Trầm Nhi Hiền vỗ vỗ vào bàn tay của vợ mình đang ngồi bên cạnh, ý bảo nàng ra khuyên nhủ con gái. Tính tình con bé cũng có phần mạnh mẽ, nhưng làm sao có thể làm chuyện như vậy được chứ? Mặc dù ông cũng có phần hoài nghi về cái chết đột ngột của bố mình, nhưng cũng không có dũng khí đứng trước mặt bao nhiêu người như thế này đòi gọi cảnh sát đến để kiểm nghiệm thi thể như con gái.
Nếu việc ngày hôm nay mà truyền ra bên ngoài thì Trầm gia sẽ thân bại danh liệt mà thôi.
“Ái chà, mọi người xem xem, xem xem, lão gia tử mới vừa tắt thở vậy mà đã có người muốn làm chủ nhà này rồi.” Trầm Nhi Lập đứng ở phía cửa phòng cười nhạt nói.
“Chị họ, chị có thể không cần để ý, hai ba năm nữa chị đi lấy chồng thì sẽ là người nhà người ta rồi. Nhưng bọn em thì không như thế, họ Trầm sẽ theo chúng em cả đời này ấy chứ. Ông là ông của chị, cũng là ông của em, bây giờ ông qua đời rồi, lẽ nào chúng em không đau lòng sao? Hôm nay chị cho người gọi cảnh sát tới, họ Trầm chúng ta ngày sau còn ngẩng đầu lên nhìn người ta được nữa hay không?” Một nam nhân mặc bộ vest hiệu Armani lên tiếng nói. Tên hắn là Trầm Ngọc, là người đời sau của nhà họ Trầm.
“Trầm Ngọc, sao cậu phải ngăn chặn như vậy? Lẽ nào cậu sợ gì à?” Trầm Mặc Nùng châm biếm nói.
“Chị họ, chị đừng có mà quá đáng quá nhé. Em sợ? Em việc gì mà phải sợ cơ chứ? Em là một người đàn ông, em phải lo cho bộ mặt của giòng họ Trầm này.” Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Trầm Ngọc có phần lệch lẹo, tức giận nói không ra hơi.
“Đúng vậy. Mặc Nùng, cháu đến với thằng vệ sĩ nhỏ của cháu ấy, rất nhanh có thể đổi thành họ Diệp đấy. Chúng ta phải lo lắng giữ gìn cho bộ mặt của người họ Trầm.” Trầm Nhi Lập nhìn thấy Trầm Mặc Nồng và Trầm Ngọc nảy sinh xung đột thì trong lòng vô cùng sung sướng, nhưng vẫn đứng ra làm hòa.
“Mặc Nùng, những việc này hãy để cho cha và chú bác con giải quyết đi. Con từ Yến Kinh xa xôi trở về đây, chắc là mệt lắm rồi phải không, chúng ta về nghỉ ngơi chút đi.” Mẹ Mặc Nùng kéo tay con gái mình, muốn kéo con gái ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
“Mẹ, mẹ không cần khuyên con đâu. Con không thể để ông chết một cách không minh bạch như vậy. Bọn họ miệng nói là lo lắng cho bộ mặt của Trầm gia, vậy lẽ nào ông tự nhiên ra đi như vậy, người bên ngoài họ sẽ không bàn tán gì sao?” Trầm Mặc Nùng gạt tay mẹ mình ra, kiên quyết nói.
“Trầm Mặc Nùng, rốt cuộc là chị có ý gì? Ý của chị làông bị người ta sát hại hay sao? Chị có bằng chứng gì không? Không có bằng chứng gì thì đừng có mà ăn nói lung tung.” Trầm Ngọc sa sầm sắc mặt nói.
“Nếu có bằng chứng thì tôi đã trực tiếp báo cảnh sát đến bắt người rồi. Những tên âm mưu giết hại người lại còn có thể quang minh chính đại đứng ở đây được sao?”
“Khụ khụ____” Ông già nãy giờ ím lặng đứng ở góc phòng ho lên hai tiếng, nói: “Mặc Nùng, những lời này cháu không được tùy tiện mà nói ra như vậy được. Nói gì thì nói Trầm gia nhà chúng ta cũng là một danh môn vọng tộc ở Tô Hàng, bên ngoài còn có cả đám khách đang cần người ra tiếp đãi. Chúng bay ở đây cãi cọ ồn ào như vậy, để người ở bên ngoài nghe thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Anh cả tuổi đã cao, sớm muộn gì thì cũng có ngày hôm nay. Ta cũng vậy, rồi cũng sẽ có ngày hôm nay, không ai có thể trốn thoát được cả. Ta biết Mặc Nùng vô cùng yêu quý ông nội, nhưng người chết rồi thì phải cho người ta yên lòng nhắm mắt, được chôn cất đàng hoàng, chứ không phải để cho mọi người đem ra đào bới mọi chuyện lên như thế. Hôm nay chúng ta còn chưa kịp thông báo tin giữ này cho bạn bè gần xa biết. Anh cả ra đi vội vã, nhưng chúng ta thì không được vội vã như thế, chúng ta phải làm một lễ tang cho anh cả cho ra trò mới được.”
Người có bối phận cao nhất ở trong phòng đã lên tiếng rồi, Mặc Nùng cũng không thể cứ cương quyết như vậy nữa. Quay ra nhìn lại khuôn mặt và nụ cười của ông một lần nữa, Trầm Mặc Nùng bị mẹ kéo về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi mẹ nàng đóng cửa phòng lại, liền kéo tay Mặc Nùng đến bên giường của nàng ngồi xuống đó, trách mắng: “Mặc Nùng, con hôm nay làm sao vậy? Sao không giống với con của ngày thường thế? Ngày thường con chững chạc thế cơ mà, sao hôm nay lại có thể đề ra yêu cầu như vậy trước mặt bao nhiêu trưởng bối như thế chứ? Không phải rõ là muốn biến mình thành đối tượng để mọi người công kích sao?”
Sau khi vào trong phòng, thì vẻ mặt bất mãn, phẫn nộ của Trầm Mặc Nùng đã biến mất trong giây lát, vừa rồi nàng cố tình khơi sự việc đó ra, phản ứng của mọi người vừa nằm trong dự đoán của nàng lại vừa nằm ngoài ý liệu của nàng. Nàng lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương một cách mệt mỏi, nhìn vào mặt mẹ hỏi: “Mẹ, rốt cuộc thìông vì sao mà chết vậy?”
“Ài, lần trước con gọi điện thoại về, mẹ cũng nói cho con rồi đấy thôi. Lúc đó ông của con nhiễm một chút phong hàn, mọi người cũng không ai để ý gì hết, chỉ đi kê một thang thuốc rồi đem về sắc lên uống, khỏi được hai hôm thì mọi người cũng yên tâm được phần nào. Nhưng không ngờ là bệnh lần này lại ngày càng nặng hơn, hai hôm trước cũng đi kê một thang thuốc, vẫn còn chưa sắc ___Không ngờ hôm nay khi mẹ còn đang ngủ thì chị Vương chạy đến gõ cửa nói lão gia tử đã ra đi rồi.”
Mẹ Trầm vỗ nhẹ vào tay con gái, những giọt lệ đã rưng rưng nơi hốc mắt đang trực trào ra.
“Chị Vương là người đầu tiên phát hiện ra ông đã qua đời sao?” Trầm Mặc Nùng có lỗi nghĩ nhanh nhạy đang thu thập những tin tức cần thiết từ những thông tin mà mẹ cung cấp.
“Ừm, đúng vậy. Sau khi ông của con lâm bệnh, vốn là còn có hai đứa nha đầu tiểu Hồng và tiểu Yến chăm sóc cơ, nhưng lo hai đứa trẻ ham ngủ, nên lại để cho chị Vương đi đến đó chăm sóc. Lần này đúng là chị ta là người đầu tiên phát hiện ra lão gia tử ra đi. Mẹ với cha con là người đầu tiên chạy đến phòng của ông nội con.”
“Thế cùng chạy đến đó với cha mẹ còn có những ai nữa ạ?” Trầm Mặc Nùng bình tĩnh hỏi, khuông mặt không có một biểu hiện gì hết, không vui cũng không buồn. Những biểu hiện khác thường này làm cho mẹ Trầm vừa hoài nghi lại vừa lo lắng không thôi.
“Chị Vương cứ hét lên như vậy, thì tất cả những người trong viện đều tỉnh dậy hết. Mọi người đều tiến đến đó.” Mẹ Trầm chăm chú nhìn con gái rồi nói: “Mặc Nùng, cái gì đã qua thì cứ để cho nó qua đi, đừng truy cứu nữa làm gì. Con cũng nhìn thấy rồi đó, bọn họ không có một ai muốn tiếp tục truy cứu cả đâu. Trầm gia cũng chỉ có chút ít gia sản, mọi người phân chia rồi cũng hết. Cuộc sống của gia đình giàu có mẹ cũng chán lắm rồi, đợi lo xong việc của ông con thì mẽ sẽ khuyên cha con chuyển ra ngoài sống.”
“Mẹ, mẹ đợi chút đã. Cho con một ít thời gian.” Trầm Mặc Nùng gật đầu nói. “Mẹ, con hơi đói bụng rồi, mẹ có thể bảo người đưa chút cơm canh cho con được không?”
“Được, con đợi một lát. Mẹ đi bảo người chuẩn bị ngay đây.” Nghe con gái nói muốn ăn, mẹ Trầm vui mừng khôn xiết, đứng phắt dậy nói.
“Mẹ bảo chị Vương đến đây nhé, con còn có chút chuyện muốn nói với chị ấy.” Trầm Mặc Nùng nói. “Con còn dẫn đến đây hai vệ sĩ, mẹ giúp con sai người sắp xếp chỗ ăn ở cho họ nữa nhé.”
“Vệ sĩ? Là cậu họ Diệp lần trước đến đây sao? Ông con dạo trước còn nhắc đến cậu ta suốt đó, tiếc là___ài.”
Trầm Mặc Nùng cũng sa sầm nét mặt, đến cả sức lực để trả lời câu hỏi của mẹ cũng không có, nàng yên lặng ngồi trên giường, phảng phất như trong phút chốc đã bị hóa thạch vậy.
Khi chị Vương bưng bát cháo trắng với hai đĩa dưa đến, thì Trầm Mặc Nùng đã rửa xong mặt, thay bộ quần áo công sở vốn để chuẩn bị đến công ty của nàng đi, nàng chọn một bộ vest đen ôm sát người, lộ ra bộ ngực và mông thật hoàn mỹ. Mặc dù nặng nề, nhưng lại có nét thành thục, phong tình.
“Tiểu thư, cô uống bát cháo trước đi. Tôi đi vào bếp lấy cho cô ít dưa muối mà cô thích.” Chị Vương vừa đặt bát đũa xuống vừa nói.
“Chị Vương, cảm ơn chị!” Trầm Mặc Nùng đi đến bên bàn rồi ngồi xuống hỏi: “Chị Vương, nghe nói quãng thời gian vừa rồi đều là chị chăm lo cho ông, vất vả chị nhiều quá.”
“Tiểu thư khách khí rồi. Tôi ở Trầm gia bao năm nay rồi, lão gia tử đối với tôi ân nặng như núi. Cho dù có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa thì cũng xứng đáng.” Giọng nói của chị Vương vô cùng thê thảm, da diết. Trầm lão gia tử qua đời, thì những người giúp việc lâu năm như bọn họ cũng đau lòng vô cùng.
“Chị Vương, vừa rồi mẹ tôi nói chị là người đâu tiên phát hiện ra ông qua đời, phải vậy không?”
“Đúng vậy, vốn là tiểu Hồng trực đêm ngày hôm đó, nhưng tôi có phần không yên tâm, đang đêm đến phòng của lão gia tử xem xem thế nào thì thấy con bé tiểu Hồng đã lăn ra ngủ rồi, tôi muốn xem xem lão gia tử có còn sốt hay không, không ngờ__”
Mắt nhìn điệu bộ liên tục gạt nước mắt của chị Vương, nhưng Trầm Mặc Nùng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến lạ thường. Lúc này đây, nàng không thể để cho tình cảm sai khiến, tình cảm gì cũng không được. Nàng phải duy trì sự trấn tĩnh, phải tìm cho được nguyên nhân cái chết của ông trước khi ông được an táng.
“Chị Vương, chị có biết ông vì sao mà qua đời không?” Trầm Mặc Nùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của chị Vương hỏi.
“Hả. Tiểu thư, điều này thì tôi thực sự là không hay biết.” Chị Vương vội vàng giải thích.
“Chị Vương, tôi chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, chị không phải lo lắng như vậy.” Trầm Mặc Nùng đúng dậy kéo tay chị Vương nói. “Người đang sống khỏe mạnh như vậy sao tự nhiên lại không còn nữa chứ, ắt phải có một nguyên nhân nào đó? Chị Vương, chị nói có phải không?”
Chị Vương né tránh ánh mắt dò xét của Trầm Mặc Nùng, cúi đầu không nói câu gì.
Diệp Thu lần đầu tiên lái chiếc xe Lamborghini của Lâm Bảo Nhi, chiếc màu vàng bóng này trông hào nhoáng vô cùng, không biết có bao nhiêu đôi mắt dõi theo nó suốt dọc đường đi.
Diệp Thu không gọi được cho Trầm Mặc Nùng, nên đành phải trực tiếp lái xe đến trước cổng nhà Trầm gia. Ngoài cổng đậu không ít xe, Diệp Thu cũng đậu xe cùng với những chiếc xe khác, đang chuẩn bị đi vào trong tìm người thì không ngờ lại oan gia ngõ hẹp gặp nhau, đụng phải người mà mình không muốn gặp nhất ở Tô Hàng.
“Anh lại đến đây làm gì?”
Khi Tào Tuyết Cầm đưa gì của mình là Chu Ngọc Thanh ra đến cổng, không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy Diệp Thu đang tiến về phía này, nụ cười trên mặt đột nhiên vụt tắt.
ng0ctu231
Chươn 225: Con rể Trầm gia.
Tào Tuyết Cầm bỗng nhiên thay đổi thái độ khiến cho Chu Ngọc Thanh cảm thấy rất kỳ lạ, tuy biết đứa cháu họ của mình bụng dạ hẹp hòi nhưng riêng mặt đãi khách nhận quà thì cũng khá khéo léo. Dù sao cũng xuất thân từ một gia đình lớn, ít ra cũng hiểu chút lễ nghi. Với thân phận của bà thì không tiện trực tiếp hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà cũng muốn xem xem cậu thanh niên khôi ngô tuấn tú đó là ai liền đứng lại bên cạnh, không đi ngay.
Tào Tuyết Cầm thấy Chu Ngọc Thanh đứng lại thì như mở cờ trong bụng, nếu như có thể kéo bà ta về cùng chiến tuyến với mình thì tốt quá, liền chỉ mặt Diệp Thu nói: “ Dì, hắn chính là vệ sĩ kiêm bạn trai của tiểu thư nhà chúng tôi đấy.”
Sau khi Trầm lão gia qua đời, Tào Tuyết Cầm cảm thấy gánh nặng trên đầu khiến mình nghẹt thở bấy lâu nay bỗng chốc tan biến, cả con người bỗng trở nên nhẹ nhõm. Giống như cá được thả sức bơi, chim được sải cánh bay giữa bầu trời cao rộng. Nhà họ Trầm lúc này không một ai đủ đức cao vọng trọng chủ trì đại cục, thực ra cũng đã rơi vào cảnh li tán. Trầm Nhi Hiền cha của Trầm Mặc Nùng vẫn chưa đủ uy tín, hơn nữa ông ta tính tình yếu đuối, kể cả có tiến cử ông ta thì người khác chưa chắc đã phục.
Không có sự trói buộc, áp chế của người khác, Tào Tuyết Cầm cảm thấy hoa như thơm hơn, không khí trong lành hơn, thế giới này bỗng trở nên tươi đẹp lạ thường. Vừa rồi Trầm Nhi Lập mới leo lên người mình đút vào hai cái đã tiết ra, nàng cũng không làm hắn khó xử, còn hết sức an ủi, nói rằng mình đã thỏa mãn.
Nếu như là người khác, Chu Ngọc Thanh chắc chắn sẽ không dễ gì mở miệng. Nhưng nghe nói cậu thanh niên này chính là tên vệ sĩ đã cướp mất con dâu của nhà mình thì sắc mặt bà ta liền thay đổi.
Bối gia là một trong những gia tộc có thế lực ở đất Tô Hàng này, biết cao người mơ ước cuộc sống như họ. Có một gia thế như vậy, thêm vào đó là tấm lòng người mẹ luôn cho rằng con trai mình phải giỏi giang hơn người khác. Để mắt đến Trầm Măch Nung, đó cũng là điều may mắn của con bé, không ngờ lại bị Trầm Mặc Nùng từ chối, lại còn đập vỡ Bảo Phượng Minh Trạc ngay trong bữa tiệc mừng thọ lão gia.
Chu Ngọc Thanh là người đàn bà ưa thể diện, tuy sự việc này xảy ra đã lâu nhưng chuyện Bối gia bị từ chối hôn sự giống như cái nhọt âm ỉ trong lòng bà ta mà không cách nào hút ra được. Bà cảm thấy bất kể bà đi đến đâu đều có vô số người chỉ trò vào mình.
“ Nhà Trầm gia các người xảy ra chuyện gì thế? Hôm nay có rất nhiều khách, phải tìm thêm hai người ra giữ cửa, đến cả hạng chó mèo cũng cho vào, thì còn quy tắc gì nữa không? Nếu có người tiện tay lấy đi một số thứ , các người cũng làm sao mà để ý được? Những công việc hiếu hỉ như thế này còn cần có một người chuyên nghiệp chỉ đạo.” Chu Ngọc Thanh liếc Diệp Thu một cái, sau đó nhìn Tào Tuyết Cầm đang đứng bên cạnh nói.
“ Dì dạy rất đúng, hôm nay mọi người đều quá bận rộn, đều không chú ý dến điểm này. Vốn dĩ cứ tưởng rằng những người đến đây đều là những nhân vật có tầm cỡ, có máu mặt, ai có thể để ý đến kiểu lợi dụng này? Thật không ngờ vẫn có kẻ thừa nước đục thả câu. ” Tào Tuyết Cầm quay sang Chu Ngọc Thanh mỉm cười, nhưng khi quay sang phía Diệp Thu thì lại là một khuôn mặt khác.
Diệp Thu quay đi, chỉ vào cái cột bê tông mà mình đang dựa vào, nói: “ Bà cảm thấy có thể lái được cái xe này, còn phải quan tâm mấy trò không đáng tiền của bà sao? Tôi là bạn của tiểu thư Trầm, cũng là bạn vong niên của Trầm lão gia. Được biết ông cụ đã ra đi, trong lòng vô cùng đau xót, nên vội vàng từ Yến Kinh về đây phúng viếng. À, đúng rồi, bà là ai của nhà họ Trầm?”
“ Tôi là con dâu nhà họ Trầm, sao hả?” Tào Tuyết Cầm cười nhạt nói.
“ Là vợ của Trầm Nhi Lập phải không?” Diệp Thu cười hỏi.
“Thì đã sao? Không cần cậu phải hỏi chuyện đó.” Tào Tuyết Cầm trả lời với vẻ không vui.
“Nếu là vợ của Trầm Nhi Lập thì có thể hiểu được. Hồi tôi ở Yến Kinh đã từng nghe nói, Trầm lão gia có hai người con trai, con trai cả Trầm Nhi Hiền tính tình trung hậu khoan dung, vợ ông cũng hiền lành đảm đang. Còn cậu hai Trầm Nhi Lập thì hữu danh vô thực. Không những không thể độc lập, mà còn lấy phải một cô vợ, lòng dạ hẹp hòi, không biết đối nhân xử thế, lại thích kết giao với đám đàn bà hay buôn chuyện. Ai ai cũng nói may mà bà là vợ của Trầm Nhi Lập, không đại diện cho chính thống của Trầm gia. Nếu không thì chắc tôi cũng chẳng vào được nhà họ Trầm.”
Lúc nói chuyện, Diệp Thu còn cố ý liếc sang Chu Ngọc Thanh, hình như bà ta cũng là người hay cùng với Tào Tuyết Cầm cả ngày buôn chuyện không đâu.
“ Con người cậu thật không biết phép tắc gì hết, ai là kẻ hay buôn chuyện ở đây?” Chu Ngọc Thanh giận đến run người, ngần này tuổi đầu bà chưa từng bị ai sỉ nhục như thế.
“ Tôi cũng chỉ là nghe người khác kể lại, không biết có đúng như thế không.” Diệp Thu nhún vai nói.
“ Cậu mới là người có ý đồ không tốt. Thật nực cười, cái gì mà truyện truyền miệng ở Yến Kinh chứ. Rõ ràng là từ miệng cậu mà ra.” Tào Tuyết Cầm bình thường đều cảm thấy mình rất tốt, giờ lại bị Diệp Thu nói những lời khó nghe như vậy, đương nhiên trong lòng lửa giận đùng đùng.
“ Không tin thì đến đường Yến Kinh mà xem. Chỉ cần bà hô một tiếng bà là Tào Tuyết Cầm ở Tô Hàng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều trứng gà thối chọi thẳng vào người bà. Người Yến Kinh đều mượn tên bà để doạ trẻ con lúc đêm khuya đấy. Trẻ con nhà ai nửa đêm vẫn còn khóc thì mẹ nó sẽ doạ: không được khóc, khóc nữa mẹ sẽ cho con đến làm con trai Tào Tuyết Cầm đấy. Thế là đứa trẻ lập tức ngoan ngoan đi ngủ.”
Diệp Thu nhìn khuôn mặt của Tào Tuyết Cầm từ trắng chuyền sang đỏ, rồi lại từ đỏ chuyển sang tím, trong lòng nghĩ, muốn cãi nhau với tôi hả? Mình tôi thách cả nhà bà đấy.
“ Người không có tố chất, nói chuyện quả nhiên cũng thô tục. Hôm nay tôi dứt khoát không cho anh vào trong cửa nhà này.” Tào Tuyết Cầm đứng chặn ở cửa nói. “ Đến đây, cậu có bản lĩnh thử đánh tôi xem nào.”
“ Tôi quả thật chưa từng thấy bà lại ti tiện như thế. Bị người ta cho một cái bạt tai còn không biết liêm sỉ sao? Bà có cho tôi đánh thì tôi cũng chả đánh, chỉ làm bẩn tay.”
Những ồn ào ở ngoài cổng gây sự chú ý của không ít khách khứa, còn làm cho một số khách ở Tô Hàng đến viếng Trầm lão gia cũng bị chặn lại ở cửa. Chu Ngọc Thanh cũng hiểu mình và Tào Tuyết Cầm không thể đứng mãi ở đây làm khó người ta mãi, cũng không muốn mất mặt giữa đám đông, liền kéo tay Tào Tuyết Cầm, ngầm bảo cô ta giữ tác phong. Lúc này trong mắt mọi người, không đáng để nổi giận với tên tiểu nhân này.
Tào Tuyết Cầm không cam tâm, tuy bị Chu Ngọc Thanh kéo đi, nhưng vẫn cố ngoái lại nói với tên vệ sĩ nhà họ Trầm: “Hắn không có quan hệ gì với Trầm gia, chặn hắn lại, không cho hắn vào.”
“ Cậu ấy tại sao lại khônh thể vào?” Một giọng nói điềm tĩnh vang lên, lại là Trầm Mặc Nùng gương mặt lạnh lùng bước ra.
Trầm Mặc Nùng lúc đó nhận được điện thoại của nhà, phản ứng đầu tiên là muốn tìm Diệp Thu đưa cô quay về. Dù sao lần trước Diệp Thu cũng đã đưa cô về một lần. Nhưng nghĩ đến mấy ngày nay hắn ta bận đến không thấy bóng dáng đâu, Trầm Mặc Nùng cũng không tiện tìm hắn. Hơn nữa vì lần trước khi đưa cô về, Diệp Thu cũng đã đắc tội với không ít người ở Tô Hàng.. Nếu lần này lại kéo hắn về cùng, khó mà đảm bảo hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Chuyện của chị em nhà họ Tống cũng khiến cô là người ở giữa cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặc dù nhà họ Lâm đã đứng ra bồi thường cho họ với một mức độ nhất định, nhưng Diệp Thu lại xuất hiện trước mắt người ta, chẳng trách người ta lại nổi giận. Lúc cô sắp đi còn chú ý dặn Đường Quả, nhất định không được để cho Diệp Thu đuổi theo đến Tô Hàng, không ngờ Diệp Thu vẫn đến.
Trầm Mặc Nùng thấy Diệp Thu, tâm trạng vừa mừng vừa lo. Lo cho chuyện an toàn của hắn, còn mừng vì hắn đã đến đây, cô giống như đột nhiên có một chỗ dựa vững vàng, làm việc cũng sẽ không còn cảm giác mất phương hướng nhưa bây giờ. Sự việc cứ rối như tơ vò, cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.
“ Trầm Mặc Nùng, cô đừng quá đáng. Tôi vẫn là con dâu của nhà họ Trầm này, đến cả cái quyền đuổi một tên vệ sĩ bé con con của nhà họ Trầm cũng không có sao?” Những lời Diệp Thu nói lúc trước quả là làm cho người ta bị tổn thương, lại thêm thái độ lạnh lùng của Trầm Mặc Nùng, thật là tức hộc máu mũi, Tào Tuyết Cầm cũng không sợ làm cho cả hai cùng mất mặt liền lớn tiếng quát.
“ Ai nói Diệp Thu là vệ sĩ? Tôi là cháu nội của ông, người con trai của tôi lại không có tư cách đến viếng ông nội tôi sao? Ai cho thím cái quyền cản trở cháu rể của nhà họ Trầm vào đây? Nếu muốn cản, thì người đó phải là bố mẹ tôi, thím dựa vào cái gì chứ? ” Trầm Mặc Nùng có phần chán ghét nhìn sang Tào Tuyết Cầm, đối mặt châm chích.
Trầm Mặc Nùng vốn dĩ tính cách rất giản dị, lúc gặp chuyện thường thích giữ trong lòng, kể cả không thích ai cũng không bao giờ trở mặt nói xấu người ta. Lần trước ở Yến Kinh, vợ của Trầm Nhi Lập đến tận nơi bức thân, nhưng cô cũng không hề trở mặt với họ.
Nhưng cái chết của ông nội khiến cô hết sức nghi ngờ. Trong lòng cô, chú thím hai là đối tượng tình nghi lớn nhất, vốn trong lòng cũng đầy căm ghét đối với bọn họ. Lần này lại gặp đúng lúc bọn họ đang làm khó Diệp Thu, lại càng không thể kiềm chế những uất giận trong lòng.
Khi không thể nhịn được nữa, cô cũng không muốn tiếp tục nhịn nữa.
“ Cô…hắn ta thành con rể nhà chúng ta từ khi nào thế?” Tào Tuyết Cầm giận đến mức không nói nên lời. Lúc trước bà ta cố ý nói tên vệ sĩ này là bạn trai của Trầm Mặc Nùng, là vì muốn công kích Trầm Mặc Nùng và mẹ cô, khiến cho họ khó xử. Nhưng trong lòng hoàn toàn không hề nghĩ Trầm Mặc Nùng lại tìm một tên vệ sĩ làm bạn trai của mình. Thật không ngờ Trầm Mặc Nùng thật sự nhận hắn là con rể nhà họ Trầm trước mặt bao nhiêu người.
“ Bây giờ chính là con rể nhà họ Trầm.” Trầm Mặc Nùng bước lên trước khoác tay Diệp Thu, kéo vào sân sau.
Chu Ngọc Thanh và Tào Tuyết Cầm trố mắt nhìn nhau, nhưng không có lý do gì để chạy lên chặn lại. Bà ta không phải là mẹ đẻ của Trầm Mặc Nùng, làm sao có quyền chặn bạn trai của con gái vào nhà được?
ng0ctu231