ứng với loại vận động theo thiên hướng an tĩnh này. Chỉ là sau khi đi đến Yến Kinh, cũng không còn có cơ hội nào để câu cá. Cùng lúc cũng không có thời gian, lúc nào cũng phải đi bên cạnh Đường Quả. Mặt khác hắn cũng không tìm được hồ nước để câu cá.
Lâm Bảo Nhi nói công viên có đầm cá có thể câu cá, chỉ là giá cả hơi đắt. Hơn nữa nếu câu cá xong mà muốn mang đim còn phải trả thêm tiền nữa. Diệp Thu nghe xong thực sự không có hứng thú đi đến đó thử, trong lòng ngược lại có chút cảm thán người thành phố cuộc sống vật chất giàu có đồng thời đời sống tinh thành thực sự là nghèo nàn đến thương cảm. Nếu như mọi chuyện đều dùng tiền mà làm được, vậy bản thân mình cũng mất đi lạc thú với chuyện đó.
Loại câu cá hoang dã kiểu này mới là phương thức Diệp Thu yêu thích. Diệp Thu nhẹ nhàng đi qua đó, không dám quấy rối lạc thú của người khác, ở bên cạnh cụ già mà ngồi xem hắn câu cá.
Đợi được một hồi lâu, chiếc phao giản dị làm bằng cỏ lau nổi trên mặt nước vẫn không nhúc nhích, khi Diệp Thu đang nghi ngờ cuối cùng là cáo ao này có cá hay không, cỏ lau bỗng nhiên chìm xuống dưới nước, lão nhân tinh thần vừa rồi còn đang mê man, khẽ nâng cần câu, sau khi khiến cho chiếc lưỡi câu càng móc chặt vào mồm con cá, cổ tay run lên, một con cá diếc trắng như tuyết dài hơn một thước đã bị ném phịch lên bờ.
Diệp Thu mừng rỡ, nhanh chóng chạy đến giúp đè con cá xuống, để tránh cho nó sau khi thoát khỏi lưỡi câu lại một lần nữa nhảy xuống ao. Sau đó cẩn cẩn thận thân gỡ lưỡi câu từ trong miệng còn cá xuống, cầm con cá đưa tới tay ông già. Vừa cười vừa nói: “ Ông à, còn cá này đúng là hoang dại, thịt béo canh ngọt, buổi tối có thể hương thủ một phen rồi.”
“ Ha ha, đúng vậy. Cá ở hồ nước này có quen biết. Chỉ có khi ta đến câu mới có thể mắc câu, những người khác đến đây căn bản là không cắn câu.” Ông già kéo chiếc sọt ngâm ở trong nước lên, nới lỏng ra để Diệp Thu cho cá vào. Bên trong rỗng tuếch, xem ra vẫn là con cá đầu tiên.
“ A, người là học sinh đi quấn huấn?” Ông già nhìn bộ quần áo Diệp Thu mặc trên người, nghi hoặc hỏi.
“ Đúng vậy.” Diệp Thu gật đầu.
“ Mợi học sinh mời không phải đều ở quân huấn sao? Sao ngươi lại chạy tới đây?” Ông già đột nhiên trừng mắt hỏi, nhưng là Diệp Thu đã phạm phải lỗi rất lớn.
“ Ha ha. . . Cơ thể của tôi có chút khó chịu. Xin nghỉ.” Diệp Thu vừa cười vừa nói.
“ Thân thể khó chịu? Sợ là lười biếng mới đúng? Thanh niên hiện giờ đều có cái tính này? Một chút khổ đều ăn không hết?” Ông gài chỉ thẳng vào mặt Diệp Thu mắng.
“ Ài, tôi nói này bác, tôi đi quân huấn hay không đi quân huấn liên quan đến bác sao? Hơn nữa, đứng tư thế của quân nhân trong hai giờ, đánh một bài quân thể quyền mèo cào coi như là chịu khổ sao?” Diệp Thu khó chịu nói.
“ Cái gì?” Ông già như bị người ta chạm vào vảy ngược, ném cái cần câu lên trên mặt đất, nói: “ Ngươi dám nói quân thể quyền là mèo cào à?”
Diệp Thu không ngờ ông già này phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng vậy tiếp tục nói lên thực tế: “ Vốn đúng thế mà. Học xong cái kỹ năng đó có lợi ích gì? Có thẻ tự vệ sao? Có thể bắt cướp sao? Có thể bảo vệ gia đình mình sao?”
“ Thằng nhãi. Xem ra ta không giáo huấn ngươi thì không được. Dám nói quân thể quyền do vô số tinh anh trong quân dội sáng tạo ra không ra gì. Hiện tại cho người xem kỹ. Ta chính là dùng quân thể quyền chính tông để thu thập ngươi.” Ông già vừa nói, một chiêu đại cầm nã thủ đã đánh lên vai Diệp Thu.
Diệp Thu tránh thoát trong nguy hiểm. Trong lòng cực hoảng hốt. Không ngờ ông già đáng chết này lại có thân thể thủ lợi hại như vậy. Nếu như không phải tốc độ của mình nhanh, ngay từ chiêu đầu tiên đã bị hắn túm rồi.
“ A. . .” Ông già cũng kinh ngạc. Không ngờ chiêu đại cầm nã thủ mình đã tóm vô số người lại bị tên sinh viên thoại nhìn yếu đuối hư nhược này tránh được. Cười lạnh nói: “ Thể nào khẩu khí lại cuồng vọng như vậy, thì ra cũng là có tý chút. Được, như vậy rất tốt. Ta đánh ngươi, người cũng sẽ không nói ta là ỷ mạnh hiếp yếu. Đến đây, hai người chúng ta thống thống khoái khoái đánh một trận. Ta chính là dùng quân thể quyền mà ngươi thấy chướng mắt, người muốn dùng loại công phu gì thì tùy.”
“ Ông à, ta ra đây chính là để đi dạo. Ta cũng không đánh với ông đâu.” Diệp Thu vừa cười vừa nói, xoay người đã muốn lẩn đi.
“ Thằng nhãi, không đánh không được. Là nam nhân thì phải tiếp nhận lời khiêu chiến của ta, đừng ở trước mặt ta ra vẻ đáng thương.”
“. . .” Diệp Thu nghĩ thâm. Tính về tuổi mà nói, ta không phải là cháu của ông sao?
Lúc ông già nói chuyện, thân thể lao về phía trước, một quyền đánh thẳng vào gáy Diệp Thu. Giữa lưng cổ và não đều là những nơi tương đối yêu đuối ở lưng trên cơ thể người. Nếu như là bị đánh trúng, bản thân sẽ nằm đến vài giờ. Diệp Thu không thể không xoay người, một cước liền đá vào giữa háng của lão già.
Sau khi đã ra, Diệp Thu lại âm thầm cảm thấy hối hận. Hiện giờ có chuyện gì xảy ra với mình thế nhỉ, lẽ nào mỗi lần gặp phải địch nhân đều muốn dùng chiêu liêu âm thối thủ để thắng sao? Xem ra mình bị Đường Quả ảnh hưởng quá nhiều.
Tiểu Kim
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội