Editor: Tammie
Beta: Ocean
Lái xe một mạch trên hoàn lộ (1) ba làn đường, của sổ xe rộng mở, gió đêm lạnh lẽo lùa vào trong xe, thanh âm không khí ù ù gào thét bên tai. Hạ Chí Anh nhấn mạnh chân ga, khóe môi khẽ nhếch, xụ mặt trực tiếp chạy đến ngôi biệt thự xa hoa ở thành đông của Trình Duy.
Trước đây, khi có công sự, y sẽ thường xuyên đi tới nhà Trình Duy cùng nhau thương lượng, nhưng từ khi Chúc Lâm dọn tới ở chung cùng Trình Duy, y không còn tới đây nữa.
Người bảo vệ thấy có xe hướng tới cửa biệt thự chạy tới liền lễ phép ngăn lại: “Xin chào, cho hỏi anh tìm ai?”
Hạ Chí Anh hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt bình tĩnh đưa giấy chứng minh cho người bảo vệ: “Tôi đến tìm Chúc Lâm.”
Đối phương chính là Hạ đại thiếu gia, chiếc Lamborghini xa xỉ đã xông vào tận cổng, bảo vệ cũng không thể không nể mặt nể mũi, khuôn mặt lập tức thành thạo nở nụ cười, nói rằng: “ Anh vui lòng chờ cho chốc lát, tôi gọi điện Chúc tiên sinh xác nhận một chút”
Qua nửa phút, bảo vệ từ phòng trực ban đi ra, kính cẩn thay Hạ Chí Anh mở cánh cổng biệt thự cao ngất.
Hạ Chí Anh vô tâm thưởng ngoạn cây cảnh bố trí dọc theo con đường tinh mỹ, trực tiếp chạy tới biệt thự dưới lầu. Y đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, ngọn đèn vàng ấm áp tỏa sáng, y vừa ngẩng đầu đã thấy Chúc Lâm bưng một bát canh nóng từ phòng bếp đi ra.
“…” Chúc Lâm mặc bộ đồ ở nhà nhìn thấy Hạ Chí Anh đang ở ngoài cửa thở hổn hển, trên khuôn mặt bình thường lộ ra một tia ngạc nhiên ngoài dự đoán: “Chí Anh, làm sao vậy? Có chuyện gì mà gấp thế?”
Cậu trai trước mắt thanh thanh gầy gầy, bởi vì trong phòng mở điều hòa nên cậu không mang dép, đôi bàn chân tái nhợt đứng trên sàn nhà trơn bóng, mắt cá chân gầy gò nhô lên trong không khí, mái tóc đen nhu thuận phủ hai bên tai, trong tay đang bưng một chén canh cá tiêu chuẩn, hơi nóng hừng hực.
Cổ họng Hạ Chí Anh bỗng nghẹn lại, quanh co nửa ngày mới nói ra được một câu: “…À…Em đang…nấu cơm?”
“Cơm đã nấu xong rồi, thế nhưng em lại quên nhắc nồi canh cá xuống nên mới đi xuống bếp một chút, như vậy Trình Duy trở về thì có thể uống chút ít.” Chúc Lâm ôn hòa cười, đem bát canh đặt trên bếp điện ở bàn cơm, lại nói với Hạ Chí Anh, “Anh hôm nay không tăng ca sao?”
“…Umh…”
“Lại đây ngồi đi, ăn một ít? Trong nồi còn rất nhiều, một mình Trình Duy ăn sẽ không hết đâu …”
“Em đang chờ cậu ta về?”
Chúc Lâm sửng sốt một chút, không nghĩ Hạ Chí Anh sẽ hỏi tới việc này, lâu sau mới gật đầu: “Đúng vậy.”
“…Em ăn cơm chưa?”
“Cũng chưa.” Cậu trai cười cười ứng phó với ánh mắt của Hạ Chí Anh, “Không sao đâu, dù sao em cũng không đói bụng. Trình Duy công tác rất khổ cực, bình thường nếu không có ai chăm sóc anh ấy, có lẽ sẽ mệt chết đi mất.”
Hạ Chí Anh nhìn trên bàn đầy ắp món ăn lại nghĩ tới khung cảnh Trình Duy đang cùng Lý Lỵ ăn cơm Tây uống rượu vang, ***g ngực không khỏi chua xót nổi lên lửa giận.
Y mong muốn lúc mình về nhà có thể thấy được ngọn đèn nhỏ bé đang chờ đợi biết bao nhiêu.Những thứ y mong muốn, Trình Duy kia luôn dễ dàng có được. Thế nhưng tên vô liêm sỉ ấy lại chẳng chút nào quý trọng, đem ánh đèn của Chúc Lâm như rác rưởi mà giậm nát dưới chân, chà đạp nát vụn, cho đến khi chỉ còn là một bãi bùn loãng.
Cậu trai trước mắt này thế mà vẫn chưa biết tâm ý của mình đã bị người yêu phụ bạc, vừa sắp xếp đồ ăn vừa thản nhiên hỏi Hạ Chí Anh một câu: “Đúng rồi, Trình Duy gần đây đi họp rất nhiều, cuối năm nhiều việc lắm đúng không, các anh đều bận rộn thoát không nổi? “
“…Uhm.” Hạ Chí Anh cúi thấp mặt, trên trán rớt vài giọt mồ hôi, không biết tại sao lại thay Trình Duy nói dối, chỉ là đôi mắt dần cay cay, trong tâm ngày càng buồn phiền, “…Gần đây mấy nhân viên cấp cao đều rất bận rộn, Trình Duy lại nhiều việc, ban ngày bận bịu, buổi tối nhiều khi còn phải tăng ca…”
Yết hầu nghẹn lại, không thể nói thêm được câu nào. Hạ Chí Anh nhìn chằm chằm mu bàn chân, giờ khắc này y mới biết rằng mình không có khả năng như Trình Duy, đem lời dối trá nói thật êm tai như kể chuyện cổ tích. Bởi vậy cho nên y mới chiếm được ngọn đèn đợi chờ tỏa sáng trong mảnh trời tối đen kia?
Chúc Lâm múc một chén canh cá cho y, Hạ Chí Anh cầm chiếc chén sứ nhẵn nhụi tinh xảo cúi đầu yên lặng hớp một ngụm. Chúc Lâm ngồi bên cạnh nhìn y có chút áy náy cười nói: “Thật ngại quá, em bỏ hơi nhiều củ cải với nghệ tây… hình như anh không thích ăn…”
“Không sao cả.” Hạ Chí Anh vội vã nói, “ Chỉ cần là đồ em làm thì anh đều thích.”
Nói thì nói vậy, nhưng hương vị nghệ tây đọng lại trong cổ họng chẳng dễ chịu chút nào. Y biết bát canh này là nấu theo khẩu vị của Trình Duy, vồn không phải nấu cho y, y có tư cách gì mà xoi mói?
Chúc Lâm nghe y nói xong, hơi giật mình, tình cảm cất giấu trong những lời này thật rõ ràng, cậu không thể không rõ ý tứ. Cậu nhìn Hạ Chí Anh, cay đắng chớp nhẹ đôi mi thanh tú, một lát sau cậu đưa tay khẽ vuốt mái tóc y, nhẹ giọng nói: “…Xin lỗi…”
“Chuyện này có gì đâu mà xin lỗi, chỉ là một chút nghệ tây thôi mà.” Hạ Chí Anh cười cởi mở, hai mắt đều tít lại thành 2 kẽ nhỏ.
Y biết rõ Chúc Lâm không phải vì nồi canh cá mà xin lỗi nhưng lại cố ý hiểu lầm, y rốt cuộc là đang trốn tránh cái gì chính y cũng không biết, chỉ là không muốn nghe chính miệng cự tuyệt, cứ như vậy mà hoảng hốt trốn tránh.
Một ngụm lại một ngụm nuốt xuống, rồi cũng chả rõ nó có vị gì.
Ngày thứ Hai, sau khi Lục Phi hoàn thành xong công việc thì đồng hồ trong máy tính đã điểm năm giờ chiều, hắn thu thập đồ đạc trên bàn đang chuẩn bị về nhà thì tiểu Vương bàn đối diện liền giơ giơ ống nghe trong tay: “Lục Phi, anh có điện thoại nè.”
Lục Phi chớp mắt ngạc nhiên, mới đến công tác tại đây bất quá chỉ hơn một tháng, bình thường cũng chỉ phụ trách ba cái việc vụn vặt, có ai tìm hắn chứ?
Cho nên hắn thuận miệng hỏi một câu: “Ai vậy?”
“Con gái, nghe giọng là một cô gái rất rất trẻ tuổi.” Tiểu Vương không có hảo ý mà trừng mắt.
Lục Phi bán tín bán nghi tiếp nhận điện thoại trong tay cậu ta, alo một tiếng.
“Chú Lục.” Microphone bên kia truyền đến giọng nói của Hạ Chí Anh.
Lục Phi vẻ mặt giận giữ quay đầu trừng mắt cái tên láu cá kia, tiểu Vương thực hiện được trò đùa quái đản không khỏi ôm bụng cười to.
Lục Phi hướng nắm đấm về phía cậu trai, mắng: “Đồ điên.”
“Hửm?”
“Không nói cậu.” Lục Phi quay lại nói với microphone, “Đúng rồi, sao cậu có số của cơ quan tôi?”
“Lần trước chú dùng số này gọi điện cho tôi mà.”
“A! Phải rồi?!” Lục Phi sờ sờ đầu, ngờ ngợ hình như là mình muốn tiết kiệm tiền nên mới dùng số công ty gọi đi, không khỏi có chút xấu hổ, hắng hắng giọng: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Chí Anh hỏi: “Chú Lục, tối hôm nay chú rảnh không?”
“Có, chi vậy?”
“Tôi qua nhà chú ăn cơm tối được không?”
Lục Phi sửng sốt một chút, Hạ Chí Anh nghe thấy hắn do dự liền nói. “Haiz…Nếu chú thấy phiền cứ nói ra, tôi ăn ở phòng trọ cũng được …”
“Không phiền. Chỉ là….” Lục Phi nhìn đồng hồ một chút, hơi bối rối nói, “Bây giờ hơi muộn rồi, tôi về nhà mà nấu cơm thì đại khái cũng hơn 7h mới có cơm ăn, cậu có đói bụng lắm không?”
“Không sao đâu. Bình thường tôi cũng ăn cơm rất trễ.”
Lục Phi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, cỡ sáu rưỡi cậu tới nhà tôi đi. Muốn ăn cái gì?”
“Sao cũng được.”
“Muốn ăn cá hay thịt?”
“Cái gì cũng tốt”
“…Cậu đúng thật là không kén chọn…”
Hạ Chí Anh bên kia điện thoại cười cười.
“Vậy đi, không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”Lục Phi nói: “Lần sau gọi điện thoại di động cho tôi nha, để chút nữa tôi nhắn tin số máy qua, cậu nhớ lưu lại.”
“Ừm. được” Hạ Chí Anh rất nghe lời.
Lúc Lục Phi treo điện thoại, Tiểu Vương liền đá lông nheo: “Ai vậy? Còn lại tới nhà ăn cơm nữa chứ?”
“Mỹ nữ. Đại mỹ nữ.” Lục Phi tức giận quay đầu, thuận tiện vớ lấy tờ báo không nhẹ không nặng gõ ót tên tiểu tử này một nhát.
Nhờ lần trước bán lại cặp vé nhạc hội, đồ ăn tích trữ trong tủ lạnh của hắn phong phú không ít. Hắn lấy từ trong tủ lạnh lấy ra một hộp sườn lợn, bỏ vào nồi nước nóng rồi vớt hết váng bọt trên mặt nước.
Bình thường đều làm cơm qua loa đối phó, cũng chả mấy khi chú trọng khẩu vị thế nhưng hôm nay hắn lại phá lệ tỉ mỉ. Lục Phi dù sao cũng FA hơn mười năm, thỉnh thoảng mới có một lần làm cơm cho người khác cho nên hắn làm rất cẩn trọng.
Bất quá nói cẩn trọng chứ đồ ăn thì cũng bao nhiêu đấy, cá hồi quá đắt nên hắn đành chùn bước, chỉ có thể mua một chút dâu tây cùng sườn lượn để cải thiện sinh hoạt.
Gần sáu rưỡi tối thì Hạ Chí Anh rất tuân thủ mà gõ cửa nhà Lục Phi, Lục Phi mở khóa cửa, cậu thanh niên bên ngoài mặt một chiếc áo bông màu trắng dày dặn, gương mặt có chút ửng hồng vì lạnh.
“Tôi mang theo chút điểm tâm cho chú nè.” Hạ Chí Anh tủm tỉm cười nhấc cao chiếc túi plastic.
Lục Phi nghĩ đến cái bánh ngọt vị sầu riêng lần trước y đem tới, trời sinh Lục Phi đối với sầu riêng rất gai mắt nên dạ dày nhất thời quặn lại, sắc mặt không tốt hỏi: “Lần này là cái gì?”
“Bánh mousse dâu.” (2)
Lục Phi thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức bất đắc dĩ nói: “….Đồ ngọt a…”
Thực sự là một tiểu hài tử.
Hạ Chí Anh đi vào nhà Lục Phi, rất quen thuộc mà đi tới phòng bếp, đem đồ ăn để trên bàn rồi quay đầu hỏi Lục Phi: “Có cần giúp gì không?”
“Không cần, đã nấu xong hết rồi, cậu cứ ngồi đi để tôi đi lấy chén.”
“Vâng.” Hạ Chí Anh cười cười, “Chú Lục, làm phiền chú rồi.”
“…”
Lục Phi thấy dáng cười đầy sức sống của y, trái tim không khỏi hăng hái gia tăng nhịp đập liền vội vã quay đầu loay hoay với đống xong nồi chén dĩa. Quả nhiên cô độc đã lâu lắm rồi, cơ quan dưới ***g ngực không ngừng đập mạnh, hôm nay ngay cả nụ cười tùy ý này đều miễn dịch không được, có lẽ là mình cũng đã bắt đầu rung động với cậu thanh niên này rồi.
Lục Phi cười khổ trong lòng.
Nhưng môi vẫn vô thức nở một nụ cười ấm áp, bước chân ngập ngừng, rồi lại càng lúc càng nhanh.
Tác giả: Con sâu đã bị bắt haha
(1) Hoàn lộ: Đường vòng bao quanh vòng thành phố
(2) Bánh mousse dâu: