Diệp Thu ngồi trên ghế mềm phía sau tay lái, nhìn vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng lái xe của Trầm Mặc Nùng, trong lòng hơi có chút áy náy.
Nàng vừa uống thuốc xong, giờ đúng là lúc thuốc phát huy tác dụng, cơ thể rất dễ mệt mỏi. Lẽ ra mình phải gánh nhiệm vụ lái xe mới đúng? Thế nhưng trước đây nàng đã nói mình không phải lái xe, nhưng hiện giờ mình đã học xong, không phải là một cái cớ phù hợp sao?
“Mệt không?” Diệp Thu bật hỏi
Trầm Mặc Nùng lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn phía trước. Tuy hiện giờ đang là đêm khuya, nhưng trên đường cao tốc còn không ít xe. Nàng là một người cẩn thận, nàng không muốn xảy ra vụ tai nạn xe nào.
“Nếu không để ta lái xe, ngươi nghỉ ngơi một lát.”
“ Ngươi lái xe?” Trầm Mặc Nùng nghi hoặc quay sang, nhướng mắt nhìn Diệp Thu, trong đầu lập tức nghĩ tới cảnh xấu hổ khi trước. Màu hồng từ cổ lan ra phía trước, Trầm Mặc Nùng vội kiềm chế cơ thể. Trong lòng cầu khẩn hắn đừng thấy.
Đôi mắt Diệp Thu lợi hại như vậy thế nào lại không thấy? Nhưng cho dù vừa rồi đã thấy cũng phải giả như không thấy
“Lần trước ở Lang Sơn ta không thể lái xe, trong lòng rất hổ thẹn. Trong thời gian học ở trường, ta có mượn xe của bạn học tập vài lần. Giờ cảm thấy rất dễ.”
Trầm Mặc Nùng trầm ngâm một hồi, trong lòng có hơi lo lắng cái tên ngay cả bằng lái xe cũng không có liệu có đưa bọn họ đâm vào lề đường không. Thế nhưng hiện giờ đang rất buồn ngủ, mắt cũng sắp không mở nổi nữa. Liền nói: “ Ngươi thử cũng được. Nhưng giờ đang ở trên đường cao tốc không thể dừng xe được.”
“Không sao. Ngươi cứ giữ chắc tay lái, sau đó di chuyển qua đây. Ta sẽ từ phía sau tiến lên. Chúng ta đơn giản chỉ đổi chỗ là được.”
Trầm Mặc Nùng không trả lời, nhưng lại tháo dây an toàn, thân thể từ bên trên ngồi xuống. Cái mông tròn trịa được quần jean bó sát. Khi bộ ngực đầy đặn của nàng theo động tác khom người ngả rủ xuống, Diệp Thu nhìn thấy mà ngón trỏ đại động (Ngón trỏ đại động: hình dáng tham lam khi thấy món ngon)
Tuy rằng thùng xe BMWs cũng rộng, nhưng tại lúc hai người đổi vị trí, thân thể trong giây lát có ma sát.
Sau khi Trầm Mặc Nùng ngồi vào vị trí phó lái, hung hăng liếc nhìn Diệp Thu. Nàng cảm giác rất rõ, vừa rồi bảo bối của tên kia ngẩng rất cao đầu. Không biết là cố ý hay vô tình, cái đồ vật đó còn chạm vào cái mông của mình.
Diệp Thu làm bộ không thấy nét khinh bỉ của Trầm Mặc Nùng, vẻ mặt nghiêm túc điều khiển tay lái.
Trầm Mặc Nùng lúc đầu còn lo lắng kỹ thuật của Diệp Thu quá kém sẽ xảy ra tai nạn. Nhìn thấy hắn lái xe ổn đinh, ánh mắt cổ quái quan sát vẻ mặt của hắn một lúc, cuối cùng không chịu nổi mệt mỏi từ bên trong cơ thể, nằm trên ghế ngủ thiếp đi.
Nhìn Trầm Mặc Nùng ngủ say phía sau, Diệp Thu nhấn mạng ga, xe như một mũi tên màu bạch phóng vút đi. Trong màn đêm, giống như một đạo ngân sắc mị ảnh.
“ Chị. Cái gì vừa chạy qua vậy?” Một bé gái dụi mắt hỏi.
“Là chiếc xe.” Tô hàng nhiều mỹ nữ, một nữ nhân có thể nói là diễm lệ cắn môi, ánh mắt nhìn chăm chú vào cái bóng ngày càng không rõ phía trước, đôi dày cao gót cao tới 7 phân hung ác dẫm lên chân ga, xe lại một lần nữa tăng tốc như cơn bão.
Vốn khi lái xe thì tối kỵ đi giày cao gót, nhưng nữ nhân này hình như không bị ảnh hưởng chút nào. Hơn nữa, cặp chân thon trắng này tuyệt đối là bảo vật, nếu để các quái thúc thúc yêu bắp đùi nhìn thấy, chắc chắn sẽ mừng như điên.
Quái thúc thúc: Mấy chú ở loli FC.
“Ta còn tưởng tên nào ăn no lấy máy bay phi hành du ngoạn tầng thấp này chứ. Nhanh thật. Trong nước hình như chỉ có xe Schumacher Lewis là đạt được tốc độ này, không lẽ một trong 3 đại cao thủ của châu Âu có mặt ở Tô Hàng? Không thể.” Cô bé thấy chị trong mắt đầy chiến ý, vẻ mặt cười phấn khởi. Thanh âm dịu dàng đáng yêu mà trong đôi mắt lửa cháy động lòng người.
“Đuổi theo xem sẽ biết.” Xe thể thao hoàng hậu Martha màu xanh thẳm lại một lần nữa điên cuồng tăng tốc, giống như đàn ông lúc cao trào điên cuồng phun ra vậy.
Diệp Thu từ kính chiếu hậu thấy một xe màu xanh đang bám theo, vuốt mũi cười khổ. Vừa rồi trong chốc lát mình cao hứng, quên mất đã tiến vào Tô Hàng. Sợ rằng các công tử tiểu thư sẽ không để một thằng từ bên ngoài đến kiêu ngạo như này.
Lúc này nếu giảm tốc độ có thể sẽ bị đối phương đuổi theo, sẽ làm bại lộ thân phận của mình cùng Trầm Mặc Nùng. Đã vậy, đơn giản là cho bọn họ rớt.
Hạ quyết tâm, sắc mặt Diệp Thu trở nên chăm chú. Đôi tay thoạt nhìn có phần nho nhã nhanh chóng quay tay lái, mà chân vẫn giẫm lên chân ga. Không có bị sự chuyển động làm cho hoa mắt, không có bị chạy đến 200 km/h sau đó dùng lại khẩn cấp trong chớp mắt mà làm cho kinh thế hãi tục, hắn muốn chỉ có tốc độ. Có thể làm cho chiếc xe thể thao đáng ghét ở phía sau thụt lùi không nhìn được tốc độ.
Hơn nữa, hắn còn phải đảm bảo lúc này người đẹp bên cạnh không bị giật mình tỉnh giấc. Nàng đã mệt quá rồi, tư thế ngủ đẹp như một đóa loa kèn trắng yên lặng.
Loại hoa này được nhân vật vĩ đại họ Chu thời Hoa Hạ quốc yêu thích. Hắn cũng rất thích.
“Tên điên – hắn điên rồi” thấy xe cộ phía trước có một con tuyệt trần, vô luận tỷ tỷ có nỗ lực đuổi theo thế nào, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn khoảng cách ngày càng xa, thanh âm cô gái xinh đẹp kêu lên.
Lái xe xinh đẹp tuyệt sắc nhẹ nhíu mày, cắn môi dưới xinh đẹp ướt át, nói rằng: “Cuối cùng cũng gặp thôi.”
Đợi đến khi tới vùng ngoại ô thành phố, Diệp Thu phải đánh thức Trầm Mặc Nùng dậy. Hắn không biết đường.
Trầm Mặc Nùng dụi dụi mắt. Theo thói quen nhìn xuống cổ tay kín đáo nhìn đồng hồ sang trọng. Mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Nhanh vậy sao? Ta bình thường phải mất hơn 5 tiếng.”
“Ban đêm ít xe.” Diệp Thu cười cười, tìm được một lý do có vẻ chính đáng.
Trầm Mặc Nùng mỉm cười đầy thâm ý. Nhưng nàng không lật tẩy lời nói dối của hắn.
Nữ nhân thông minh không nên hao tổn tâm cơ thể hiện sự thông minh của mình trước mặt nam nhân, mà cần phải tỉnh rụi làm cho người ta cho rằng mình hơi có chút ngây thơ, ngốc nghếch. Võng dịch đã làm một cuộc khảo sát, có 70% nam nhân mong muốn tìn được một người vợ kém thông minh hơn mình.
