Ở trong quân đội, mệnh lệnh của cấp trên chính là quân lệnh. Diệp Thu cũng không muốn quá mức một mình lẻ loi. Nam nhân cái gì có thể không có. Tinh thần và tinh lực nhất định là phải có. Chạy thôi
Lôi Đạt trong lòng rất phản cảm đối với tên có ý kiến với sự bổ nhiệm của mình. Tự nhiên cũng không muốn để hắn được bổ nhiệm vào chức phó chỉ huy, vốn hắn rất xem trọng Diệp Thu của khoa khảo cổ, Cảm thấy thằng nhóc này không chỉ thông minh. Hơn nữa thói quen trong quân đội cũng hiểu biết không ít, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, bởi vì hắn họ Diệp.
Lại không ngờ hắn bị người ta báo cáo là người đầu tiên làm trái với điều khoản, nếu không thể chọn hắn, nhất định phải suy xét vấn đề nam sinh khoa tâm lý học nhiều hơn nam sinh khoa khảo cổ. Từ bên khoa tâm lý học chọn ra một nam sinh mà mình cảm thấy không đáng ghét làm phó chỉ huy.
Cái tên kia hình như chỉ nhằm vào Diệp Thu mà thôi. Cũng không có ý muốn đảm nhiệm chức phó chỉ huy. Nhìn thấy Diệp Thu bị phạt đi chạy ma-ra-tông. Hắn cũng không hung hăng nữa, hơn nữa người được Lôi Đạt bổ nhiệm lại là người của khoa tâm lý học bọn họ, hắn cũng không nói cái gì nữa.
Lôi Đạt dặn dò vài câu. Liền bảo mọi người giải tán đi ăn cơm, mười hai giờ là thời gian ăn cơm của doanh trại, đi chậm là không có cơm ăn. Nơi này cũng không giống McDonald 's, kinh doanh hai mươi tư tiếng.
Nhìn thấy Dương Nhạc và Lý Đại Tráng cầm hộp đựng cơm đi đến. Diệp Thu lập tức giả bộ có vẻ không thể chịu nổi. Cái trán cũng là do hắn tìm cách nặn ra mấy giọt mồ hôi, nếu như để bọn họ thấy được mình chạy mấy vòng mà vẻ mặt nhàn nhãn như đi chơi, như vậy cũng quá kinh khủng rồi.
“ Diệp Thu, chạy bao vòng rồi.” Lý Đại Tráng và Dương Nhạc bước nhanh chạy tới, cùng sóng vai với Diệp Thu.
“ Vừa chạy một vòng.” Diệp Thu cười khổ nói. Sân luyện binh của doanh trại thực sự là quá lớn. So với sân bóng lớn nhất của trường học còn lớn gấp hai. Nếu như hắn nói nhiều. Cũng đồng dạng khiến người ta hoài nghi, dù sao thì làm việc cũng phải mất thời gian.
“ Diệp Thu, thằng ôn kia ngươi quen không?” Dương Nhạc trầm giọng hỏi.
“ Không nhận ra, ta vừa còn đang suy nghĩ, hình như là lần đầu tiên gặp mặt, lẽ nào ta đắc tội với hắn ở chỗ nào đó?” Diệp Thu đồng thời nghi hoặc.
“ Diệp Thu. Có phải anh dồn người ta vào chân tường không?” Lý Đại Tráng đăm chiêu suy nghĩ nói. “ Có lẽ bạn gái của hắn sau khi nhìn thấy anh liền kinh vi thiên nhân. Vừa gặp đã yêu?”
“ A, ta nghĩ ra rồi.” Lý Đại Tráng dùng hộp cơm gõ lên đâu kêu lên sợ hãi. : Người còn nhớ chuyện chúng ta vào quán cơm trước cửa trường học ăn cơm lần trước. Khi ngươi và người khác đấu rượu với nhau. Có một em gái xinh tươi chạy vội đến lau mồ hôi cho ngươi không? Có phải cô gái kia chính là bạn gái của hắn hay không?”
“ Không có khả năng đâu? Nếu nói như vậy. Sao còn không sớm tìm tới cửa chứ?” Diệp Thu trong lòng thật sự là ủy khuất. Sao tự nhiên lại bị người ta ghi hận mà không có lý do.
“ Có cơ hội tìm hắn hỏi rõ ràng.” Dương Nhạc vừa cười vừa nói.
Diệp Thu gật đầu. Nhìn thấy hai người Dương Nhạc và Lý Đại Tráng đã chạy theo hắn hơn nửa vòng rồi mà vẫn không có ý định dừng lại, Dương Nhạc còn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Còn với thân thể của Lý Đại Tráng hiển nhiên là đã tới sát mép bờ vực rồi. Sắc mặt tái nhợt. Mồ hôi to như hạt đậu chày từ trên trán xuống, môi cũng không nứt chảy cả máu. Diệp Thu nhanh chóng ngừng lại, nói: “ Hai người các ngươi đi ăn cơm đi, không cần phải xen vào việc của ta.”
“ Nói cái gì vậy, chúng ta muốn cùng chạy với ngươi cho xong.” Dương Nhạc đẩy Diệp Thu một cái nói.
“ Được. Chuyện ngu ngốc này thế nào. . . thế nào chỉ báo có mình ngươi chứ? Ta và Dương Nhạc cũng có phần.” Lý Đại Tráng trên mặt khó khăn hiện ra vẻ tươi cười.
“ Không cần các ngươi chạy theo ta, các ngươi nhanh đi ăn cơm đi, đi chậm sẽ không có cơm ăn đâu.” Nhìn thấy Lý Đại Tráng mỗi tay phân biệt cầm một hộp dựng cơm trong lòng có chút cảm động. Biết hắn cầm cho mình, nói: “ Ta cũng có chút đói bụng, các ngươi ăn no xong nhớ lấy về giúp ta.”
“ Đại Tráng. Người đi lấy cơm đi. Ta chạy với Diệp Thu.” Dương Nhạc đưa hộp đựng cơm trong tay mình cho Lý Đại Tráng, hắn thấy sắc mặt Diệp Thu có chút chịu không nổi, sợ một mình hắn không thể kiên trì chạy xong cuộc ma-ra-tông lớn này. Sẽ té xỉu giữa đường.
“ Ta kháo, các ngươi có ý gì hả? Khinh thường ta sao? Ta không thể chạy được tiếp sao.” Lý Đại Tráng ôm lấy ba hộp đựng cơm chạy về phía trước, lại bị Diệp Thu giữ lại. “ Dương Nhạc. Ngươi vào Đại Tráng đi ăn đi.”
Dương Nhạc nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Diệp Thu, nhìn thấy tình hình của Lý Đại Tráng quả thực là không thể chịu đựng sự dày vò được nữa. Liền thẳng thắn gật đầu. Nói: “ Đi. Chúng ta ăn cơm xong sẽ mang về cho ngươi một phần, ngươi cứ chậm rãi mà chạy. Không cần phải gấp gáp. Cũng không có ai giám sát, chạy mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi.”
“ Ta hiểu rồi. Các ngươi mau đi đi, các ngươi không có ở đây, ta cũng không cần phải nói chuyện. Ít phí đi khí lực.” Diệp Thu vừa cười vừa nói. Khoát khoát tay với bọn họ. Liền nhanh chóng chạy đi. Cũng không dám giả bộ rất tiều tụy, không thì bọn họ sẽ lo lắng cho mình.
Khi Dương Nhạc và Lý Đại Tráng đi với căn tin, người ở bên trong đã tấp nập, các học sinh mới của đại học Thủy Lợi toàn bộ đều mặc quần áo ngụy trang cầm hộp cơm đến ăn cơm.
“ A, sao chỉ có hai người các ngươi? Diệp Thu đâu?” Một giọng nữ từ bên cạnh hai người truyền đến. Hai người vừa quay đầu lại, nhìn thấy Đường Quả và Bảo Nhi mỗi người đều bưng một hộp cơm đứng ở phía sau bọn họ, bởi vì hành lý của hai người đều được ba người bọn Diệp Thu mang đến, cho nên tình thần của hai người bọn họ phi thường tốt, lúc ăn cơm tự nhiên cũng chạy nhanh hơn người khác một ít. Hiện giờ trong hộp cơm của các nàng đã lấy đủ cơm rồi.
“ Diệp Thu bị phạt chạy.” Dương Nhạc cười khổ mà nói.
“ Chuyện gì đã xảy ra vậy? Lẽ nào hắn lại làm việc gì xấu?” Lâm Bảo Nhi dùng dĩa xiên một miếng khoai tây nhét vào chiếc miệng nhỏ nhắn của mình. Mơ hồ không rõ nói.
Diệp Thu cùng bởi vì các nàng mới bị phạt, các nàng hiện giờ lại có vẻ không quan tâm. Khiến Lý Đại Tráng rất căm tức, ra vẻ bất thiện nói: “ Cũng bởi vì các các ngươi.” “ Bởi vì chúng ta? Chuyện gì đã xảy ra?” Tiếu ý trên mặt Đường Quả biến mất, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Lý Đại Tráng trong lòng tức giận, liền đem việc Diệp Thu làm sao được huấn luyện viên bổ nhiệm làm phó chỉ huy. Lại làm sao bị người ta báo cáo rằng hắn làm trái mệnh lệnh giúp Đường Quả và Lâm bảo Nhi mang hành lý từ đầu đến cuối kể ra một lại, khiến sắc mặt Đường Quả xanh đẹp. Gân xanh trên bàn tay nhỏ bé đang cầm hộp cơm hiện lên.
“ Là ai báo cáo? Làm người mà có thể vô sỉ thế sao?” Đường Quả thở phì phì hỏi.
“ Là ta báo cáo.” Nam sinh có vóc người khôi ngô kia mang theo một đám người cầm hộp cơm đi tới.
Vốn ánh mắt của Tạ Chí Viễn là bị sắc đẹp của Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hấp dẫn. Tuy rằng hai người mặc một thân quần áo nguy trang rất rập khuôn. Nhưng đứng ở trong đám người vẫn rất chói mắt, lại không nghĩ rằng đứng ở bên cạnh các nàng chính là cừu nhân của mình, có ý định đi đến bên cạnh bọn họ. Vừa vặn nghe hết nhưng lời nói chuyện của bọn họ.
“ Ngươi là ai?” Đường Quả trừng mắt nhìn Tạ Chí Viễn nói.
Dương Nhạc ngăn cản Đường Quả bị kích động, chuyện này mình vẫn chưa rõ ràng. Liền đi đến hỏi: “ Ngươi và Diệp Thu có cừu oán gì?”
“ Không có.” Tạ Chí Viễn cười lắc đầu.
“ Vậy vì sao muốn hại hắn?”
“ Thằng nhóc, lẽ nào mày còn không biết sao? Tao có cừu oán với mày.” Tạ Chí Viễn cười nhạt.
“ Và ta?” Dương Nhạc kinh hãi, chẳng lẽ là mình làm phiền đến Diệp Thu? Ngay cả Lý Đại Tráng cũng như lọt vào màn sương mù. “ Ta căn bản là không nhận ra ngươi.”
“ Vậy mày có quen anh trai tao không?” “ Anh mày là ai?”
“ Thằng nhóc, đánh người xong không chịu nhận sao? Anh trai tao là phó tổn trưởng tổ quyền đạo, bị mấy đánh cho mấy ngày không thể rời giường Tạ Chí Cao.” Tạ Chí Viễn căm tức nói.
Tình cảm giữa hắn và anh trai hắn rất tốt. Cũng đồng thời ham mê loại công phu của nước ngoài này, cùng nhau đi bái sư học nghệ. Cùng nhau luyện tập. Anh trai hắn lớn tuổi hơn. Thi vào đại học Thủy Mộc trước tiên. Cũng rất nhanh chóng bằng vào thân thủ của mình mà làm phó tổ trưởng tổ quyền đạo. Không ngờ lần trước mặt mũi bầm dập trở về. Sau đó đóng cửa ở trong nhà mấy ngày không muốn ra khỏi cửa.
Hắn cũng là thành viên của tổ quền đạo, từ trong miệng người khác hiểu được nguyên nhân hậu quả của sự việc. Mà bắt đầu thu thập tư liệu về Dương Nhạc. Không ngờ khoa tâm lý học và khoa khảo cổ lại được nhập thành một đội ngũ, vừa lúc tiện cho việc hắn đối phó với Dương Nhạc. Thấy Diệp Thu và Lý Đại Tráng có quan hệ thân thiết với Dương Nhạc. Liền đồng thời ghi hận trong lòng. Vừa rồi trên người lại thấy ba người bọn họ giúp nữ sinh mang hành lý. Mừng thầm trong lòng.
Quả nhiên, vừa ra tay liền hủy đi chức phó chỉ huy của Diệp Thu.
“ Đó là anh trai ngươi chủ động khiêu chiến với ta.” Đương Nhạc lạnh lùng nói. Không ngờ cũng bởi vì chuyện này, hai anh em nhà này tâm địa cũng quá là nhỏ nhen?
“ Nhưng người xuất thủ quá hung ác?”
“ Là anh trai ngươi không chịu nhận thua, vẫn dây dưa với Dương Nhạc. Tư thế liều mạng với người khác. Lẽ nào người ta đứng yên để anh trai người đánh?” Lý Đại Tráng cũng là một người ở trong đó, tự nhiên biết ngày đó phát sinh chuyện gì. Cho nên giọng nói có chút châm chọc.
Tạ Chí Viễn giận tím mặt, chỉ vào Lý Đại Tráng và Dương Nhạc nói: “ Thằng nhóc, bọn mày chờ đấy, xem tao thu thập cả đám bọn mày.”
Đưởng Quả và Lâm Bảo Nhi nghe được ba người nói chuyện cũng đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Cảm thấy Diệp Thu đã trở thành sơn dương thế tội cho người khác.
Lâm Bảo Nhi giơ hộp cơm trong tay nói: “ Chị Đường Đường. “ Cơm trong doanh trại quả thật rất khó ăn.”
“ Vậy đổ đi.” Đường Quả nói.
“ A.” Lâm Bảo Nhi rất nghe lời. Đem cả hộp cơm đổ lên mặt Tạ Chí Viễn.
Tiểu Kim
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội