“Ấu Lăng, thấy thế nào rồi?” Liên Phong Duệ cũng hỏi han. Có thể trở thành anh cả của tứ công tử Tô Hàng, phương diện năng lực là một chuyện, còn nằm ở mặt giúp người xử lý việc.
“Cảm ơn anh, đỡ nhiều rồi ạ. Phẫu thuật tối qua, dây thần kinh ở đùi đã được nối”. Tinh thần của Hàn Ấu Lăng thực sự mà nói đã tốt hơn so với vừa nhập viện rất nhiều, anh ta giờ đang tràn ngập ý tưởng trả thù Diệp Thu, khuôn mặt hơi ửng hồng.
“Không sao thì tốt rồi. Lúc đó còn làm cho bọn anh sợ”. Liên Phong Duệ trong lòng còn sợ hãi nói.
“Vâng. Tên đó ra tay thật hiểm độc”. Quách Thành Chiêu nói thêm.
Quả nhiên, khuôn mặt Hàn Ấu Lăng lập tức nghiêm nghị, độc địa nói: “Một ngày đó, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết”.
“Ấu Lăng, đừng như vậy. Bốn anh em Tô Hàng chúng ta là một thể, em xảy ra chuyện, mọi người trong lòng rất buồn. Kì thực, bọn anh cũng muốn em trả được thù, nhưng nhà họ không có biểu hiện gì cả. Bọn anh sợ tự hành động ngược lại sẽ khiến cho em tức giận, cho nên vẫn chưa ra tay”. Liên Phong Duệ nói nửa thật nửa giả.
Bọn họ thực sự muốn ra tay với Diệp Thu, nếu không làm được thì nuốt không trôi mối thù bị Diệp Thu đạp cho một đạp. Mà nguyên nhân họ không ra tay không phải vì sợ làm hỏng. Lúc này sợ Hàn Ấu Lăng đang muốn giết Diệp Thu, làm sao có thể vì nguyên nhân đối phó với Diệp Thu mà tức giận cơ chứ?
Điều họ lo lắng là đằng sau Trầm Mặc tập đoàn Hàn gia rốt cuộc dấu chân tướng gì. Điều này là mục đích mà họ đến thăm Hàn Ấu Lăng trong tối nay.
“Tức giận? Em sao mà phải tức giận? Em hận không thể băm hắn ra cho chó ăn”. Hàn Ấu Lăng lạnh lùng nói. “Lần này em chưa ra tay, nhưng lần sau thì sẽ không may như thế này nữa đâu”.
“Ấu Lăng, hắn rốt cuộc là đến vì cái gì? Tại sao không thể ra tay?” Quách Thành Chiêu lo lắng hỏi, Liên Phong Duệ vỗ vai hắn, ý bảo đừng làm cho Hàn Ấu Lăng biết được mục đích bọn họ đến.
“Lý do gì? Một vệ sĩ tép riu mà thôi”. Hàn Ấu Lăng khinh thường nói.
“Ấu Lăng, đừng đùa với bọn anh nữa. Nếu hắn là một tên vệ sĩ tép riu thì Hàn gia chúng ta dễ dàng bị thương thế sao? Liên Phong Duệ cười nói.
“Hết cách mà. Cũng không biết tên đó đi cái khỉ gió gì, thế nhưng ở Yến Kinh đã cứu cụ ông một lần. Cụ ông biết ơn báo đáp, chúng ta cũng hết cách ngỗ ngược với người già”. Hàn Ấu Lăng trong lòng nghĩ. Tuy ca ngợi phẩm đức của ông cụ, nhưng mỗi người đều có thể biết được sự oán giận trong lời nói.
Ánh mắt sắc bén của Liên Phong Duệ nhìn và nói: “Ấu Lăng, những lời lúc nãy có thật không? Hắn thực sự là một vệ sĩ?”
“Đại ca, em lừa các anh làm gì nhỉ? Hắn chỉ là vệ sĩ cho Đường Quả tập đoàn Đường Thị. Em lần đầu cũng bị hắn che mắt, nếu không thì em sẽ đi tìm phiền phức?”
Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiêu nhìn nhau, trong lòng cười thầm. Không ngờ hai gia tộc Tô Hàng lại bị một tên vệ sĩ làm cho sợ hãi, hai cụ ông còn chuyên bàn bạc việc này.
Chuyện Hàn gia mắc nợ hắn, Liên gia và Quách gia có thể không mắc nợ.
Lần này, nhất định không để hắn sống mà rời Tô Hàng.
Tống Ngụ Thư ở trong phòng kêu rên. Hóa ra người đàn ông đó là một công cụ có thể làm đồ chơi, không ngờ khi hắn lộ ra diện mạo vốn có lại là một tên hung ác khiến người ta lòng buốt lạnh. Cũng may không bảo em gái lên xe, nếu không thì hậu quả là không thể tưởng tượng được.
“Anh làm đau tôi”. Tống Ngụ Thư tức giận nói.
Vẫn không thể nhúc nhích, đôi tay cố gắng kéo, sau một hồi cố gắng tay mới thực sự thoát ra khỏi tay Diệp Thu.
Vừa nãy còn cảm thấy giống như bị đôi tay sắt kìm kẹp giờ đột nhiên được tự do, Tống Ngụ Thư cảm thấy hơi lạ. Song như này, cô ấy có sự phản kháng. Một tay đẩy ngực Diệp Thu, tay kia thì rút mạnh ra khỏi tay Diệp Thu.
Kì thực cô ấy rất muốn tát cho Diệp Thu một cái, nhưng sợ như vậy sẽ chọc giận Diệp Thu. Cô ấy giờ có chút sợ người đàn ông đó. Nếu anh ta thực sự bất chấp tất cả để đối phó với chính mình, thì sợ không chỉ đơn giản mất đi một lớp da mỏng.
Không gian trong xe vốn nhỏ hẹp, hai người lại ở gần cạnh nhau. Dưới sự nhúc nhích không ngừng của Tống Ngụ Thư, cơ thể hai người càng cọ xát vào nhau. Diệp Thu chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang nóng rực, hơi nóng từ đan điền chạy ra toàn thân. Diệp Thu như sĩ binh đang chờ đợi được duyệt binh, hưng phấn mà run rẩy.
Diệp Thu chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với một cô gái, bây giờ năng lực tư duy của anh ta có chút không khống chế được.
Cái gọi là lí luận phẩm đức vốn ở trong lòng anh ta thì sẽ không chiếm vị trí quan trọng, lúc này nó càng bị anh ta ném đi xa tít. Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao. Trong cổ họng phát ra âm thanh nuốt nước bọt, miệng khô, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Bất luận bạn có bản lĩnh thế nào, gặp tình huống này, trong não chỉ có một ý niệm, tìm một nơi ướt át để tấn công.
Muốn nắm được trái tim của đàn ông, trước tiên cần tóm được dạ dày của họ. Câu này có ý đúng.
Đàn ông là động vật chỉ dùng thân dưới suy nghĩ. Câu này cũng có lý.
Diệp Thu sở dĩ làm cho tay cô ấy thoát khỏi tay mình là bởi vì anh ta cũng cần có một sự giúp đỡ của đôi tay khác. Anh ta là đàn ông. Hơn hai mươi năm sống chỉ cởi quần áo của mình, chưa từng cởi bỏ cúc áo của người phụ nữ.
Đây là một việc yêu cầu cao về kĩ thuật. Đối với một người đàn ông ngây thơ như Diệp Thu, một tay không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên, anh ta cần sự trợ giúp của tay trái.
“Diệp Thu, đừng”. Tống Ngụ Thư đẩy ngực Diệp Thu, vội vàng nói.
“Sao lại đừng cơ?” Diệp Thu cười nói, anh ta cũng muốn dừng lại, nhưng dục vọng cơ thể khiến anh ta không dừng lại được.
“Diệp Thu, tôi thấy chúng ta có thể trở thành bạn tốt…”
“Pháp luật nhà nước không quy định làm bạn tốt thì không được lên giường”.
“Diệp Thu, lẽ nào anh không thấy chúng ta có cùng một lợi ích sao? Tôi thấy, anh rất để ý Trầm Mặc Nùng. Tình hình Trầm gia bây giờ hơi tồi tệ, nhưng tôi đảm bảo với anh, chỉ cần anh bỏ tôi ra, tôi sẽ cố gắng hết mình giúp đỡ Trầm gia”.
“Chuyện này chúng ta có thể bàn sau, tôi chỉ muốn cưỡng dâm cô ngay lúc này”.
Xem ra Tống Ngụ Thư không có chút biểu hiện gì, lòng Diệp Thu bắt đầu trỗi dậy mạnh mẽ, thế là lúc này để cơ thể dịch ra sau một chút, mở cúc áo của cô ấy.
Một chiếc cúc áo đã được cởi ra, da thịt lộ ra càng này càng nhiều, màu trắng của cơ thể, đôi mắt Diệp Thu dần miên man. Lúc Diệp Thu cởi xong chiếc cúc cao nhất, chiếc áo lót được cởi ra, màu tím tím của đôi nhũ hoa lộ ra trước mắt Diệp Thu.
Tuy đêm tối chỉ nhìn thấy cơ thể phía trên cùng, nhưng Diệp Thu vẫn nuốt nước miếng ừng ực.
Trời ơi, tất cả đều là thật sao? sờ sờ mó mó.
Mềm, mịn, trơn. Khiến cho cảm giác của đôi tay truyền đi khắp các bộ phận khác.
“Sao? Anh chưa thấy bao giờ à?” Tống Ngụ Thư cười nhạt. Vốn sợ người đàn ông này, nhưng khi thấy hắn đang mân mê bộ ngực mình, tự nhiên phát hiện, quyền chủ động còn trong tay mình.
“Chưa bao giờ thấy cả”. Diệp Thu thẳng thắn nói. Thực ra đã từng xem qua báo điện ảnh Thượng Hải, đó vốn là một bộ bài tú lơ khơ, mỗi lá bài đều có một mỹ nhân trần truồng.
“Diệp Thu, anh không sợ tôi nói thẳng với anh chứ. Tôi không để ý cái chuyện với anh ở chỗ hoang vu này”. Tống Ngụ Thư nói. “Có lẽ, khi tôi ngồi trên xe, trong lòng đã có sự chờ đợi”.
“…Sau đó thì sao?”
“Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông, anh cũng vậy, nhưng tận đáy lòng, tôi không chê bai gì anh. Đương nhiên, sự khác biệt tình yêu hoặc thích quá xa, nhưng tôi biết, người như tôi cả đời không thể có tình yêu. Cho nên, với một người đàn ông làm một lần cũng không phải là việc khiến người ta khó đón nhận.
“…” Lời nói thật là dứt khoát, khiến cho Diệp Thu cảm thấy, bản thân mình thực như con cầm thú không lễ nghĩa phi đến, nhưng không tiến đến, thì lại không bằng một cầm thú.
“Sao? Không tiếp à?” Tống Ngụ Thư đóng cúc quần áo mình lại, dập tắt một thời điểm đẹp, nói: “Tôi phải mặc quần áo”.
Diệp Thu mơ hồ, cô ấy có ý gì? Là khiêu gợi mình hay là cự tuyệt dục vọng của mình?
Ms Mèo
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội