– Tuổi?
– 24
Thấy người phỏng vấn viên trẻ tuổi chau mày Lục Phi vội vàng sửa lời: “26”
Phỏng vấn viên: “…”
“OK, OK … 28 được chưa!”
Người phỏng vấn viên lấy tay quẹt (thêm) một gạch, mệt mỏi vén tóc lên rồi nhu nhu mi tâm với vẻ mặt chán ghét: “ Sao hôm nay gặp toàn mấy người như thế này hả trời???”
Lục Phi hỏi hang thăm dò: “ Chứ anh hy vọng tôi bao nhiêu tuổi?”
Người phỏng vấn hung hăng trừng mắt nhìn y rồi liếc một cái, bởi vì liên tục công tác trong nhiều ngày tròng mắt của hắn tràn ngập tơ máu. Lục Phi bị hắn nhìn đến co cả người, ngượng ngùng ngậm mỏ lại, biết điều mà thu thập sơ yếu lý lịch, ôm của chạy lấy người.
Mặc dù bây giờ đang là thời điểm mùa đông giá rét, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều thở ra khói nhưng không khí tại hội chợ việc làm lại nóng hừng hực, mà cũng khó trách, ai bảo gần đây kinh tế đình trệ, nhiều công ty phải cắt giảm biên chế, sa thải một lượng lớn công nhân viên khiến cho nhiều người được vinh dự ngồi chồm hổm ở nhà chờ giấy báo tuyển dụng.
Lục Phi ôm xấp giấy A4 dày cộm mà đứng chen chúc trong đám người, hắn đã ở đây cả ngày hôm nay rồi nhưng mà còn chưa đưa trình được sơ yếu lý lịch. Hắn có chút mệt mỏi nên đành tìm kiếm một chỗ trống để ngồi xuống nghỉ ngơi. Băng ghế hợp kim lạnh lẽo, thật giống với tâm trạng của hắn lúc bấy giờ.
Tập hồ sơ trên tay rất dày đó nhưng phân lượng lại rất nhẹ.
Nguồn gốc xuất thân thì không có vấn đề gì, thoạt nhìn vào thì toàn là nghề nghiệp không được phổ biến, số công ty công tác không ít nhưng thời gian làm việc không dài. Một chuỗi dài tên các công ty trong hồ sơ không có nghĩa là hắn có nhiều kinh nghiệm, nhưng có nghĩa là hắn làm việc có bao nhiêu bất hảo.
Cái này thật có chút giống với tình cảnh đáng xấu hổ của đám đàn ông. Mệnh danh là một đêm bảy lần, nhưng lần nào cũng chỉ được vài giây.
Với một cái hồ sơ không hề có tí phân lượng nào thì làm sao có thể đưa ra?
Lục Phi nheo nheo con mắt, ngẩng đầu nhìn cô gái một thân trang phục hợp mốt, mái tóc vàng nhạt trong ánh đèn mà lòng hắn hoảng muốn rơi lệ. Cô gái này tiến tới quầy phỏng vấn của một công ty nước ngoài, trình lên phỏng vấn viên tập sơ yếu lý lịch, đối thoại một cách bình tĩnh, mặt mang nét cười cùng phỏng vấn viên trò chuyện.
– Tốt nghiệp đại A?
– Đúng vậy.
– Chuyên ngành tiếng Pháp? Đã từng xuất ngoại du học?
– Vâng.
Lục Phi quay đầu, hắn không nhìn nữa, có lẽ là hắn không đủ dũng khí để nhìn. Hắn úp úp mở mở tập sơ yếu lý lịch trên đầu gối, lấy một cái túi giấy màu nâu bao thật kín, thật chặt. Loại cảm giác này tựa như người cha đang ôm một đứa bé xấu xí, đứa bé này do chính mình sinh ra, bất kì có xấu mấy cũng phải nhận, nhưng chính là nhìn tới trẻ con nhà người khác – phấn nộn đáng yêu, lại vô luận không thể nào dám đem con mình so với con họ.
Cái không khí ngột ngạt tại hội chợ việc làm khiến hắn buồn không thôi, Lục Phi cảm thấy đầu mình ong ong tựa như muốn vỡ.
Trên băng ghế dài chợt hiện ra một tờ giấy quảng cáo tinh mỹ (đẹp đẽ, tinh xảo), hẳn là có ai đã ngồi ở chỗ này bỏ lại. Lục Phi cầm lên nhìn nhìn, là giới thiệu của một công ty danh tiếng – Công ty nghệ thuật Hồng Sa, hắn lại liếc thêm một giây rồi buông tờ quảng cáo xuống.
Nghệ thuật Hồng Sa – công ty danh tiếng đứng đầu cả nước, chuyên thiết kế trang phục, trang sức cho những kẻ có tiền. Trang phục của họ tuyệt đối không phải là trang phục bình thường, đó là nghệ thuật, chính xác đó là một biểu tượng thưởng thức. (?)
Vì nó là một công ty sang trọng chuyên phục vụ cho các khách hàng cao cấp nên cũng có thể tưởng tượng được sự khắt khe về trình độ nhân viên.
Bạn muốn nhận lời mời làm nhà thiết kế?
Tốt. Này những cô phỏng vấn xinh gái, kia những anh phỏng vấn đẹp trai đầu tiên sẽ hỏi bạn: “ Có phải anh/chị tốt nghiệp Đại học mỹ thuật XX hoặc là Học viện mỹ thuật OO?”, chưa hết đâu ~~ còn có “ Bạn đã từng du học Ý hoặc Pháp?” … “Không có?”, “ Hừ, đúng là cái đồ không biết xấu hổ! ”
Tiếp theo chính là phần sàng lọc “ sừng lân lông phượng” ( quý hiếm), cái loại sàng lọc này lố bịch đến buốn cười:
“ Nữ cao trên 1m65, nam ít nhất 1m80. Trên người không được có sẹo, ăn nói thanh lịch tao nhã, thắt lưng nhỏ, bởi vì ông chủ bọn họ nếu mà thấy người có vòng eo lớn thì tâm tình sẽ vô cùng ác liệt. Chân phải dài,đẹp. Bàn tay gợi cảm, tốt nhất là mười ngón tay phải mảnh mai, cốt cách xinh đẹp, nắm vào mềm mại, độ dẻo dai tốt.”
Cái này có chỗ nào là tuyển dụng nhà thiết kế? Thực cmn bệnh hoạn, nói ra không biết còn tưởng rằng người ngoài hành tinh trở lại xâm lược, đang chiêu mộ binh sĩ, tuyển gà mua vịt chuẩn bị hồi phục tinh lực.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, có nhiều người cho dù có chen vỡ đầu đi nữa cũng muốn gia nhập công ty Hồng Sa. Vì cái chức trợ lý giám đốc này, nhiều cô gái điên cuồng đều có thể nguyện ý giết người.
Lục Phi không bị điên, hơn nữa độ tuổi của hắn không nhỏ, mấy cái giấc mơ hừng hực này đã sớm giống như trà để qua đêm – trở nên lạnh lẽo. Tất nhiên, hắn không muốn chui vào ngõ cụt, hắn chỉ là muốn có thể trang trải chi tiêu cho bữa ăn cuộc sống hàng ngày.
Thế nhưng cái tâm nguyện nguyện hiện tại này lại không được thỏa mãn. Nữ thần may mắn chưa bao giờ đến gõ cửa nhà hắn, hoặc có lẽ mỗi khi nàng tới, thật không may hắn lại … ở trong WC!!!
Khi rời khỏi hội chợ việc làm, trời đã tối sầm, rõ ràng là ban ngày trời vẫn trong xanh ấy thế mà buổi tối lại bắt đầu nổi lên mưa to.
Đám người ở hội chợ tuyển dụng dần dần lục tục phân tán. Xe ô tô, xe điện xe đạp, thậm chí là xe lăn hỗn loạn một đoàn, thật đúng là một khung cảnh ngoạn mục.Lục Phi không mang theo ô, nhưng hắn không muốn dùng tiền vào cửa hàng bên đường để mua một cái, cho nên hắn đứng ở dười mái hiên ngốc ngốc chờ, nhìn những giọt pha lê trong suốt chảy dọc theo con đường hợp thành một dòng nước nhỏ. Đất trời một mảnh mơ hồ mông lung.
Lục Phi quấn người lại.
Cổ quàng khăn, đầu mang mũ, chỉ lộ ra đôi mắt. Những nam thanh nữ tú thân cường thể tráng đến đây tìm việc, la hét, hô hoán mà chạy ào vào trong màn mưa, còn có mấy người ra vẻ đem túi xách đội trên đầu. Thế nhưng Lục Phi không thể nào làm như vậy. Hắn không còn trẻ, hắn đã là một người đàn ông 38 tuổi, thân thể không như lũ thanh niên cường tráng, nếu mà mắc mưa thì sẽ dễ dàng bị cảm lạnh.
Hắn biết rõ, nếu chính mình bị cảm lạnh thì cũng chẳng có ai đau lòng.
Không có phụ nữ chiếu cố, lại không có bằng hữu, nếu mà lỡ như sinh bệnh thì sẽ không có ai nguyện sẵn sàng vì hắn mà bưng một ly thuốc.
Cho nên, tốt nhất là vì mình đau lòng, chính mình yêu thương mình, bất tri bất giác mà tạo thành một cái màng gai bao bọc tự bảo vệ chính mình, bị động mà kiên cường đứng lên.
“ Thực xin lỗi!” Đang ở giữa lối ra, chợt sau lưng vang lên một giọng nam trung, Lục Phi quay đầu, trước mặt hắn là một nam nhân toàn thân tây trang giày da bóng lộn, ăn mặc rất hợp thời làm cho mọi người liếc qua đều cảm thấy khá thoải mái, không bắt được một chút tỳ vết nào.
Lục Phi cao thấp đánh giá y một vòng, sau đó hỏi: “ Có chuyện gì sao?”
Nam nhân mang vẻ mặt áy náy mà cười cười, làn mi dày cùng ngũ quan nhu hòa khiến cho người ta nghĩ tới các nam diễn viên xinh đẹp trong mấy bộ phim thần tượng. Nhưng không, Lục Phi chỉ xem mấy cái phim cách mạng, vì thế hắn cảm thấy người nam nhân này thật giống Uông Tinh Vệ (1).
Là một lão nam nhân yêu nước, Lục Phi đối với ma-cà-bông (2) giống Uông Tinh Vệ không có mấy hảo cảm. Thế nhưng ma-cà-bông tựa như không cảm thấy được thái độ của hắn, y tiếp tục lịch sự hỏi: “ Anh giúp tôi một chút được không?”
“ Gấp cái gì?” Đừng nói với tôi mẹ cậu đang ở trên bàn mổ chờ phẫu thuật mà cậu đang thiếu tiền xài nên hướng tôi mượn tiền, đem CMND của cậu thế chấp để chứng nợ, làm xong phẫu thuật sẽ hoàn trả lại đầy đủ.
“Là như thế này …” Nam nhân từ trong một chiếc túi giấy thiết kế phi thường độc đáo rút ra một cái ô gấp, sau đó giải thích: “ Tay của tôi bị thương, vì thế hành động bất tiện, anh giúp tôi mở ô được chứ?”
Hắn vừa nói vừa vươn bàn tay phải ra triễn lãm cho Lục Phi xem. Quả nhiên, ngón tay y đang bọc một miếng băng gạt day cộm, Lục Phi nhìn thấy giật giật kéo khóe miệng, nghĩ thầm thực con mẹ nó thằng này cũng là cái dạng này mặt điểu (3), con mẹ nó còn vô hội chợ việc làm xem náo nhiệt làm gì? Rõ là thân tàn chí bất tàn.
Hắn thay nam nhân bung ô ra, chiếc ô này cũng được thiết kế thập phần tinh mỹ, chưa từng thấy cái kiểu dáng này được bày bán ở khu chợ nào. Để bày tỏ sự cảm tạ, nam nhân hỏi hắn có nguyện ý hay không dùng chung ô, y có thể cho hắn đi nhờ một đoạn đường.
Lục Phi đương nhiên là khéo léo cự tuyệt, hắn không thích cùng người lạ thân mật, nhất là cái thể loại Uông Tinh Vệ này.
Nam nhân sau nhiều lần cảm tạ, tay cầm ô đi vào màn mưa rồi rất nhanh bị đoàn người che khuất. Lục Phi không ngừng nhìn những mái đầu xanh xông vào màn mưa, đột nhiên hắn có chút ganh tị với tuổi xuân và sự liều lĩnh của bọn họ.
Loại ganh tị này thực sự khó chịu, bởi vì …
Cái hắn ganh tị chính là thanh xuân của những người trẻ … mà cái này hắn cũng đã từng được sỡ hữu.
Nó cũng giống như bạn đã từng có một người yêu hoàn hảo nhất thế giới. Cô ấy yêu bạn, bạn cũng rất thương cô ấy nhưng cô ta sẽ không thể ở bên cạnh bạn mãi mãi. Rồi một khi cô ấy rời bạn mà đi, bạn cảm thấy không có cô ấy thế giới vẫn tuyệt vời như vậy, thậm chí là thú vị hơn. Nhưng không, bạn đã bị cuốn hút bởi cái cách cô ấy rũ hạ làn mi, cái dáng tươi cười ngượng ngùng của cô ấy, bát canh giò ngọt ngào cô ta nấu; cái cảm giác lúc cô ấy ôm bạn, cùng nhau oa oa (4) nằm trên sô pha đọc sách làm lòng bạn trở nên ấm áp, khiến cho tim đập rộn rã.
Bạn đã trúng độc rồi, thế nhưng sau khi bạn trúng độc, những thứ ấy lại không thuộc về bạn nữa. (?)
Lúc trời tạnh mưa thì cũng đã là bảy giờ rưỡi tối, Lục Phi trở về căn nhà trọ giá rẻ của hắn, cởi bỏ giày tất ẩm ướt, mang vào đôi dép bông lệt xệt. Căn phòng lờ mờ tối thui, hắn bật công tắt đèn rồi từ tủ lạnh lôi ra một quả trứng gà, một bao mì gói, một bó bắp cải, 2 cây xúc xích.
Hắn bắt lên bếp một nồi nước nóng, sau đó tất cả các nguyên liệu trên đều được hắn bỏ vào trong nồi, hắn không ngại hương vị của món mì này như thế nào. Đối với một người đàn ông độc thân mà nói, từ “hương vị” là quá mức xa xỉ, chỉ cần hắn no bụng là đủ rồi, nếu đối tốt với chính mình hơn một tí, hắn sẽ miễn cưỡng thêm thắt vào một cái nữa gọi là “dinh dưỡng” thì OK.
Vội vàng ăn qua loa bữa tối, sau đó tắm rửa đi ngủ, ngơ ngơ ngác ngác đến sáng sớm ngày thứ hai, trời quang mây tạnh, vì đã trải qua thất bại ở buổi tuyển dụng tại hội chợ ngày hôm qua nên ngày hôm nay Lục Phi chả còn tâm trạng nào để nỗ lực tìm kế sinh nhai, hắn trợn tròn mắt nhìn trần nhà tới 10h, thực sự không nằm được nữa mới chậm chạp mặc quần áo rời giường.
Dù sao hắn cũng đã ở độ tuổi này rồi, lúc thanh niên cũng vấp phải nhiều khó khăn nhưng chưa bao giờ cảm thấy thất vọng, luôn cảm thấy ngày mai sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng mà vô số “ngày mai” qua đi, ý chí đã bị hao mòn gần như không còn, ngoại trừ già yếu thì cái gì cũng không còn…
Lúc này mới chợt phát hiện, té ra “ngày mai” cùng “ngày hôm qua” cũng chẳng có gì khác nhau.
Lục Phi rầu rĩ trong lòng, cắn cắn hai miếng bánh mì (sandwich) cứng ngốc, rồi cầm chìa khóa rời khỏi nhà.
Hắn đến ngôi nhà cũ hắn sống khi còn bé, đương hắn sẽ không đi làm điều gì ý nghĩa, chỉ là muốn đi xem mà thôi, sau đó lại ngồi trong cái sân bỏ hoang, châm một điếu thuốc rồi lặng lẽ hút hết.