“Bắt cóc? Bắt cóc gì? Tối hôm qua chị Hàn Yên bị bắt cóc á? Sao không nói gì cho em biết?” Vừa nghe Tô Hàn Yên nói thế thì Lâm Nhược Băng giật hết cả mình.
Tô Hàn Yên trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: “Ừ! Lam Kiếm Tinh thuê người bắt cóc chị... Cuối cùng được Lam Phong cứu.”
“Sao cơ, Lam Kiếm Tinh thuê người bắt cóc chị? Chị Hàn Yên có phải chị nhầm lẫn gì rồi không? Không phải Lam Kiếm Tinh vẫn theo đuổi chị suốt sao? Sao anh ta có thể bắt cóc chị chứ?” Nghe vậy Lâm Nhược Băng càng giật mình hơn, ấn tượng của cô đối với Lam Kiếm Tinh cũng có thể xem là coi là không quá tệ.
“Không lầm đâu, chính xác từ miệng Lôi Báo của Hắc Lang đã nói vậy, gã ta không dám nói láo.” Lam Phong hờ hững nói: “Thế mà tên Lam Kiếm Tinh lại xem như không có chuyện gì xảy, buổi chiều còn đứng ngay cửa chính công ty thổ lộ tình cảm với Hàn Yên, cái chiến trận này... Chậc chậc...”
“Gì cơ? Lại còn tỏ tình? Thế chị Hàn Yên đồng ý rồi hả? Tên bắt cóc đấy còn mặt mũi mà tỏ tình với chị sao?” Lâm Nhược Băng tức hồng hộc, con ngươi như thể có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, thoạt nhìn là biết đang có ý định không đứng đắn: “Có muốn em giúp chị đi đập hắn ta một trận không?”
“Sao lại không còn mặt mũi? Lam Kiếm Tinh vẫn cho rằng, sau buổi tối bị bắt cóc, Tô Hàn Yên chắc chắn sẽ vô cùng kinh hoàng, vô cùng sợ hãi, sẽ cần ai đó quan tâm, cần một bờ vai, cần một chỗ dựa mà giờ hắn đứng ra quan tâm yêu chiều, kiểu gì không đạt được mục đích, đáng tiếc tên kia lại chưa biết Hàn Yên đã biết tin hắn thuê người bắt cóc cô ấy...” Gương mặt Lam Phong mang theo nụ cười nhạt, có sự tự tin cũng có cả sự hả dạ.
“Thế cuối cùng thì sao? Chị Hàn Yên từ chối thẳng trước mặt mọi người luôn?” Lâm Nhược Băng vội hỏi.
“Chị Hàn Yên của em tất nhiên muốn từ chối, thế nhưng nếu từ chối trước bao nhiêu người như thế, vậy thì mối quan hệ giữa Ức Vạn và tập đoàn Lam Thiên... Đúng lúc chị Hàn Yên của em lúng túng, anh đây liền lái chiếc xe đạp hỏng lao ra rất phong cách...”
“Anh lái xe đạp ra làm gì? Anh muốn cướp người à?” Lâm Nhược Băng càng tò mò hơn.
“Tất nhiên không phải, anh chỉ cưỡi con xe đạp đè vào người Lam Kiếm Tinh, thêm nữa còn để cho bánh xe và mặt tên Lam Kiếm Tinh tiếp xúc cùng một điểm, bánh trước bánh sau thay phiên nhau vỗ về hắn... Cuối cùng vứt ra 250 tệ tiền thuốc men rồi ung dung rời đi, để lại cho mọi người một bóng lưng bí hiểm!”
“Ôi! Chị Hàn Yên, anh ta nói thật hay giả? Sao nghe còn đã ghiền hơn cả phim điện ảnh thế?” Lâm Nhược Băng trưng ra vẻ mặt phấn khích nhìn Tô Hàn Yên, rất muốn biết đáp án.
“Ừ!”
Tô Hàn Yên khẽ gật đầu, đầu óc bất giác tái hiện lại cảnh Lam Phong lái xe đạp bay tới...
“Trời ơi! Thật sao?”
Vẻ mặt Lâm Nhược Băng ngạc nhiên nhìn Lam Phong hệt như vẻ mặt của Columbus phát hiện ra châu lục mới.
Một lát sau, Lâm Nhược Băng bật ngón cái với Lam Phong: “Tên khốn nhà anh cũng gan lắm! Đến giám đốc tập đoàn Lam Thiên, một trong Tứ Đại Thiên Vương của Tô Hải, Lam Kiếm Tinh mà anh cũng dám làm thế!”
Trước đây, Lâm Nhược Băng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Lam Phong đánh bạc thua, tức mãi không thôi, nghe xong chuyện thì bỗng thấy vừa mắt Lam Phong hơn nhiều, cô nói với Tô Hàn Yên: “Chị Hàn Yên này, cái tên này chui từ đâu ra vậy? Không những kỹ thuật lái xe tốt mà còn dám làm như vậy, cũng không thèm sợ Lam Kiếm Tinh, thêm nữa nhìn cũng rất hợp mắt. Chị Hàn Yên, đừng nói là anh ta là anh rể của em nhé?”
“Ha ha! Anh đúng là anh rể em mà!” Tô Hàn Yên còn chưa mở mồm, Lam Phong đã cười ha hả nói.
“Đúng cái đầu anh, mau ngậm mồm lại cho tôi.” Mặt Tô Hàn thoáng cái đã trầm xuống, đến ánh mắt nhìn Lam Phong cũng đã lạnh lẽo hơn vài phần.
Sau đó, quay đầu nhìn Lâm Nhược Băng bên cạnh, giải thích: “Anh ta là nhân viên mới đến hôm qua của công ty chúng ta.”
“Cái gì?” Nghe Tô Hàn Yên nói thế, Lâm Nhược Phong bèn nhìn kỹ lại Lam Phong, không tin: “Chị Hàn Yên, chị không lừa em đấy chữ? Nhân viên mới tới có một ngày mà chị đã ở chung với anh ta rồi? Lẽ nào chị đang bao nuôi anh ta sao?”
“Nhược Băng, nói năng kiểu gì đấy!” Tô Hàn Yên thoáng cái đã đau hết cả đầu, con bé này nói chả bao giờ suy nghĩ, muốn nói gì thì nói cái đấy...
“Được rồi! Bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này đâu, nói chuyện chính trước đi.” Tô Hàn Yên nghiêm mặt, ánh mắt lại rơi trên người Lam Phong lần nữa.
“Việc này... Việc này hình như không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ chấp nhận tra hỏi người giúp cô thôi, bây giờ lại không có người nên việc của tôi cũng coi như xong!” Lâm Phong nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ rồi đứng lên uể oải duỗi người, còn ngáp một cái: “Không có việc gì nữa thì tôi về ngủ đây. Quá nửa đêm rồi, đúng là hành hạ người ta mà.”
“Khốn nạn!”
Nghe Lam Phong nói vậy làm cho Tô Hàn Yên cảm thấy hơi nóng xông lên não, bắt đầu nổi giận, lạnh lùng bảo: “Anh thử ra khỏi căn phòng nay xem?”
“Thì sao? Chẳng lẽ cô để ý tôi rồi nên giữ tôi lại đây, muốn cùng nhau qua đêm sao?” Lam Phong trưng ra bộ mặt ngạc nhiên hỏi.
“Nói đi, anh muốn sao thì mới chịu giúp tôi?” Tô Hàn Yên nhìn chòng chọc vào Lam Phong, cố đè lửa giận trong lòng xuống, căn răng hỏi.
“Chuyện này ấy hả?” Lam Phong hơi lưỡng lự rồi nở nụ cười: “Yêu cầu của tôi không cao lắm đâu, chỉ là nếu cô có đi đến những nơi công cộng hoặc các buổi tiệc, đưa tôi theo là được!”
“Không được!” Tô Hàn Yên dứt khoát từ chối không cần suy nghĩ, cô tới những nơi công cộng chưa bao giờ có bóng dáng đàn ông bên cạnh, chứ đừng nói gì tới việc dẫn Lam Phong tới dự tiệc, nếu như cô mang theo Lam Phong thật, vậy chẳng khác nào nói cho người ta biết mình là hoa đã có chủ?
“Không được thì thôi!” Lam Phong lắc đầu, sau đó liền bước thẳng không quay đầu lại, sải bước về phía cửa lớn: “Chừng nào cô nghĩ thông thì hãy điện thoại tôi, con người tôi ấy hả, không bao giờ giậu đổ bìm leo đâu...”
Trông theo bóng lưng dần rời đi của Lam Phong, Tô Hàn Yên nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt vừa tức giận vừa lạnh lẽo, thế cái này không phải giậu đổ bìm leo chắc?
Thấy gương mặt lạnh lẽo của Tô Hàn Yên, Lâm Nhược Băng nhăn mặt, yên lặng một lát rồi mở miệng: “Chị Hàn Yên, rốt cuộc lai lịch tên này ra sao, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, Tô Hàn Yên cười khổ rồi lắc đầu: “Đi thôi Nhược Băng, chúng ta cũng nên về thôi, chuyện của anh ta thì về rồi chị kể cho nghe.”
Sau đó, Tô Hàn Yên đứng dậy rồi sải bước ra cửa lớn, Lâm Nhược băng thì theo sát phía sau.
Dường như bỗng nhớ đến cái gì, Tô Hàn Yên quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, lúc về em có thấy chú Viễn sao?”
“Chú ấy đưa bọn Tiểu Ngũ đến bệnh viện, xong còn hỏi Tiểu Ngũ đã xảy ra chuyện gì nhưng Tiểu Ngũ bảo ngay cả người bọn hắn cũng không thấy, chả hiểu sao mà bị đánh.” Lâm Nhược Băng nhíu mày rồi chậm rãi nói.
“Thật sao? Em đừng lo lắng quá, chị sẽ xử lý tốt chuyện này! Chị ngồi xe của em, chị mệt mỏi quá rồi, không muốn lái xe nữa đâu...”
“Vâng!”
Tô Hàn Yên và Lâm Nhược Băng cùng lên chiếc Ferrari, chiếc xe cứ thế dần biến mất trong màn đêm.