Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 64: Chương 64: Khiêu chiến quyền uy




Bài học buổi chiều là “Khảo cổ học thông luận”, Diệp Thu khá hứng thú với môn này. Dù sao, sở dĩ hắn muốn tới đại học Thủy Mộc học hơn nữa lại chọn khoa khảo cổ học, khoa đầu tiên của Thủy Mộc này, chính là muốn đứng trên góc độ khoa học giải thích câu đố về chiếc nhẫn có thể dò xét nội tâm người khác.

Hắn và ông già cũng đã thử, thậm chí tới hỏi các danh gia, giáo phái Mao Sơn ở Giang Tô, Cản Thi phái Tương Tây, Ngũ Thái Sơn ở Sơn Tây, Thiếu Lâm Tự ở Hà Nam và vô số cao nhân ẩn dật.Thân phận của người mà ông già kết giao đều là có chút đức cao vọng trọng, nhưng bọn họ đối mặt với chiếc nhẫn này cũng là bó tay.

Diệp Thu bất đắc dĩ, đành phó thác hy vọng trên sự phát triển cao độ của khoa học. Cho dù không thể giải ra câu đố trên thân nó, có thể tìm thấy lai lịch của nó cũng tốt. Diệp Thu còn đặc biệt thưởng thức qua không ít phim khoa học viễn tưởng, thầm nghĩ, đồ vật này không phải là tới từ khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh tới chứ?

Nếu thật như vậy, Diệp Thu càng muốn giải phẫu nó rõ ràng. Có thể trò chuyện với người ngoài hành tinh, nghĩ lại cũng là một chuyện vô cùng kích thích.

Tiếng chuông vào học vang lên, một người đàn ông trung niên quần áo chỉnh tề bước vào. Vóc người có chút gầy gò, tóc gọn gàng, tây phục trên người vừa vặn mà gọn gàng, cho người ta ấn tượng ban đầu rất tốt. Mà càng làm người khác kinh ngạc chính là, người đàn ông này bước vào phòng học hoàn toàn không mang theo giáo án môn học hay đại loại gì đó, chỉ cầm một ly thủy tinh lớn thẳng miệng rộng

Lá trà trong chén xanh nhạt mà từng ngọn dựng thẳng lên, theo bước chân của người đàn ông mà xoay tròn. Đúng như đứng đầu Tín Dương Mao Phong.

“Chào các em, thầy họ Trần, Trần Hoài Ân, cũng là người phụ trách môn “Khảo cổ học thông luận”. Người đàn ông trung niên đặt chén trà lên trên bàn giảng, nhìn khắp lượt khuôn mặt của hai mươi học sinh trung học, dùng ánh mắt để chào hỏi mọi người.

“Tất nhiên, môn khảo cổ này bác đại tinh thâm, nói là thầy giáo, thật ra thầy cũng chỉ là hiểu sơ lược bề ngoài, chỉ là đi trước một bước so với các em mà thôi. Khảo cổ, khảo cổ, nghiên cứu tất nhiên là cổ văn cổ vật. Mà văn hóa Trung Hoa nguồn gốc lâu đời, châu báu quý hiếm, kỳ lạ hằng hà sa số, có vô số bảo bối khiến người ta kinh ngạc biến mất trong dòng sông lịch sử. Có người từng nhìn thấy, đó là cả đời may mắn, có người nghe nói qua, đó là nửa phần may mắn và nửa phần tiếc nuối. Có người không nhìn thấy không nghe nói qua, đó là bi ai.”

“Còn chúng ta, sẽ thu thập sửa sang lại vô số vật báu quý hiếm mà đời trước hao phí tâm huyết, biểu thị rõ ràng cho nhân gian trước mặt. Công việc này vĩ đại mà trách nhiệm nặng nề”

“Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Một lần đổi chủ của một bảo bối, thật ra chính lầ một thời sát phạt máu tanh tàn nhẫn. Đương nhiên, có lẽ lời nói này có chút giật gân, dù sao, cũng có không ít cổ vật là người mua đấu giá cao đạt được. Thầy nói những điều này là muốn nói với các em, khảo cổ là một công việc thâm ảo, hung hiểm nhưng mênh mông”.

“Là một người đi trước, thầy đại diện cho các đồng nghiệp khác hoan nghênh các em gia nhập”. Trần Hoài Ân nói xong liền vỗ tay, các học sinh khác bỗng bị lời mở đầu của thầy thu hút, sau đó cũng cố hết sức vỗ tay.

Diệp Thu mỉm cười quan sát Trần Hoài Ân, thầm nghĩ, thầy giáo này thật ra có chút suy nghĩ. Có lẽ, có thể từ trên người thầy tìm được chút hy vọng.

Trần Hoài Ân là đại sư khảo cổ nổi tiếng quốc tế, trên nghiên cứu cổ văn vật có trình độ vô cùng sâu rộng, hơn nữa còn có nhiều bộ sách dịch phát hành trong và ngoài nước. Một thân học thức uyên bác, giảng bài không chuẩn bị giáo án, không mang sách giáo khoa, nghĩ tới đâu giảng tới đó, nhận được sự yêu thích của học sinh.

Trần Hoài Ân cũng quả thật thấy những học sinh mới chập chững từ trung học bước chân vào đây được mở rộng tầm mắt, từ vườn Viên minh tới Đôn hoàng thạch quật, lăng mộ Tần Thủy Hoàng tới bảy hai mộ Tào Tháo, từ Hồng sắc quân tới câu đố trân bảo,… Bên cạnh có dẫn chứng rộng rãi, thuận tay miết lại, khiến mọi người lắng nghe như mê như say, dường như đang theo ý nghĩ của Trần Hoài Ân du ngoạn trong bộ sách văn cổ phong tình khác biệt.

Lúc Trần Hoài Ân giảng tới bí mật “Thanh Minh thượng hà đồ” mất tích, trong lòng Diệp Thu bỗng bịch một tiếng.

“Do họa sĩ nổi tiếng Bắc Tống Trương Trạch Thụy đã chế kiệt tác bất hủ “Thanh Minh thượng hà đồ” là vật báu vô giá trong lịch sử hội họa, nó là một bức tranh phong tục dùng thủ pháp chủ nghĩa hiện thực sáng tác nên, thông qua cuộc sống phong tục của thành phố từ chi tiết tới lướt, sống động là lại hiện lên cảnh tượng Bắc Tống Biện Kinh thừa hưởng thời kỳ phồn vinh……Bức tranh lúc đầu rơi vào một sử phong kiến, cuối cùng là trong tay của hoàng đế Phổ Nghi, năm 1945, tư lệnh Quan đông của Nhật Bản là Điền Ất Tam, thông báo cho Phổ Nghi mọt việc đã thay đổi, trong lúc vội vã, đâu có mang theo được nhiều sách cổ quý báu như vậy? Cho nên, vô số bảo tang ngay cả bốn bản cũ của “Thanh Minh thượng hà đồ” liền bị cung nữ thị vệ chiếm đoạt…. Đương nhiên, còn một ý kiến khác là, bốn bản cũ của :Thanh Minh thượng hà đồ” được Phổ Nghi mang đi, cuối cùng lại rơi vào tay người Nhật Bản.

Khóe miệng Diệp Thu lộ ra nụ cười, Trần Hoài Ân mặc dù đọc nhiều, cuối cùng có một số thứ không biết. Bức “Thanh Minh thượng hà đồ” hắn vừa mới xem qua ở nhà lão nhân nào đó, cho nên hiện giờ nghe thấy Trần Hoài Ân nói rơi vào tay người Nhật Quốc, liền có cảm giác không được tự nhiên.

Nhưng thấy mọi người mê muội trong chuyện tích trần thuật của thầy, thì chịu đựng không lên tiếng phản bác. Chỉ là nụ cười ở khóe miệng bị ánh mắt nhạy cảm của Trần Hoài Ân phát hiện.

Trần Hoài Ân nghi hoặc nhìn Diệp Thu một cái, hồi tưởng lại nội dung những gì mình giảng, cũng không có chỗ nào không thỏa đáng, sao học sinh kia lại lộ ra vẻ mặt như vậy? Như là phản bác, lại như mỉa mai, còn có chút biết rõ ngươi sai rồi, lại cười có ý mặc kệ.

Bưng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, nuốt xuống, lúc này mới nhìn Diệp Thu hỏi: “Bạn sinh viên này, em có suy nghĩ khác với chương trình học vừa nãy không? Nếu có, mời cứ việc mở miệng nói, dù sao chân tướng càng phân rõ càng sáng tỏ.”

Diệp Thu vốn không muốn động vào điểm yếu của Trần Hoài Ân, dù sao, thầy cũng là từ trong chi tiết lịch sử hoặc là trong truyền thuyết giải ra chân tướng. Nhưng nếu thầy chủ động hỏi, đành phải nói ra chút chân tướng mình biết.

Trả lời câu hỏi cần phải đứng lên, điều này khiến Diệp Thu có chút bồn chồn. Đứng lên là có thể biểu thị sự tôn trọng với thầy giáo. Quá trình này ngược lại là đang lãng phí thời gian.

Nhiều khi, trong xương cốt Diệp Thu chảy một dòng kiêu ngạo khiến người khác khó mà tưởng tượng được. Nhưng nếu là học sinh, thì không thể không tuân thủ quy định này.

Lười biếng đứng dậy, nói: “Em cho rằng, “Thanh Minh thượng hà đồ” vẫn còn trong nước.

tdvcb44

Quyển 3: Thẳng lưng mà làm người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.