“Lão gia, có gì dặn dò ạ”. Uông Bá đứng ở cửa phòng xuất hiện trước mặt Đường Bố Y.
“Người mà ông phái đi vẫn không có tin tức gì sao? Tình hình bên bộ đội thế nào rồi? Chúng ta có nên nghĩ ra cách nào đó khác không?”
“Lão gia, người phái đi vẫn chưa có tin tức liên quan đến tiểu thư. Chỉ cần có tin gì đó, họ lập tức sẽ báo ngay. Bên bộ đội vẫn đang tìm, lão gia đã giao phó, nếu như có tin gì, bên đó sẽ liên hệ trực tiếp với ông”. Uông Bá báo cáo với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ồ. Ta đã giao phó sao? Mình cũng hồ đồ rồi”. Đường Bố Y ngồi sụp lên ghế salon.
Uông Bá thấy sự mệt mỏi của Đường Bố Y. Trong lòng cũng thấy cảm thông. Bình thường Đường Bố Y cơ trí hơn người, quản lý cả một tập đoàn Đường Thị, nhưng khi nói đến chuyện cô con gái thì sẽ phạm phải sai lầm thấp kém.
Đây là lần thứ tư ông ấy gọi mình vào hỏi tình hình bên quân đội, mà nếu như bên quân đội có chuyển biến gì thì sẽ lập tức gọi điện cho ông ấy, mình chỉ là người hầu thì làm sao biết được?
Nhớ đến đứa ngốc nghếch Đường Quả. Uông Bá cũng thấy đau nhói trong lòng. Từ nhỏ đã không có mẹ, bố thì cả ngày làm việc, tuy thương yêu Đường Quả, nhưng không thấy sự quan tâm săn sóc từng li từng tí nào. Nếu có gì đó không hay xảy ra, số phận thật sự long đong.
Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng lúc tiến vào, mặt Đường Bố Y buồn rười rượi, nói: “Trầm Mặc Nùng, Diệp Thu, hai người sao lại về? Chuyện ở nhà thu xếp ổn thỏa chưa?”
“Ở nhà không có chuyện gì ạ. Quả Quả và Bảo Nhi mất tích, cháu làm sao mà ở nhà được đây? Chú Đường, vẫn chưa có tin gì của họ sao?” Trầm Mặc Nùng nói. Khi nói, dùng ánh mắt chào hỏi với Lữ Như.
“Vẫn chưa có. Bố Y sắp ngất rồi, mãi đến giờ vẫn chưa ăn gì cả, tôi khuyên ông ấy cũng không nghe. Hai người khuyên ông ấy hộ tôi với”. Lữ Như tự mình đi rót cà phê cho Diệp Thu và Trầm Mặc Nùng, giờ đã là ba giờ sáng, cần uống cà phê để lấy lại tinh thần.
Trầm Mặc Nùng gật đầu nói: “Chú Đường, chú nên ăn chút gì đó. Quả Quả sẽ không sao đâu. Tính cách bọn họ cháu biết, chắc chỉ chạy đi đâu đó chơi thôi”.
“Mặc Nùng. Đừng khuyên chú nữa. Chú thực sự không ăn nổi. Không thấy Quả Quả, chú làm sao nuốt nổi. Haiz, Diệp Thu, sớm biết thế này, thì tôi đã nghĩ cách cho anh quay lại bộ đội”. Đường Bố Y thở dài nói.
“Chú Đường, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Nếu như không phải tôi gây chuyện thì tiểu thư Đường sẽ không sao. Hay là thế này đi, mọi người ở nhà đợi, tôi ra ngoài tìm rồi quay lại”. Diệp Thu nói.
“Tôi đi cùng anh”. Trầm Mặc Nùng đứng dậy nói.
“Không cần đâu. Cô tốt nhất là nên về biệt thự màu xanh đợi. Chúng ta giữ liên lạc qua điện thoại”. Diệp Thu không muốn cho Trầm Mặc Nùng đi theo, là vì mang theo một người đàn bà bên cạnh rất nhiều cái bất tiện. Người này lại quá tinh tế, mình cũng không biết sẽ bị cô ta phát hiện ra bao nhiêu thứ trong con người mình nữa.
“Được. Anh cẩn thận nhé”. Trầm Mặc Nùng gật đầu đồng ý. Biểu lộ sự quan tâm với Diệp Thu.
Đưa Trầm Mặc Nùng về biệt thự màu xanh xong, Diệp Thu lái xe lên con đường lần trước đi đến doanh trại quân đội. Ở Yến Kinh đều được người của Đường Bố Y tìm đi tìm lại rồi, hơn nữa qa và Lâm Bảo Nhi có thực sự trở về chắc chắn sẽ gọi điện cho Đường Bố Y, giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức nào về họ, rất có thể họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường.
Diệp Thu men theo con đường lần trước đi, có lẽ sẽ phát hiện ra dấu vết gì chăng.
“Chị Đường Đường, em đói quá”. Lâm Bảo Nhi mở to mắt, giọng nói yếu ớt. Lúc nói chuyện, bụng réo lên vài tiếng.
Đường Quả ôm chặt Lâm Bảo Nhi, liếm liếm đôi môi khô nứt bị chảy máu nói: “Ngoan Bảo Nhi, đợi chút nữa trời sáng, sau đó bố sẽ tìm đến, chúng ta sẽ có thể ăn no nê một bữa. Em muốn ăn gì cũng được”.
“Nhưng chúng ta ở trong cái động tối tăm này, họ có tìm ra chúng ta không?” Lâm Bảo Nhi giương mắt nhìn quanh cái động tối tăm, lo lắng hỏi. “Có chứ, đương nhiên là có rồi. Sau khi trời sáng chúng ta sẽ bắt đầu kêu to lên, bọn họ sẽ nghe được tiếng của chúng ta”. Đường Quả nói.
“Nhưng chúng ta đã kêu lâu rồi, vẫn không có ai nghe thấy sao? Em đã kiệt sức để kêu rồi”. Mắt của Lâm Bảo Nhi trũng xuống, chỉ mới nói vài câu mà đã không chịu được, ngủ thiếp đi.
Sau khi Diệp Thu và Dương Nhạc rời khỏi doanh trại quân dội, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngày ngày nhận sự huấn luyện quân sự vô vị, càng ngày càng cảm thấy cuộc sống như dày vò. Chiều nay Lâm Bảo Nhi lúc đứng ở trạm quân tư ngáp, lại còn bị huấn luyện viên mắng cho một trận, trong lòng càng thêm tức tối.
Thế là hai người mới nghĩ ra kế. Quyết định lén lút trốn khỏi doanh trại quân đội. Ý tưởng này được nghĩ ra đồng nghĩa không quay trở về nữa.
Thế là sau khi kết thúc buổi huấn luyện buổi chiều, hai người bèn viết giấy xin phép để ở trên bàn, hành lý cũng chưa thu dọn liền chạy ra ngoài. Binh sĩ bảo vệ thấy họ không mang theo cái gì, không để ý tới họ ra ngoài. Hơn nữa, bộ đội cũng không có quy định không cho học sinh ra ngoài, chỉ là không được đi xa, lúc điểm danh trở về là được.
Hai người này thấy mình thật may mắn. Đã trốn được ra ngoài.
Nhưng sau khi đi một đoạn đường, hai nàng không có gì ăn, con đường thì hẻo lánh, ngoài chiếc xe quân đội đi qua thì không có bất cứ xe nào cả. Buổi chiều hai người còn huấn luyện nữa, lại còn chưa ăn tối, thể lực sa xút nghiêm trọng.
Chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi thì nhìn thấy một chiếc xe quân đội đi từ trong quân doanh tiến đến. Bọn họ cho rằng những người này đến bắt họ quay lại, nếu như họ chạy về phía trước, chắc chắn sẽ bị tóm, hai người bàn bạc, nhanh chóng chạy về con đường bên núi.
Chiếc xe đó quả thật là chiếc xe được phái đi tìm Đường Quả và Lâm Bảo Nhi khi không thấy bọn họ, họ cho rằng hai cô bé chắc chắn chạy theo đường lớn, nên cho xe đi từ từ, nhằm hướng Yến Kinh đi và không chú ý đến hai bên đường.
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm khi tránh được không bị bắt, hai người nấp vào cái động lớn bị cỏ che kín.
Di động của Đường Quả bị rơi từ túi xuống vỡ đôi, Lâm Bảo Nhi lại không có thói quen cầm theo di động. Bởi vậy bọn họ hết cách liên lạc với thế giới bên ngoài.
Một điều tồi tệ đó là, chân của Lâm Bảo Nhi lúc bị ngã còn bị hòn đã làm thương. Máu chảy be bét. Lâm Bảo Nhi không biết làm thế nào với cái chân của mình, Đường Quả tuy chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhưng cô ấy là chị của Bảo Nhi, lúc đó mới bình tĩnh lại, rút từ trong túi ra chiếc khăn tay băng bó vết thương lại, lấy mấy thân cây cỏ buộc cố định chiếc khăn lại.
Bọn họ lúc đầu mong có ai đó phát hiện ra họ, nên không ngừng hét, muốn dùng âm thanh gây được sự chú ý của người khác. Nhưng đợi đến khi hai người đã kiệt sức, vẫn không có ai đến cứu họ.
Mà lúc này, trời càng lúc càng tối, họ không có gì ăn, không có nước, sức lực dần cạn kiệt.
Hai người ôm lấy nhau, bị thương, bị đói, đêm tối, chờ đợi xa vời, chờ từng phút từng giây trôi qua.
Nhắm mắt lại được một lúc, Lâm Bảo Nhi lấy lại được chút sức lực nói: “Chị Đường Đường, chúng ta sẽ chết sao?”
“Ngốc nghếch, không đâu”. Đường Quả cắn môi không để khóc ra thành tiếng, ôm chặt lấy Lâm Bảo Nhi. Chân của cô ấy tuy được băng bó đơn giản, nhưng vẫn chảy không ít máu, hơn nữa lại không có đồ ăn và nước uống bổ sung, cô ấy càng thêm yếu ớt.
“Chị Đường Đường, em không muốn chết đâu. Em còn rất nhiều việc còn chưa làm nữa”. Tiếng của Lâm Bảo Nhi yếu dần.
“Ừ, Bảo Nhi sẽ không chết. Chúng ta sớm sẽ được ra ngoài, đến lúc đó Bảo Nhi muốn làm gì, chị cũng sẽ giúp, được không?”
“Được ạ, nhưng em cảm thấy em sắp chết rồi. Chị Đường Đường ơi, mắt em mỏi lắm, không mở ra được nữa”.
“Nào, chúng ta không nói đến chuyện sống chết nữa nhé. Chúng ta phải giữ sức, đợi bố và mọi người đến cứu chúng ta”. Đường Quả cầm lấy bàn tay mũm mĩm của Lâm Bảo Nhi, an ủi nói.
“Chị Đường Đường, chi có thể đáp ứng một yêu cầu này của em không?”
“Ừ”.
“Chị nói cho em biết, hôn có cảm giác gì? Trên tivi nói nó rất đẹp, nhưng vẫn chưa có ai hôn em”. Lâm Bảo Nhi vẫn nói, tuy rằng mắt không thể mở ra được, nói đứt quãng.
Đường Quả cúi đầu, hôn nhẹ vào môi của Lâm Bảo Nhi. Khuôn mặt đáng yêu của Lâm Bảo Nhi lộ ra một nụ cười, nói nhỏ: “Hóa ra hôn là như vậy”.
“Chị Đường Quả, em vẫn còn có một yêu cầu”.
“Bảo Nhi, em nghỉ một lát đi nhé?”
“Không. Đây là yêu cầu trước lúc em chết. Chị Đường Quả, chị nói cho em biết, Diệp Thu đã hôn chị chưa?”
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội