Trầm Mặc Nùng lại càng bối rối, sốt ruột tới sứt đầu mẻ trán, vốn nàng luôn rất khôn khéo, nhanh nhạy, nhưng gặp phải sự tình như vậy, nàng cũng có cảm giác thúc thủ vô sách (bó tay không tìm được biện pháp).
Diệp Thu làm xong chuyện tốt vỗ mông quay đi, lại không thể trông cậy vào sự giúp đỡ được bất cứ cái gì của Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi, chỉ sợ là các nàng càng giúp càng làm rối thêm.
Kỳ thực nàng không có nghe người ta nói qua quá trình của chuyện này, nhưng cũng có thể hiểu rõ nguồn gốc sự tình lúc nghe Lâm Bảo Nhi cùng Diệp Thu nói chuyện với nhau. Nàng biết rõ chuyện này không thể trách Diệp Thu, nhưng là, Bảo Nhi nói loại đồ vật mà nàng dùng này là do Diệp Thu trộm từ nơi nào đó, Diệp Thu dùng mấy thứ này chuẩn bị làm cái gì?
Tựa như Trầm Mặc Nùng nói như vậy, nàng có thể không vì an toàn của mình mà lo lắng, nhưng cũng phải lo lắng cho an toàn của Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi.
Hơn ba giờ sáng, Tống Ngụ Thư cùng Tống Ngụ Ngôn mới tỉnh lại, bởi vì thể lực tiêu hao quá độ, hai người thoáng cái đã ngủ mười mấy giờ. Kỳ thực ngủ lâu như vậy, thể lực cũng không có khôi phục, cả người vẫn mềm nhũn như bông. Trầm Mặc Nùng vẫn kiên nhẫn chờ ở bên cạnh liền vội vàng đem quá trình sự việc đã qua giải thích một phen cho hai tỷ muội, mặc dù lúc đầu nói đề tài này cũng làm cho nàng rất xấu hổ, nhưng bây giờ không phải là lúc lo lắng điều này.
Tống Ngụ Ngôn thân thể mệt mỏi, hạ thể cũng đau dữ dội. Sau khi nghe được kết quả như thế, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm một ít vết máu đang ở trên giường, thật lâu không nói gì. Chính mình luôn chờ mong lần đầu tiên, nhưng những tưởng tượng vô cùng tốt đẹp về lần đầu tiên cứ như vậy lại không có? Hơn nữa lại ở tình huống ngay lúc bản thân mình vô tri vô giác. Tống Ngụ Thư thì tốt hơn một chút, nàng đã cùng Diệp Thu có quan hệ, đối với loại sự tình này cũng không có bài xích. Nhưng mà, tên hỗn đản đó như thế nào lại còn chiếm thân thể của muội muội mình, điều này làm cho trong lòng Tống Ngụ Thư rất tức giận, giọng lạnh như băng mà hỏi: “Diệp Thu đâu?”
“Hắn đã bị tôi đuổi ra ngoài.” Trầm Mặc Nùng chột dạ nói.
“Làm chuyện tốt xong liền chạy như vậy?” Tống Ngụ Thư cười nói: “Thật đúng là không phải là nam nhân.”
Trầm Mặc Nùng cũng không dám thay Diệp Thu giải thích cái gì. Nếu mà nói hai nữ nhân này chỉ mắng vài câu là có thể đem cơn tức trong lòng tiêu tan, nàng thật ra rất muốn các nàng mắng thêm vài câu. Nhưng xem ra tình hình sự tình chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, liền biết là xong rồi …. nếu như chuyện này xảy ra với mình, chính mình chỉ sợ cũng không thể chấp nhận được?
Trong lòng của Trầm Mặc Nùng thật ra rất đồng tình với Tống gia tỷ muội, lại có chút tức giận chuyện Lâm Bảo Nhi dính vào việc này. Nha đầu này thật đúng là vô pháp vô thiên, như thế nào mà loại sự tình này cũng làm được? Cũng trách bản thân mình bình thường rất sủng nịnh các nàng.
“Tôi không biết sẽ xảy ra chuyện này, thật sự rất xin lỗi. Đứa nhỏ Bảo Nhi này bình thường rất bướng bỉnh, không nghĩ tới trò đùa dai lần này lại đem các cô hại thành cái dạng này. Nàng cũng chỉ có tâm tính của tiểu hài tử. Vốn chỉ coi vật kia giống như tiêu ớt, không nghĩ tới… lại là vật hại người gì đó.”
“Diệp Thu bị tôi đuổi ra ngoài, chuyện của Bảo Nhi tôi cũng đã nói qua điện thoại với Đường thúc thúc. Hắn sẽ nói chuyện với người của Lâm gia. Lâm gia nhất định sẽ trả lại công đạo cho các cô. Ngụ Thư, Ngụ Ngôn. Tôi cũng không biết nói gì hơn—— tôi chỉ là hy vọng, các cô không quá khổ sở.”
“Trả lại công đạo cho chúng tôi? Như thế nào trả lại? Bỏ tiền để chúng tôi vá lại màng trinh của mỗi người?” Tống Ngụ Ngôn ngẩng đầu cười hỏi, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận.
“Ngụ Ngôn ——” Trầm Mặc Nùng còn muốn giải thích, nhưng là nói đến bên miệng, lại cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Loại sự tình này dùng cái gì để bồi thường?
“Mặc Nùng. Cô đi nghỉ ngơi đi. Đây là chuyện của chị em tôi và nàng. Cùng cô không quan hệ.” Tống Ngụ Thư nhìn thấy sự khó xử của Trầm Mặc Nùng khi bị kẹp ở giữa, hơn nữa trong ánh mắt của nàng nhìn qua là thấy sự quan tâm chân thành, điều này làm cho trong lòng Tống Ngụ Thư có chút thư thái.
“Các cô có đói bụng không? Tôi đã chuẩn bị chút cháo cho các cô. Tôi đi hâm nóng lại.” Trầm Mặc Nùng gật đầu nói.
“Không cần. Không muốn ăn “ Tống Ngụ Thư lắc đầu, chán nản ngã xuống giường.
Không nghĩ tới mình vừa mới cùng người nam nhân kia phát sinh quan hệ, muội muội cũng đã tiếp bước theo sau mình, Tống gia hai tỷ muội lại bị cùng một người nam nhân “ăn” mất. Điều này quả thực là sự khiêu khích to lớn tới tính tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo của các nàng.
Sau khi ăn qua bữa sáng, Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi thu thập một phen, mang theo túi sách đi đến cửa của chung cư Lam Sắc. Hai đại hán mặc tây trang màu đen, hình dáng to lớn, vẻ mặt cung kính đang đứng chờ ở cửa một chiếc xe màu đen.
“Tiểu thư, mời lên xe.” Một gã bảo tiêu vội vàng mở cửa xe, hai người Đường Quả, Lâm Bảo Nhi trực tiếp lên xe. Điều này trước đây khi Diệp Thu làm lái xe thì chưa từng làm chuyện này. Từ việc này mà xem, thì Diệp Thu cũng không phải là bảo tiêu có đủ tư cách.
Như Trầm Mặc Nùng đã nói đây không phải là mời về một bảo tiêu, mà là một vị đại gia mới đúng.
Lâm Bảo Nhi dừng bước. Đánh giá một chút mấy bảo tiêu mới. Nói: “Chị Đường Đường, em có cảm giác, cảm thấy thực không thích hợp”
“Cái gì mà không thích hợp?” Đường Quá vô tình hỏi. Từ lúc ăn điểm tâm đến bây giờ. Tinh thần của nàng vẫn luôn ở trong trạng thái hoảng hốt. Không có cách nào tập trung tinh thần, nên cũng không hiểu được ý tứ của Lâm Bảo Nhi trong những lời này .
“Người đột nhiên thay đổi, cảm thấy được có chút không thích ứng.”
Đường Quả trong lòng giật thót một cái, sau đó trừng mắt liếc nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, mắng: “Em nói ít không ai bảo em câm đâu.”
“Nhưng mà không nói lời nào em thấy rất khó chịu.” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt ủy khuất nói.
“Nhưng mà em vừa nói, sẽ làm người khác khó chịu.” Đường Quả mặt lạnh lùng nói với hai bảo tiêu mà cha mới giúp nàng tìm được: “Các anh đi xuống đi. Tôi hôm nay không tới trường học.”
Đường Quả đến bây giờ mới hiểu được Lâm Bảo Nhi nói câu “Không thích hợp” là có ý gì, nàng cũng thấy đúng là không thích hợp. Lúc nãy lại bị Lâm Bảo Nhi nói ra, làm cho hứng thú đi tới trường cũng mất. Đi làm cái gì? Vốn là không có hứng thú. Nếu trong lòng không vui, trường học cũng không thể làm cho người ta vui vẻ.
“Chị Đường Đường, chị quên sao? Chị Mặc Nùng nói hôm nay chúng ta nhất định phải tới trường học.” Lâm Bảo Nhi cầm lấy cánh tay Đường Quả nói.
Đường Quả lúc này mới nhớ ra, phiền toái của Lâm Bảo Nhi còn ở đây, nếu không đưa nàng mang ra ngoài, trời biết kia hai ả nữ nhân mất đi trinh tiết kia sẽ làm ra chuyện tình gì.
“Đều là ngươi gây chuyện mà.” Đường Quả nhéo mặt Lâm Bảo Nhi nói.
“Lúc ấy không phải chị cũng tán thành sao?” Lâm Bảo Nhi nhỏ giọng kêu lên.
Trầm Mặc Nùng đứng ở cửa nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng không còn thời gian để ăn bữa sáng, liền vội vội vàng vàng hướng phía trên lầu chạy tới. Cũng không biết lúc này Tống gia tỷ muội đã rời giường chưa.
Trầm Mặc Nùng vừa mới bước lên thang lầu, liền nhìn thấy hai người Tống Ngụ Thư cùng Tống Ngụ Ngôn đã ăn mặc chỉnh tề từ lúc nào. Nhìn thấy tinh thần hai nàng tốt hơn nhiều, Trầm Mặc Nùng lại cảm thấy thoải mái không ít. Quay bước xuống cầu thang, ngẩng đầu nói: “Còn tưởng rằng các cô chưa rời giường, đang muốn đi lên gọi các cô xuống dưới ăn điểm tâm. Đêm qua không ăn cái gì, hiện tại chắc đói bụng rồi?”
Tống Ngụ Thư cười nói: “Không có cảm giác đói.”
Tống Ngụ Ngôn vẫn đang giữ khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn Trầm Mặc Nùng nói: “Diệp Thu đi đâu vậy?”
“Đang ở trường học.” Trầm Mặc Nùng thẳng thắn thành khẩn mà trả lời. Nàng biết, lấy năng lực của hai nàng có thể dễ dàng tra tìm ra nơi ở của Diệp Thu, chính mình không cần phải lừa gạt các nàng, như vậy chỉ càng làm sự tình càng thêm không xong.
“Chúng tôi muốn đi tìm hắn.” Tống Ngụ Ngôn lạnh như băng nói.”Có hay không có số điện thoại của hắn?”
“Có.” Trầm Mặc Nùng có chút khó xử nói: “Nếu không tôi gọi điện thoại kêu hắn trở về một chuyến, có chuyện gì thì mọi người có thể gặp mặt nói rõ ràng.”
“Hắn đã làm chuyện như vậy mà, còn có mặt mũi nào trở về? Cô đem số điện thoại của hắn cho tôi, chúng tôi trực tiếp đi tới trường học tìm hắn được rồi. Cũng không thể làm cho hắn nhận được tin tức lại chạy mất.”
Trầm Mặc Nùng bất đắc dĩ, đành phải lấy điện thoại di động ra, đem số điện thoại của Diệp Thu đọc cho hai người, Tống Ngụ Ngôn lấy điện thoại di động ra lưu số của Diệp Thu vào.
Tống Ngụ Thư cùng Tống Ngụ Ngôn đều không có tâm tình ăn điểm tâm, lại cự tuyệt Trầm Mặc Nùng muốn đưa các nàng đi tới trường học tìm Diệp Thu. Đợi sau khi hai người bọn họ lái xe đi xa, Trầm Mặc Nùng suy nghĩ một chút cũng chạy đi lấy áo khoác rồi lái xe theo sau các nàng.
Diệp Thu đang cùng Dương Nhạc, Lý Đại Tráng ở phòng ăn của trường ăn bánh bao, uống sữa đậu nành, thì di động trong túi áo vang lên. Nhìn số hiện trên màn hình là một dãy số lạ.
Diệp Thu do dự một chút, nhưng vẫn nhận cuộc gọi của đối phương. Thân thể hơi hướng ra xa người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”
“Như thế nào? Nhanh như vậy liền không nhớ rõ chúng ta? Ai vậy? Người mà ngày hôm qua ngươi ăn nằm ấy.” Trong loa truyền đến thanh âm ngoan độc của Tống Ngụ Ngôn.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Thu thanh âm bình tĩnh hỏi han. Hắn vốn cho là hai nữ nhân này chắc sẽ rất điên cuồng, không nghĩ còn có thể bảo trì trấn tĩnh tới bây giờ, thật sự là rất khó mà tin được.
“Đương nhiên có chuyện? Anh “thượng” (ách! Cái này tự hiểu) chúng ta cứ như vậy quên đi? Chúng ta sắp đến trước cửa trường học của ngươi. Anh dám ra đây sao?” Giọng Tống Ngụ Ngôn mỉa mai nói.
“Tôi ở cửa trường học chờ các cô.” Diệp Thu nói.
“Oh, ngày hôm qua chuốn mất nhanh như vậy, hôm nay lại có can đảm sao? Nhưng là gặp mặt tôi phải xưng hô anh như thế nào? Kêu tỷ phu (anh rể)? Hay là kêu lão công (chồng)?”
ng0ctu231