Dưới sự chỉ dẫn của Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu cho xe chạy vào sân đến trước cổng một biệt thự thoạt nhìn có phần tráng lệ. Cái này và điều Diệp Thu tưởng tượng có chút không giống, nơi này không phải giống mấy dòng họ cũ xưa thích ở trong những ngôi nhà cổ sao? Đặc biệt là những lão nhân của thế hệ trước khi còn đang tại thế đều ra sức làm. Càng tín ngưỡng và nhớ nhung những cổ ốc như tôn giáo
“ Ông nội không phải là người xây nên ngôi nhà này đã rất cũ, nếu tân trang lại sẽ chẳng ra gì cả. Đó là lý do mà mọi người dọn qua đây “ Trầm Mặc Nùng tiến lến ấn chuông.
Diệp Thu sờ sờ mũi, nghĩ thầm, lại bị nữ nhân này nhìn thấu.
Chạy tới mở cửa chính là một nữ nhân mặc áo trắng quần đen, tuổi chưa đến 30, xem ra là người hầu Trầm gia.
“Tiểu thư, cô rốt cuộc đã trở về. Lão thái gia nói cô tối nay mới tới. Làm tôi ngóng trông mãi.” Nữ nhân vẻ mặt yêu chiều nhìn Trầm Mặc Nùng, ánh nhìn chuyển đến người Diệp Thu, thì đầy vẻ cảnh giác. Người hầu cho nhà giàu, sự cảnh giác so với người thường cũng lớn hơn chút.
“Vương tẩu, ông nội thế nào rồi? Bệnh nhẹ hay nghiêm trọng?” Trầm Mặc Nùng sốt ruột hỏi thăm.
“Nghiêm trọng. Ăn cơm vẫn tốt, còn hàn huyên với nhị lão gia một trận, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Đột nhiên cảm giác toàn thân rét run, đau đầu. Tính tình lão thái gia cô cũng biết, không uống thuốc tây, chỉ uống thuốc Đông y. Hiện tại bệnh đã đỡ rồi, nhưng chung quy vẫn chưa tốt hẳn.” Nhị tẩu vừa nói vừa đưa Trầm Mặc Nùng đi vào trong biệt thự.
Trầm Mặc Nùng nóng ruột cũng quên luôn cả việc an bài chỗ cho Diệp Thu trước, Diệp Thu cuối cùng cũng không thể đứng như kẻ ngốc ở giữa sân, liền đi theo các nàng vào bên trong.
Tuy rằng không phải nhà cũ Trầm gia, nhưng biệt thự này cũng là độc viện gia truyền
Hơn nữa diện tích bên trong lớn kinh người. Phòng ốc thiết kế theo kiểu châu Âu, nhưng bên trong bố trí các vật dụng lại đúng là phong các Trung Quốc. Có thể đã được một danh sư thiết kế tỉ mỉ, tổ hợp hai kiểu phong cách đối lập này không khiến cho người ta thấy trái mắt. Trái lại lại tạo cảm giác hoàn mỹ phù hợp.
Qua vài hành lang dài, mới đến mặt sân sau biệt thự, xa xa đã ngửi thấy mùi một vị thảo dược cam khổ. Diệp Thu đối với loại thảo dược này thây quen thuộc vô cùng, thậm chí còn cố hít vài lần. Đợi đến lúc nhận ra thành phần của vị thuốc này, thì vẻ mặc lộ vẻ nghi hoặc. “Mặc Nùng, con cuối cùng đã trở về. Ông nội con trông nửa ngày rồi.” Một mỹ phụ trung niên thấy Trầm Mặc Nùng trở về, vẻ mặt vui sướng cầm lấy tay nàng nói. Nữ nhân diễm lệ đoan trang, mặc một bộ tú sản Tô Hàng áo sườn xám đỏ thẫm có tay áo bảy màu. Dáng vóc đường cong hoàn mĩ. Tóc búi phía sau, trên cổ đeo một hạt châu màu trắng lóng lanh, bộ ngực sữa – Diệp Thu có chút xấu hổ dời ánh mắt đi, trong lòng thầm nhắc phải mau chóng kết thúc thân xử nam. Nếu không lúc nào cũng cảm thấy hiếu kỳ với bộ ngực của nữ nhân.
“Con đi xem ông nội trước.” Trầm Mặc Nùng nắm chặt tay mẹ. Vội vàng đi vào phòng.
Trong phòng cũng là bày trí theo phong cách Trung Quốc, trên một giường lớn điêu long tuyên phượng, một nam nhân gày gò nằm dựa vào giường, trên người đắp một cái chăn màu đỏ sẫm. Nhìn thấy Trầm Mặc Nùng đến, vẻ mặt hài lòng tươi cười.
Trong phòng còn vài người đang đứng, trong đó có hai người Diệp Thu mới gặp qua một lần là Nhị thúc của Trầm Mặc Nùng và người bị hắn cho một bạt tai Tào Tuyết Cầm.
“Đến đây. Mặc Nùng, ta còn nghĩ phải lúc nữa con mới về chứ. Thế nào mà nhanh như vậy?” Lão nhân gia vẫy tay bảo Trầm Mặc Nùng đi tới ngồi.
“Con là – lái xe trở về.” Trầm Mặc Nùng lúc này mới nhớ tới Diệp Thu. Nhìn lại. Diệp Thu cũng the vào được. Trong lòng thầm tự trách mình lo mọi chuyện chưa chu toàn, nếu như bị Nhị thúc Nhị tẩm nhận Diệp Thu. Không biết sẽ gây ra tai vạ gì. Nếu đã vào rồi thì không thể bảo hắn ra ngoài. Nàng nghĩ như vậy là không tôn trọng Diệp Thu. Tuy rằng nói Diệp Thu là bảo tiêu của Đường Quả, thế nhưng – hình như các nàng cho tới giờ đều không cách nào đối đãi với hắn như bảo tiêu thông thường. Mà chính hắn cũng không có nhận thức bảo tiêu. Một bảo tiêu mà lại đi đắc tội với người thuê thì sau đó làm sao mà sống thoải mái được?
Mặt khác, hiện giờ bảo hắn ra ngoài, không phải sẽ gây chú ý cho người khác sao?
Trầm Mặc Nùng không quay đầu lại là tốt nhất, lần này, đúng là đã khiến cho một ít người chú ý.
Tào Tuyết Cầm đứng ở bên cạnh, trong lòng đối với lão thái gia chỉ độc sủng Trầm Mặc Nùng có chút xoắn xuýt. Thấy Trầm Mặc Nùng không hiểu sao ngoảnh đầu trở lại, cũng theo ánh mắt nàng nhìn qua. Vừa thấy vẻ mặt liền đại biến, không nghĩ tới cái loại nô tài hạ đẳng dám tát mình lại vào được trong đại môn Trầm gia.
Tào Tuyết Cầm cố nến lửa giận, dùng khửu tay chọc vào người chồng, đánh mắt về phía Diệp Thu.
Trầm Nhi Lập thấy Diệp Thu, sắc mặt cũng đại biến. Hắn lớn như vậy lần đầu tiên được nếm mùi nhục nhã do người kia ban tặng, làm sao có thể dễ dàng quên mặt hắn?
Tào Tuyết Cầm trước mặt lão thái gia vẫn giữ hình tượng con dâu nhu thuận, không thể ra mặt. Trầm Nhi Lập về mặt này không hề cố kỵ, vẻ mặt tức giận đi tới trước Diệp Thu, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tôi là tài xế của Trầm tiểu thư.” Đúng lúc Diệp Thu đang nhìn đôi phu thê, cũng đã chuẩn bị tâm lý. Lúc thấy Trầm Nhi Lập đi về phía mình, cũng không ngoài dự đoán mấy.
“Tài xế? Chẳng lẽ làm tài xế mà không biết quy củ sao? Ai cho ngươi vào? Ngươi nghĩ đây là đâu mà ngươi có thể vào? Cút ra ngoài cho ta.” Trầm Nhi Lập cuối cùng cũng tìm được cơ hội xả hết những tích tụ trong lòng sau khi từ Yến kinh trở về, sắc mặt kích động ửng hồng.
Trầm Mặc Nùng đang nói chuyện với ông nội, nghe được thanh âm Nhị thúc biết là hắn cố ý gây phiền phức cho Diệp Thu. Quay đầu ra nói rằng: “Nhị thúc, Diệp Thu là khách cháu mời về đây.”
“Khách? Mời một tài xế về làm khách?”
“Trầm tiểu thư biết ta giỏi y thuật, mời tôi về đây xem bệnh cho Trầm lão thái gia.” Diệp Thu cười cười cảm kích Trầm Mặc Nùng, nói ra.
Có đôi khi, thể diện là tự mình tạo ra. Không phải dựa vào người khác cấp cho.
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội