Cận Thân Cuồng Binh

Chương 3: Chương 3: Không Phải Người




“Ha ha, tao còn tưởng là ai, hóa ra là người mới, sao nào? Mày định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?” Trình Phi lạnh lùng nói.

“Tuy nhiên, chỉ sợ mày không có bản lĩnh này!”

Trình Phi vừa dứt lời, mấy tên đàn ông bên cạnh hắn ta đều đứng lên, đăm chiêu nhìn Lam Phong đi đến trước mặt Trình Phi.

“Lam Phong, đừng để ý đến tôi, tôi không sao, đám người này đều là những tên vô lại, chúng ta không động vào được đâu…” Nhìn thấy Lam Phong bên cạnh, Cam Tiểu Hàm vội vàng nói.

Lam Phong lạnh lùng nhìn đám người Trình Phi, không nói gì. Trong cuốn sổ Cam Tiểu Hàm đưa cho hắn xem thì đánh giá về mấy tên này cực kém. Bọn chúng thường hay bắt nạt cô, hơn nữa còn hay dọa dẫm, đòi tiền như vừa rồi.

Nếu như Lam Phong không thấy thì thôi, bây giờ thấy rồi sao có thể mặc kệ được. Hơn nữa Cam Tiểu Hàm quan tâm hắn như vậy, nói thế nào cũng phải giúp cô một tay.

“Sao thế? Sợ à?” Thấy Lam Phong không nói gì, Trình Phi càng thêm đắc ý: “Nhóc con, tao đếm đến ba, nếu như mày không cút về chỗ ngồi của mày thì tao sẽ khiến cho mày ngày đầu tiên đến làm đã phải nằm mà đi ra đấy.”

“Không cần đếm, giờ tao sẽ cho mày phải nằm mà đi ra.”

Lam Phong nâng tay phải lên, tát thẳng vào mặt Trình Phi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Chát!”

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên trong phòng làm việc, Trình Phi bị đánh đến nỗi cả người loạng choạng ngã xuống mặt bàn.

Lam Phong thuận thế nắm lấy tay của Cam Tiểu Hàm kéo về phía mình: “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao, Lam Phong anh chạy đi, bọn họ nhiều người, anh đánh không lại đâu.” Cam Tiểu Hàm lo lắng nói.

Nghe vậy, Lam Phong nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ cười nói: “Sao tôi có thể nhẫn tâm để một cô gái đáng yêu lương thiện như cô bị bắt nạt được chứ? Hơn nữa, hôm nay cô đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tốt xấu gì cũng phải để cho tôi giúp cô một lần chứ.”

“Nhưng mà anh…”

Cam Tiểu Hàm còn muốn nói gì đó thì bị Lam Phong ngắt lời: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”

“Nhóc con, mày dám ra tay đánh tao? Chán sống rồi à!” Trình Phi sờ một bên má bị đánh đến bỏng rát của mình, vẻ mặt đầy dữ tợn nói: “Anh em, lên giết hắn cho tao.”

Hắn ta vừa dứt lời, năm tên đàn ông cùng phe bên cạnh liền nắm tay xông về phía Lam Phong: “Chết đi, thằng nhãi ranh.”

Tuy bị năm người cùng tấn công nhưng Lam Phong vẫn rất bình tĩnh. Từ sau khi luyện tập được Tứ Thần Thập Nhị Đao, hắn chẳng thể nhớ nổi đã bao lâu rồi mình chưa ra tay, không ngờ vừa về đến Hoa Hạ lại có “món để khai vị” thế này.

Chẳng qua “món khai vị” này lại hơi ít một chút.

Một giây sau, lúc nắm đấm của năm kẻ kia ập đến, cơ thể Lam Phong hơi chuyển động.

Hắn ngửa người về phía sau, tránh thoát được công kích của năm nắm đấm kia, cơ thể mượn lực ngửa ra sau, hạ trọng tâm xuống, đùi phải tựa như chiếc roi, nâng cao lên, mạnh mẽ quét về phía trước.

“Bốp bốp bốp…”

Đùi của Lam Phong tựa như chiếc roi quất vào người ba tên đàn ông vẫn chưa kịp thu lại nắm đấm.

Sức lực to lớn bộc phát, trực tiếp đá bay bọn chúng bay ngược lại, mạnh mẽ rơi xuống trên bàn làm việc ở hai bên, miệng phun ra máu tươi.

Hai tên khác thấy vậy càng thêm tức giận, nắm chặt nắm đấm lại cùng xông về phía Lam Phong lần nữa.

“Răng rắc…”

Đối mặt với nắm đấm của hai người này, Lam Phong không trốn tránh mà xòe bàn tay dễ dàng bắt được nắm đấm mà bọn chúng đã dùng hết sức lực để xông tới, sau đó hơi dùng lực, bẻ gãy cổ tay của hai tên đó.

“A…”

Gần như cùng lúc, từ miệng hai người này bật lên tiếng hét thê thảm.

“Rầm!”

Lam Phong tiến lên một bước, dùng hai tay nện quyền vào ngực hai tên này.

Ngay sau đó, trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người, hai tên đó hoảng sợ che ngực, chậm rãi ngã xuống.

“Chết đi cho tao.”

Nhưng mà lúc này, Trình Phi bị Lam Phong tát trước đó lại cầm một cái ghế lên hung hăng đập về phía Lam Phong.

“Cẩn thận.” Mặt Cam Tiểu Hàm hốt hoảng, vội vàng hét lên cảnh báo Lam Phong.

Thấy cái ghế của Trình Phi, Lam Phong chỉ cười nhạt, không có ý tránh né, mặc cho cái ghế kia đập tới.

“Rầm!”

Trước ánh mắt vô cùng hoảng sợ của mọi người, Trình Phi vung cái ghế hung hăng đập vào người Lam Phong.

“Răng rắc…”

Trong nháy mắt, toàn bộ cái ghế bị vỡ vụn.

“Hà hà hà…”

Trình Phi ném cái chân ghế bị gãy sang một bên, hai tay chống lên đùi, thở hổn hển, vừa rồi hắn ta đã dùng hết toàn lực: “Bây giờ chắn hẳn thằng oát con kia phải nằm xuống rồi? Dám đấu với tao, quả thực là chán sống mà.”

“Thế à?”

Giọng nói lạnh lùng lặng lẽ vang lên, Trình Phi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn thấy Lam Phong chẳng bị tổn hại chút nào đang cất bước về phía hắn.

“Sao có thể như vậy được? Người nó làm bằng sắt hay sao?”

Toàn thân Trình Phi run rẩy, mặt mũi hoảng sợ.

Trước những ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Lam Phong xòe tay bóp cổ hắn ta, sau đó nhấc bổng hắn ta lên bằng một tay, lúc bị Lam Phong bóp cổ, đến cả sức giãy dụa Trình Phi cũng không có, sức lực toàn thân như bị rút cạn.

“Nếu ai còn dám bắt nạt Cam Tiểu Hàm thì kết cục sẽ giống như bọn chúng!”

Ánh mắt lạnh như băng của Lam Phong đảo qua trên thân từng người, giọng nói lạnh lùng vang vọng giữa không gian yên lặng khiến cho đám người ở đây lạnh cả tim.

Vừa dứt lời, Lam Phong liền lấy lại ví của Cam Tiểu Hàm từ trong túi của Trình Phi, sau đó tay hơi dùng lực, nện Trình Phi xuống đất.

“Bịch…”

Thân thể của Trình Phi ngã mạnh xuống mặt đất, cằm của hắn tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

“Ọc…”

Máu tươi tuôn đầy ra từ miệng hắn ta. Trình Phi tái mặt nhìn về phía Lam Phong với ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

“Khụ…”

Nhìn thấy một màn này, trên mặt của mọi người đều là kinh hoàng và sợ hãi, kẻ mới tới này mà là người à?

“Lam Phong, anh không sao chứ? Có cần tôi đưa anh đến bệnh viện không?” Cam Tiểu Hàm chạy đến trước mặt Lam Phong, nhìn cánh tay bị ghế đập vào của Lam Phong, lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, cô xem, tôi chẳng hề bị chút thương tích nào cả!” Vì không muốn để một cô gái hiền lành tự trách và lo lắng, Lam Phong liền nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên để lộ ra cơ bắp cường tráng.

“Thật sự không có việc gì…” Nhìn cánh tay của Lam Phong, Cam Tiểu Hàm vô cùng ngạc nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, đỏ bừng mặt cúi đầu.

Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Cam Tiểu Hàm và Lam Phong, lại nhìn thấy cánh tay của hắn, tâm trạng của đám người kia đều chấn động, quyết định xếp Lam Phong vào loại người tuyệt đối không thể trêu chọc.

Người này bị cả cái ghế nện vào người, đến cái ghế cũng bị vỡ vụn mà hắn lại không bị thương một chút nào, đây quả thực không phải là người mà.

“Chuyện gì mà ồn ào như vậy?”

Đúng lúc này, cửa phòng tổ trưởng lặng lẽ mở ra, Văn Tường mặt mệt mỏi bước ra ngoài.

Hắn ta nhìn thấy văn phòng lung tung lộn xộn và đám người Trình Phi đang nằm đầy đất thì giật nảy cả mình.

Ngay sau đó Văn Tường giận dữ nói: “Ai nói cho tôi biết rốt cục chuyện này là sao? Con mẹ nó là ai làm?”

Không một ai dám lên tiếng.

“Tổ... tổ trưởng, là… là thằng oắt con mới tới kia đánh.” Trình Phi khó khăn bò dậy từ dưới đất, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Lam Phong. Hắn ta lau vết máu trên khóe miệng, chậm rãi nói: “Mong tổ trưởng làm chủ cho chúng tôi!”

“Lam Phong đánh?” Văn Tường giật mình: “Một mình cậu ta đánh sáu người các cậu?”

Trình Phi bất đắc dĩ gật đầu, giọng nói oán độc: “Đúng vậy tổ trưởng, hắn đánh nhau rất giỏi… Lúc trước Cam Tiểu Hàm làm vỡ cái cốc của tôi, tôi kêu cô ta bồi thường tiền, kết quả hắn lại chen ngang, làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó đánh chúng tôi!”

“Cái gì?” Nghe được lời nói của Trình Phi, Văn Tường giận dữ. Trình Phi là tay chân thân tín của hắn ta, cũng chính hắn ta sai bảo Trình Phi cố ý gây khó dễ cho Cam Tiểu Hàm, chỉ có như thế mới khiến Cam Tiểu Hàm nhanh chóng cam chịu, đáp ứng điều kiện của hắn ta, không ngờ lại bị Lam Phong phá hỏng.

“Là cậu đánh bọn họ?” Văn Tường đi đến trước mặt Lam Phong, lạnh lùng hỏi.

“Phải!” Lam Phòng gật đầu cười, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt như muốn giết người kia của Văn Tường.

“Lá gan của cậu cũng thật là con mẹ nó lớn nhỉ, người của tôi mà cũng dám đánh?” Văn Tường phẫn nộ, nâng tay lên định giáng cho Lam Phong một bạt tai.

“Chát…”

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, ngay lúc Lam Phong định ra tay, Cam Tiểu Hàm lại lấy dũng khí chắn trước mặt hắn, bàn tay của Văn Tường đánh mạnh lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Cam Tiểu Hàm.

Khuôn mặt xinh xắn của cô nhanh chóng sưng đỏ, máu tươi chảy xuống theo khóe miệng.

“Cam Tiểu Hàm, cô không sao chứ, Cam Tiểu Hàm?”

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Lam Phong giật mình, hắn không hề nghĩ tới chuyện Cam Tiểu Hàm sẽ đứng ra cản một cái tát này thay mình.

“Tôi không sao…” Cam Tiểu Hàm sờ gương mặt bỏng rát, khẽ cười nói.

“Sao cô lại ngốc như thế? Cô biết rõ tôi có thể tránh được, sao cô lại…”

Lam Phong còn chưa nói hết lời liền bị bàn tay nhỏ nhắn của Cam Tiểu Hàm ngăn lại, trên gương mặt cô lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Tôi không sao, mặc dù anh đánh nhau rất giỏi, nhưng anh không thể đánh anh ta, anh ta là quản lý của tổ chúng ta, hơn nữa Giám đốc của bộ phận nhân sự lại là chú của anh ta, nếu như anh đánh anh ta, anh sẽ bị sa thải… Chúng ta không thể động vào anh ta, tôi nhớ rõ là đã ghi chú rất kỹ trong sổ tay, xem ra anh xem không kỹ rồi!”

Nói xong câu cuối, Cam Tiểu Hàm lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, sau đó quay người, quyết tâm xin xỏ với Văn Tường: “Tổ trưởng Văn, anh đánh tôi đi, chuyện này không trách Lam Phong được, đều là do tôi, là lỗi của tôi, đều do tôi không tốt, van xin anh đừng trừng phạt anh ấy…”

“Cô tiện nhân này, dám bao che cho cậu ta?” Thấy Cam Tiểu Hàm không chỉ đỡ một cái tát hộ Lam Phong mà còn nói chuyện giúp hắn, cả người Văn Tường đều tức giận đến cực điểm.

Trong lòng Văn Tường đã sớm coi Cam Tiểu Hàm là người của hắn ta. Mặc dù Cam Tiểu Hàm vẫn luôn không đồng ý, nhưng hắn ta nghĩ sau khi bị mình dùng trăm phương ngàn kế ép buộc, chắc chắn một ngày nào đó cô sẽ thỏa hiệp. Thế nhưng hắn ta không hề nghĩ tới việc Cam Tiểu Hàm ngày thường nhát gan sợ phiền phức là vậy, lúc này lại đứng ra chịu tội thay cho Lam Phong, trong cơn phẫn nộ Văn Tường lại nâng tay lên định tát Cam Tiểu Hàm lần nữa.

“Chỉ cần tổ trưởng Văn không trách Lam Phong thì cho dù anh đánh tôi thế nào tôi cũng cam chịu.” Đối mặt với bàn tay đang nâng lên của Văn Tường, trên mặt Cam Tiểu Hàm lại lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Ôi, cô gái ngốc này quá ngây thơ lương thiện, cô thật sự cho rằng chiụ đánh thay tôi, Văn Tường sẽ bỏ qua cho tôi à?”

Nhìn Cam Tiểu Hàm đang nhắm mắt, Lam Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, khi bàn tay của Văn Tường sắp rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Cam Tiểu Hàm, tay phải của Lam Phong vươn ra nhanh như chớp, bắt lấy bàn tay của Văn Tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.