Editor: Tiểu Tam
Beta: Ocean
Hạ Chí Anh làm ca đêm nên khoảng rạng sáng cỡ hơn 4h mới có thể trở về nhà. Lúc tuổi còn trẻ, Lục Phi có thể ăn chơi suốt ngày suốt đêm, nhưng hiện tại ở độ tuổi này rồi nên mỗi tối mười một giờ đều phải trèo lên giường, vì vậy hắn đành tạm biệt Hạ Chí Anh, cùng lão Sa rời khỏi Amore.
Lục Phi lên chuyến xe buýt số 35, lộ tuyến chạy từ thư viện thành phố T, sân vận động, đến chợ đêm, phố ăn nhanh, rồi tới trung tâm thương mại. Chuyến xe buýt này luôn rất đông người, cho nên chuyến cuối cùng cũng không ngoại lệ.
Lục Phi bị kẹp chính giữa như cá mòi mới vật vã về được đến nhà, ấy thế mà số điện thoại của Hạ Chí Anh viết trong tay lại bị phai mất.
Lục Phi ngồi trên sô pha ngẩng người nhìn dãy số đỏ hồng mờ nhạt vẫn còn chút óng ánh của son môi trong lòng bàn tay…. Cuối cùng hắn thở dài, đứng dậy đi đến toilet, vươn tay tới chiếc vòi nước, đem mảnh son môi trong tay hoàn toàn rửa sạch. Kì thực nếu giữ lại số điện thoại này thì cũng có ích gì cho mình đâu? Lục Phi lau khô hai tay, hai bên đều là Top, mời y đến nhà cũng chả có khả năng làm được trò trống gì, nếu như nói chỉ là mời đến chỉ để trò chuyện, ăn uống, vậy thì không khỏi làm trò cười cho thiên hạ.
Vì vậy, cứ vài ngày bình thản như thế trôi qua, Lục Phi lên email gửi đi một ít sơ yếu lí lịch, rồi nhận được mấy cái mail hồi âm của một số công ty tỏ vẻ hứng thú với hắn, đi tham gia vài cuộc phỏng vấn, rồi cuối cùng hắn kí hợp đồng lao động với một tòa soạn báo. Tuy rằng chỉ làm mấy việc hỗn tạp như chỉnh sửa tư liệu, ghi hóa đơn ở tòa soạn báo, nhưng dù sao vẫn hơn là không có việc gì để làm.
Lục Phi tính tình thẳng thắng, ăn nói thô thiển, nhưng làm việc rất thành thực chăm chỉ, lại chịu được khó nhọc, hơn nữa không hay từ chối đề nghị người khác, thường xuyên qua lại, cho nên rất nhiều đồng nghiệp khác, thậm chí là mấy thằng nhỏ trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều đều đem công việc đổ lên đầu hắn, ngay cả việc mua trà sữa cũng muốn hắn chạy chân.Lục Phi không hề quan tâm, còn vui lòng nữa là đằng khác, chỉ cần an an phận phận được tiếp tục làm việc ở đây là tốt rồi.
Hắn tựa như một con mèo lang thang, dơ dáy bẩn thỉu,chẳng đòi hỏi một cái đệm mềm mại xa xỉ, chỉ cần một chiếc hộp carton rách nát cũng thỏa mãn nhiều rồi. Mèo cũng giống như người, nếu mà quá nuông chiều rất dễ sinh hư
Làm việc được một tháng, Lục Phi lãnh được tiền lương, hắn đem tiền trả hết phần phí điện nước còn nợ. Cái cảm giác không còn bất cứ nợ nần gì thật thoải mái, thể xác và tinh thần bỗng chốc đều thả lỏng, Lục Phi rất cao hứng, liền gọi lão Sa với mấy người bạn tới một quán ăn ven đường uống bia.
Quán ven đường, một đĩa ốc xào thật to, vài cây xiên nướng, một dĩa đậu phộng, mấy chai bia lạnh. Trời mùa đông uống bia mà răng cứ va lập cập, nhưng vẫn cảm thấy rất sảng khoái. Có lẽ cũng là do thời trai trẻ hay làm mấy loại sự tình này cho nên hiện tại nếu thỉnh thoảng lại buông thả như trước sẽ tự mình đa tình mà cho rằng mình vẫn chưa già lắm.
Lúc cơm no rượu say trở về nhà thi đã hơn 9 giờ tối. Lục Phi ngâm nga ( không thành lời) một khúc hát, mang theo một thân nồng mùi rượu, không nhanh không chậm mà lên lầu. Hành lang không được lắp đèn chiếu sáng, tối om một mảnh. Đến khi Lục Phi một đường thẳng tiến tới trước cửa nhà thì mới đột nhiên phát hiện một vật nhỏ đang ngồi co ro trước cửa, thân ảnh mơ hồ, cả người lông lá xòm xoàm.
Đệch, cờ lờ giờ tờ? Cục lông này lại còn đang thở gấp … chẵng lẽ là gấu trúc?
Lục Phi còn đang ngà ngà say phát huy trí tưởng tượng bay xa thì “quốc bảo” (1) đột nhiên mở miệng nói: “Chú Lục đấy à?”
“…”
Gấu trúc … tinh? (Yêu tinh gấu trúc =)))
Lục Phi nấc rồi nấc, bởi vì hấp thụ quá nhiều chất cồn mà huyệt hai bên thái dương cứ đập thình thịch không ngừng, hắn lục lọi túi quần móc ra một cái bật lửa, “ba” một tiếng thắp lửa lên.
Màu cam yếu ớt của ánh lửa tỏa sáng, Lục Phi trừng mắt nhìn Hạ Chí Anh một thân trang phục mùa đông từ trên mặt đất đứng lên, khuôn mặt trắng noãn mang theo nụ cười ấm áp mềm mại.Nhìn qua thì trông như một người nam nhân thành thục, nhưng lúc cười rộ lên vẫn còn đọng lại chút ít tính trẻ con.
“Hạ Chí …Anh?” Lục Phi thoạt nghĩ có lẽ mình đã uống say tới hồ đồ rồi, “ Sao cậu lại ở đây?”
“Là thế này, tôi hiện đang làm phục vụ ở một nhà hàng gần đây” Hạ Chí Anh tỏ vẻ thật cao hứng, tuy rằng chóp mũi của y bị nhiễm lạnh trở nên đỏ ửng, nhưng chút tỳ vết nho nhỏ này cũng không thể nào phá nổi mị lực của y, tinh thần phấn chấn bồng bột của người thanh niên này thật khiến cho người ta ước ao, “Tôi muốn gặp chú một chút nên mới tới đây, thuận tiện mang theo ít điểm tâm.”
Lục Phi bây giờ mới phát hiện tay y đang cầm chiếc túi plastic, bên trong đựng một cái hộp giấy.
Tuy rằng không biết bên trong hộp giấy chứa điểm tâm gì thế nhưng Lục Phi bỗng dưng nghĩ rằng chiếc hộp này nhất định là nặng trịch, khiến cho trái tim có tuổi của hắn có chút co thắt
“Đợi được bao lâu rồi? “ Hắn giả vờ vô tình hỏi, một bên đưa chìa khóa mở cửa.
“Hoàn hảo, đợi chú cũng gần được một tiếng đồng hồ rồi” Hạ Chí Anh theo Lục Phi vào trong nhà, nhà Lục Phi không cần đổi dép nên y mang luôn đôi giày chơi bóng cũ nát mà đi vào, đem điểm tâm đặt lên bàn.
Lục Phi cởi áo khoác, mở TV, dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Chí Anh “ … Thật ngại, tôi cùng với đứa bạn đi uống rượu”
“Không sao.”
“Cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, ở trong quán có tùy tiện ăn một ít”
“…..Oh. Vậy ăn có no không?”
“Khá tốt, ngày hôm nay còn có đùi gà để ăn đấy“
“…Vậy bình thường cậu hay ăn cái gì?”
Hạ Chí Anh chăm chú suy nghĩ một hồi, sau đó cười nó: “A,hình như tôi chỉ ăn rau xanh, củ cải, bắp cải, cà chua, khoai tây….vân vân, tốt số thì còn có trứng muối.”
“Những thứ này…? Cậu bị ngốc à, ăn mấy cái thứ này thì làm sao mà no được chứ?” Lục Phi bất giác chớp chớp lông mi “ Sao cậu không về nhà ăn đồ mẹ nấu?”
“Nhà của mẹ tôi ở tận ngoại ô, nào có thể chăm sóc tôi.” Chống lại ánh mắt Lục Phi, Hạ Chí Anh lại cười cười bổ sung thêm một câu, “Không sao, dù gì tôi cũng còn trẻ, hẳn là nên nếm chút khổ sở “
Lục Phi cau mày nói: “Đừng nói như vậy, tuổi còn trẻ mà không chú ý chăm sóc bản thân thì về sau lớn tuổi sẽ sinh bệnh,”
Hạ Chí Anh chỉ là mỉm cười, không tranh cãi với hắn.
Lục Phi nhìn y, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, đột nhiên mơ mơ màng màng phun ra một câu “Uy, cậu… đi làm gần đây phải không?”
“Đúng vậy. Hai tháng nay đều đi làm ở một nhà hàng gần đây, làm một ngày nghỉ một ngày”
“…Oh. Vậy… nếu cậu không ngại thì cứ tới nhà tôi ăn cơm đi?”
Lời thoát ra khỏi miệng, Lục Phi bắt đầu âm thầm hối hận, con mẹ nó, quả nhiên uống rượu quá nhiều. Chính mình còn ắn không no mặc không ấm, thì làm sao có công phu ôm nhận nuôi thêm một thằng nhóc con.
Thế nhưng Hạ Chí Anh cũng không từ chối, đương nhiên cũng không nhận lời. Y chỉ là kinh ngạc trợn to đôi mắt hoa đào (2) thanh tú, có chút bất ngờ, lại pha lẫn chút thấp thỏm, nhưng mà ý do dự lại càng nhiều hơn hết. Loại ánh mắt mềm mại này khiến cho Lục Phi thoáng cái nghĩ tới mấy chú cún bị bỏ rơi ven đường, lúc được một người qua đường hảo tâm quăng cho một khúc xương, nó sẽ thất kinh mà co rúm lại, sợ hãi, tưởng rằng có người lấy đồ đánh nó. Rồi sau đó nó phát hiện đó chính là đồ ăn, thì cẩn thận dè dặt mà nhanh chóng ngậm khúc xương chạy đi, dường như e sợ bị thương tổn.
Lục Phi hiểu rõ, đây là sự ám ảnh của nghèo khó, bất kể là đối với người, hay đối với động vật khác, cũng đều như nhau cả. Hắn cắn răng, xiết chặt nắm tay đang để trên đùi, làm ra một bộ dạng như không thèm đếm xỉa: “Nói thật, đến đây đi, còn thanh niên thì đừng nên để bụng đói. Dù sao thì tôi cũng ở đây có một mình, không nhất định là ngày nào cũng ăn cơm, cũng không phải là chuyện gì to tát, cậu cũng khỏi tự làm khổ mĩnh nữa, sao nào?”
Lúc nói hắn rũ hạ mí mắt, nhìn thấy Hạ Chí Anh đang cởi đôi giày chơi bóng cũ nát, ý niệm “Hỗ trợ bần dân” trong đầu Lục Phi càng kiên định hơn, “Ba” một tiếng vỗ vào lưng Hạ Chí Anh, nói như đinh đóng cột: “ Được rồi, quyết định thế này vậy, lúc nào cậu muốn đến ăn thì cứ nhắn tin cho tôi, tôi giúp cậu nấu một phần”
Hạ Chí Anh mở to đôi ngươi đen láy nhìn hắn, trên trán có vài sợi tóc buống xuống, có vẻ rất vui mừng. Hạ Chí Anh kỳ thực anh khí bức người, ngũ quan sắc sảo, lúc không cười lại trông rất có loại phong độ lạnh lùng. Thế nhưng một khi trợn tròn mắt, lộ ra biểu tình vui sướng thì hoàn toàn giống như một tiểu hài tử.
Lục Phi bị y nhìn có chút thẹn, bèn ho khan một tiếng, nói: “ Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa ông đây sẽ thu cậu tiền vé vào cửa đấy “
Hạ Chí Anh khúc khích cười vui vẻ: “Chú cũng đâu phải là khỉ “
Dừng một chút, y ngước mặt kêu môt tiếng: “Này”
“Chuyện gì?” Lục Phi quay đầu lại.
Hạ Chí Anh ngồi ngay bên cạnh hắn, khoảng cách rất gần, Lục Phi thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của y phảng phất trên mặt mình, thấy ngứa ngứa. Bất quá, trong bụng so với trên mặt càng ngứa hơn.
Hạ Chí Anh mấp máy đôi môi đầy đặn, hồi lâu sau y mới đưa tay vén mái tóc loạn thất bát tao của Lục Phi “ …. Cảm ơn chú”
(1): Gấu trúc được ví như quốc bảo của TQ
(2) Mắt hoa đào:[Click vào để xem hình lớn]
Người ta thường gọi là mắt đào hoa ấy, nhưng mà tự nhiên cái đoạn văn như thế kia mà để thành: [Y chỉ là kinh ngạc trợn to đôi mắt đào hoa thanh tú ] thấy nó kì kì sao sao á, nên sửa lại thành hoa đào
桃花: Hoa đào →桃花眼: Đào hoa nhãn (mắt đào hoa)
Tiện thể up vài món nhậu của chú Lục lên luôn
Editor: Tiểu Tam
Beta: Ocean
Hạ Chí Anh ngồi ngay bên cạnh hắn, khoảng cách rất gần, Lục Phi thậm chí còn cảm nhận được hô hấp của y phảng phất trên mặt mình, thấy ngứa ngứa. Bất quá, trong bụng so với trên mặt càng ngứa hơn.
Hạ Chí Anh mấp máy đôi môi đầy đặn, hồi lâu sau y mới đưa tay vén mái tóc loạn thất bát tao của Lục Phi “ …. Cảm ơn chú”
Ngón tay dịu dàng mà ấm áp y khẽ vuốt mái tóc của Lục Phi, không rõ hữu ý hay vô ý mà sượt qua trán hắn, Lục Phi cảm thấy nơi da thịt chạm nhau thực mềm mại như ôn thủy (nước nóng), nhất thời mùi rượu xông lên, nét mặt sủng nịnh có chút xấu hổ, lập tức quay đầu đi chỗ khác, nhưng lời thoát ra khỏi miệng vẫn thô lỗ như trước: “Được rồi, có cái gì đâu mà cảm ơn, không phải chỉ là thêm một đôi đũa sao, mấy cái chuyện cỏn con ấy mà, nếu cậu thấy băn khoăn thì chừng nào có lương hãy mời tôi đi uống rượu là được”
“A, giờ mới nhớ” Hạ Chí Anh hình như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lục túi quần móc ra hai mớ giấy nhăn nhúm, đưa cho Lục Phi, “Đây, thực ra hôm hay tôi đến đây chủ yếu để đưa cho chú cái này nè”
“Đây là cái gì?”
“Vé của buổi hòa nhạc Vienna năm mới. Đây là vé cặp. Được phát trong buổi họp thường niên của nhà hàng chúng tôi, tôi ngẫu nhiên lụm trúng 2 cái vé này. Nếu như chú rảnh thì chúng ta cùng nhau đi nghe chứ?”
Lục Phi mới vừa đưa tay tiếp nhận tấm vé, vừa nghe mấy lời này, lập tức đem tấm vé để qua bên cạnh như bị phỏng khoai lang, liều mạng lắc đầu: “Kháo, không thích. Không muốn đi”
Hạ Chí Anh trừng to mắt: “ Vì sao?”
“Ông đây ghét nhất là vào rạp hát, một đám người ngồi im một chỗ, nghe mà chả biết người trên sân khấu hát cái gì, giống như tập đoàn thiểu năng vậy, mấy giờ đồng hồ liên tục không có một người nhích mông ra khỏi ghế, còn làm bộ giống như nhiệt huyết dâng trào, cảm xúc mãnh liệt mà vỗ tay không ngừng”. Lục Phi kiên định nói:” Loại việc ngu ngốc này tôi không thể nào làm được, cậu đi mà tìm người khác ấy”
“Thế nhưng giá của tấm vé này trên thị trường tới 1200 tệ lận đó…” Con ngươi đen láy của Hạ Chí Anh tràn đầy tiếc hận, Lục Phi vốn định đứng lên lấy điểm tâm ăn, vừa nghe mấy lời này liền nhanh chóng ngồi xuống, sau đó nhanh như chớp đoạt tấm vé nhăn nheo trong tay Hạ Chí Anh, quả quyết nói: “Tôi đi”
“Hả? không phải chú nói chú không thích sao?
Lục Phi thề thốt phủ nhận,giữ chặt tấm vé trong ngực, vẻ mặt nham hiểm: “Nào có, không thể nào. Tôi nói giỡn thôi, tôi là một người luôn luôn hướng tới nghệ thuật đó nha. Tôi muốn tới nhạc hội Venus này lâu lắm rồi”
Hạ Chí Anh chống cằm, khuỷu tay đặt trên thành sopha, đôi môi mấp máy, tựa tiếu phi tiếu (giống cười lại không cười) chăm chú nhìn Lục Phi, cuối cùng quyết định không sửa lại chữ “ nhạc hội Venus” buồn cười
Lục Phi vốn định để tấm vé trên bàn, suy nghĩ một hồi, lại cẩn thận từng li từng tí đem cặp vé kẹp vào một quyển sách, chỉ là quyển sách này khiến cho Hạ Chí Anh có chút cảm giác bất ngờ, đôi mi mềm mại thanh tú giương lên, nói:” Oh? Đây là cuốn 《Le petit prince》… chú cũng đọc quyển này sao?”
“A… cái này..” Lục Phi có chút xấu hổ, nhưng vẫn không có ý định giấu giếm, xoa xoa mái tóc rối bời, rồi sẵn tay cầm cuốn tạp chí tháng tám mới đọc qua một lần đưa cho Hạ Chí Anh: “ Không có gì, chỉ là thuận tiện dòm sơ qua thôi”
Trên mặt bìa, người mẫu nam đang nghiêng người quay đầu lại, mũi cậu ta trở nên đặc biệt cao thẳng nhờ được chiếu sáng một cách hiệu quả, ánh sáng ma mị buông xuống khiến cho đôi mi cong dày rậm trở nên mơ hồ, ánh mắt mê man dường như được phủ qua một lớp nước ẩm ướt. Vẻ lười biếng, sự thành thục, hormone nam tính tràn ngập, khóe môi cong cong câu dẫn có chút tà khí.
Hạ Chí Anh dừng mắt trên khuôn mặt nam nhân ở trang bìa, ngón tay thon dài, trắng nõn như có như không khẽ lướt qua, sau đó cười cười: “Ngôi sao ca nhạc Dương Đình? Chú thích loại hình này?”
“Làm sao có thể “ Lục Phi đoạt cuốn tạp chí trong tay y rồi cuộn lại gõ lên đầu y một cái, “Chỉ là trùng hợp mà, huống chi hắn cũng không phải gay, mà nếu là gay thì con mẹ nó cũng không thể nào làm không được …”
Nói xong lại có chút chột dạ, e sợ Hạ Chí Anh nghe ra ý tứ khác, Lục Phi len lén liếc Hạ Chí Anh một cái, cũng may đối phương vẫn (như trước) rất trong sáng ngây thơ chỉ khẽ mỉm cười, tựa hồ không có cảm thấy được điều gì. Lục Phi thở phào nhẹ nhóm, rồi lại mơ hồ có chút mất mát. Thế nhưng thật kì quái, mất thì cũng đã mất rồi, không biết cái gì đang chờ đợi mình phía trước.
Lúc này, Hạ Chí Anh tiến lại gần hắn vài bước, đáy lòng Lục Phi vừa mới thả lỏng lại bị treo lên, lên tận yết hầu. Hạ Chí Anh cầm lấy cái hộp xốp trên bàn cơm, ôn hòa hỏi: “Không thích người như Dương Đình sao? Vậy thì chú Lục thích mẫu hình nào kia?”
Khuôn mặt tinh tế giống như trăng rằm, đường vòng cung nhu hòa ôn nhuận, hoàn toàn không có chút tì vết. Lục Phi bắt đầu tin tưởng rằng rằng mình đã lớn tuổi, bằng không vì sao mới chỉ uống có 2 chai bia ướp lạnh mà tim lại thình thịch đập gia tốc như lúc uống hai bình Lão Bạch Kiền (1) thế kia? Mẹ nó, cái trái tim già yếu này quả là vẫn còn rất hăng hái mà
Hạ Chí Anh nhìn hắn không nói lời nào, lông mi rũ xuống, ý tứ khó hiểu mà nở nụ cười, Lục Phi đột nhiên phát hiện kỳ thực lúc Hạ Chí Anh cười rộ lên thoạt nhìn rất giống với anh chàng ca sĩ trên bìa kia, thậm chí còn đáng nhìn hơn, đường nét có phần lãnh đạm trong nháy mắt trở nên phúng phính hơn, bên má thậm chí còn có 2 lúm đồng tiền mờ nhạt.
“Chú Lục thích mẫu hình nào?”
Y hùng hổ hỏi, phảng phất có chút tính tình trẻ con, nhưng thực ra lại là một nam tử mị lực có thâm tâm đáng sợ. Lục Phi đang vì sự an toàn tim mạch của mình mà lo lăng, ho khan vài tiếng, không nhìn Hạ Chí Anh nói: “Được rồi được rồi, chịu cậu rồi… để tôi suy nghĩ chút đã”
“Umh”
“…Tóc ngắn”
Không thích phụ nữ cũng như mấy em thụ nuôi tóc quá dài.
“Umh”
“Vóc người cao “
Nam nhân mà thân cao 1m50 thì đối với Lục Phi cũng chả khác gì tàn phế.
“Umh”
“Lúc cười rộ lên phải ôn hòa nhã nhặn”
Không thể nào mà chọn người khi cười so với khóc còn xấu xí hơn được
“Umh”
“Cằm nhọn”
Không thích nam nhân cằm vuông, cảm giác rất khó tiếp cận
“Umh”
“Tuy rằng không dễ gì kiếm được, nhưng tôi cũng thích khóe mắt người ta hơi xếch một tí…”
“Uhm”
Hả?… Nói… nói… những điều kiện này… thế nào lại làm cho hắn liên tưởng tới một người?
Lục Phi nghiêng mặt, thấy Hạ Chí Anh vóc người thon thả đang ôn hòa mỉm cười mà nhìn hắn, mái tóc đen lộn xộn buông 2 bên tai, càng làm tôn thêm cái cằm nhọn của y, một đôi mắt hoa đào như tranh thủy mặc nắm bắt tất cả vầng sáng.
Trái tim của Lục chỉ kịp run rẩy một chút, thắt lưng đã bị Hạ Chí Anh ôm chặt từ phía sau, Hạ Chí Anh so với hắn cao hơn cả nửa cái đầu, y gác cằm lên hõm vai của Lục Phi một cách thoải mái
“Làm…Làm gì?” Cổ họng khô cằn nghẹn lại, giống như chưa từng được uống nước. Lục Phi đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Hắn e sợ không biết Hạ Chí Anh sẽ làm gì khi hắn cử động, cũng e sợ Hạ Chí Anh đối với sự di chuyển của mình sẽ chẳng làm gì cả.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ bả vai dày rộng của người nam nhân ở phía sau truyền đến, đó chính là dấu hiệu của một người thanh niên đã trưởng thành, không giống như những người thanh niên ngây ngô chưa chín chắn, lại càng khác biệt với những người có tuổi bị gánh nặng cuộc sống chèn ép. Đó chính là bờ vai vững chắc dày rộng, độ cung vừa vặn. Khiến cho người ta có cảm giác an tâm.Y ôm thắt lưng hắn, nhắm hai mắt rồi vô cùng thân thiết mà cọ mặt vào cần cổ của Lục Phi, Lục Phi tức khắc cảm thấy cột sống mình giống như bị điện giật, có chút cảm giác tê dại sợ hãi.
Chết mịa, hình như thằng Hạ Chí Anh này vốn là số 1 thì phải?
“Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?” Y ghé vào tai hắn nhẹ giọng nỉ non, vừa có chút ý uất ức, lại có chút trách cứ “Tôi lúc nào cũng đợi điện thoại của chú, mỗi lần điện thoại reo chuông cứ tưởng là chú gọi đến, nhưng mỗi lần bắt máy lần lại thêm một lần thất vọng”
“ Bị mất số, viết bằng son môi nên dễ bị mất”
Lục Phi nỗ lực giữ bình tĩnh, tự cảm thấy chân đã có chút nhũn. Hắn không chịu nổi Hạ Chí Anh mang vẻ mặt nhiệt tình và mập mờ này. Hắn cảm thấy lúc này không khí đang dần trở nên ngột ngạt, có lẽ là mình đã bắt đầu bị bệnh thiếu oxi rồi. Tóc mai Hạ Chí Anh nhẹ nhàng cọ xát một chút, tay bắt đầu đi xuống, bắt lấy bàn tay của Lục Phi, vuốt phẳng lòng bàn tay hắn, sau đó từng chút từng chút một, cố sức viết dãy số vào lòng bàn tay văn lộ ( ở đây được dùng để nói đến chỉ tay) ngang dọc của Lục Phi
Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sức lực rất lớn khiến nơi ngón tay xẹt qua đều trở nên phiếm hồng.
Lúc viết xong, y dùng tay mình bao lấy mu bàn tay của Lục Phi, sau đó lại chậm rãi thu hồi, môi ghé sát vào tai hắn, thanh âm khàn khàn mê hoặc “ …Nhớ kỹ. Đây là số của tôi, không được quên nữa, được không?”
Rất ôn hòa, thậm chí có phảng phất chút ít sự tinh nghịch của tiểu hài tử, nhưng mà cẩn thận suy ngẫm, lại mơ hồ ẩn nấp một tia bá đạo bất dung.
(1) Lão Bạch Kiền: một loại rượu nguyên chất có lịch sử sản xuất lâu đời,nổi tiếng thuần hương thanh nhã, dịu ngọt