Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người

Chương 16: Chương 16: Say rượu, ác mộng




Edit: Tammie

Beta: Ocean

Bàn Ti động mà Lục Phi nhắc tới chình là một tụ điểm ăn chơi của giới đồng tính vừa mới khai trương có tên gọi là LINES, ngoại trừ kinh doanh bên mảng giải trí thì còn kiêm luôn khâu phục vụ ***. Ông chủ Line tài đại khí thô (cực kỳ giàu có), nghe nói là có Dư gia đứng sau chống lưng, ngay cả cảnh sát cùng không dám đả động tới.

Mông lão Sa không thể ngồi vững thêm chút nào nữa, bưng ly rượu đi săn người đẹp, chỉ còn một mình Lục Phi ngồi trên ghế salong. Nếu nói về cung cách phục vụ *** thì đây hoàn toàn không giống với Amore, chung quanh tràn ngập ánh mắt khiêu khích đầy hàm ý. Đổi thành trước kia, hắn sẽ sớm tâm xuân nhộn nhào, nhưng mà bây giờ, không hiểu tại sao lại thấy thiếu hứng thú.

“Hi, xin hổi chỗ này có người ngồi không?”

Lục Phi nâng mắt nhìn lên thì thấy một cậu thanh niên da trắng ngần đang nhìn mình mỉm cười.

“Không có ai, cậu cứngồi đi.”

Cậu trai ung dung ngồi xuống, không hề che dấu hứng thú mà nhìn Lục Phi: “Đi một mình sao?”

“Tôi cùng tên bạn.” hắn hất cằm về phía bên Lão Sa, cậu trai nhìn thoáng qua rồinói với hắn: “Anh ta không đẹp trai như anh”

Ồ, thật không hổ là trai bao chuyên nghiệp, miệng ngọt như đường.

Lục Phi cười cười: “Cám ơn đã khen.”

Cậu trai chống cằm, ánh mắt lộ liễu đánh giá Lục Phi trong chốc lát rồi giơ tay lên vuốt vuốt tóc Lục Phi: “Này, anh đẹp trai, tôi mời anh uống ly rượu được không?”

“Ha” Lục Phi cười gượng, thằng nhỏ này sao mà chủ động quá vậy, “thôi khỏi, tửu lượng của tôi không tốt lắm.”

“Không sao đâu, ăn chơi không sợ mưa rơi, anh nói có đúng không?” Cậu trai nói xong còn đem cánh tay quấn lên cổ Lục Phi, trên người cậu trai thoang thoảng một mùi nước hoa nhẹ dịu, khó mà cảm nhận được hương vị.

Nhưng chính là Lục Phi ngửi thấy hương thơm ấy, lại mạc danh kì diệu nhớ tới khuôn mặt sạch sẽ thanh tú của Hạ Chí Anh, trên người không có một mùi nước hoa gì mà là một cỗ hương vị ấm áp, rất năng động, tự nhiên. Khiến cho người không kìm lòng mà liên tưởng đến dáng người nhanh nhẹn cậu ta trên sân cỏ bóng đá xanh mướt, thậm chí là dưới vòi phun nước trong ánh mặt trời ấm áp.

“Hay là thôi đi.” Lục Phi đẩy người thiếu niên đang bám bên người mình ra, nhe răng cười sử dụng đòn sát thủ, “Tôi không đem tiền.”

Mỹ thiếu niên: “…”

Lão Sa hôn nay số đỏ, câu được một em trai rất trẻ tuổi, lúc cười rộ lên lộ hai cái răng khểnh, sắc môi tươi hồng, lông mi kều diễm cong cong. Lão Sa tự cảm thấy may mắn cho mình, tuổi này mà còn gặp loại hàng như vậy, vô cung cao hứng mà dẫn cậu trai trở về.

Lục Phi ngồi không yên thân, lại không muốn về nhà, liền lang thang trên đường phố hơn nửa ngày, trò chuyện cùng ông lão bán hàng trong chợ rau, đi chợ Hoa Điểu đùa giỡn mấy miêu miêu cẩu cẩu trong ***g, lại tới quầy thuê phim thuê hai đĩa phim mới nhất, lạc tới cửa hàn tiện lợi vừa thấy bên cạnh có bán rượu xái, Lục Phi mua hai bình rồi ngồi trong công viên vừa phơi nắng vừa uống rượu, đần người ngồi tới bảy giờ tối mới chịu dẹp đường hồi phủ.

Uống rượu có chút nhiều nên nhìn ai cũng thấy mờ mờ ảo ảo, bóng chồng lên bóng. Lục Phi mơ mơ hồ hồ mà đi đến cầu thang dưới lầu, đột nhiên thấy một người đàn ông đang đứng trước khu nhà, kéo mũ áo khoác, rồi đút tay vào trong túi, ngửa đầu nhìn lên cửa sổ.

Gần cuối năm, mấy tên trộm trở nên tương đối hung hăng liều lĩnh, Lục Phi đề cao cảnh

Giác, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo tiến lên hai bước, tên trộm kia nghe thấy động tĩnh lập tức quay đầu, mở to hai mắt: “Lục Phi?”

“A? Hạ Chí Anh?” Lục Phi sửng sốt một chút, nheo mắt nhìn hồi lâu, rồi lại xoa xoa hai mắt, thấy người trước mắt còn chưa biết mất mới lên tiếng “Kháo, cậu sao lại chạy tới đây? Cậu —“

“Anh bị ngốc à” Chưa kịp nói xong đã bị Hạ Chí Anh không chút khách khí ngắt lời, y chạy đến trước mắt hắn, vẻ mặt dưới ánh đèn hôn ám trông vô cùng khó coi, cánh môi mỏng bị đông lạnh tới tái mét, y liền lấy tay vỗ vào trán Lục Phi, lực đạo không nhẹ, ngón tay lạnh lẽo đem ông chú đánh tới thất điên bát đảo “Con mẹ nó, anh xuất viện cũng không chịu nói cho tôi một tiếng! Gọi điện thoại cũng không bắt máy, sống không gặp người chết cũng thấy xác, trong nhà cũng không có ai! Anh có phải muốn tôi lo lắng đến chết không?”

“Tôi…”

Chỉ kịp phát ra một âm tiết, Lục Phi liền bất ngờ không kịp đề phòng mà bị Hạ Chí Anh ôm vào trong ngực, sức lực của y rất lớn, thậm chí có chút thô bạo, giống như đứa bé ôm lấy món đồ chơi mà mình yêu quý nhất, dùng sức co chặt vòng tay, cũng không để ý đối phương có đau hay không, chỉ dốc sức tỏ rõ quyền sở hữu của mình.

“Kháo, xê ra xê ra chút, tôi không thở được.” Lục Phi không chịu nổi sức ôm lớn như vậy, sặc sụa nói: “Cậu buông tôi ra mau.”

“Không buông, nếu buông ra anh sẽ chạy mất.” Hạ Chí Anh buồn rầu lên tiếng.

Lục Phi không có biện pháp, đành phải mất mặt mà ẹo thắt lưng để y ôm. Một lát sau, Hạ Chí Anh rốt cuộc nghe thấy được mùi rượu nồng nặc trên người Lục Phi, lập tức đẩy hắn ra, trừng to mắt bộ dáng không thể tin được: “Anh, anh uống rượu?”

“Hắc hắc hắc, rượu là một thứ tốt đó, là đàn ông thì phải học uống rượu, uống nó, cái chuyện gì không thoải mái đều quên hết ráo.” Lục Phi thật cao hứng, say khướt mà ghé đến bên tai Hạ Chí Anh:” Lần sau tới nhà tôi, tôi mời cậu uống rượu, nhé?”

Hạ Chí Anh tức giận đến hai má cũng đỏ lên: “Anh có lầm không? Anh vừa mới xuất viện mà như vầy sao?”

“Chả liên quan gì, người trẻ tuổi, suy nghĩ không nên cúng nhắc như vậy.” Lục Phi cười hì hì chọt chọt trán Hạ Chí Anh, cơn men trong người không ngừng dâng lên, mặt Hạ Chí Anh biến thành hai cái, chọt hoài không trúng nổi, dạ dày lại bắt đầu trở mình, cồn cào ghê gớm. Lục Phi đẩy Hạ Chí Anh ra, cong thắt lưng ngã trái ngã phải tiến về phía trước vài bước rồi ọe một tiếng, sóng gầm biển thét mà ói ra.

Bên tai mơ hồ có người gọi tên mình, thanh âm kia nghe thực thân thiết, thậm chí còn mang theo một tia lo lắng. Lục Phi đã thực lâu chưa nghe được thanh âm ấy, trong lòng buồn phiền vô kể, có lẽ con đê lâu năm trong lòng hắn sắp hỏng sắp hỏng mất rồi.

Trước mắt một mảnh tối đen.

Không biết bao lâu, mơ mơ hồ cảm nhận được một tia sáng, ngay sau đó, quần áo dơ trên người được cởi bỏ, hắn nghe được tiếng nước chảy ào ào, rồi có một luồng nước ấm chảy qua thân thể hắn, cả người đều được bao bọc trong làn nước, lại có một đôi tay chà lau cổ, lưng của hắn….

Cặp tay dày rộng hữu lực, mười ngón tay thon dài, thật giống như….giống như thật lâu thật lâu trước kia, có một người đàn ông cao lớn hiền lành, luôn mang hắn đi vào khu nhà tắm trong ngõ nhỏ, người đàn ông ấy có một đôi bàn tay to dày, y là cảnh sát, khí lực trên tay rất lớn, lúc gội đầu cho hắn, tay chân vụng về, luôn luôn cẩn thận e sợ làm hắn đau.

“Phi Phi, lại đây, che lỗ tai lại, ba giúp con xả xà phòng.”

Dòng nước trút lên đầu hắn, bàn tay to lớn từng chút từng chút nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài của hắn.

Nói về đôi tay ôn nhu như vậy, người ta chỉ có thể nói về bàn tay của người mẹ, giúp đứa con tắm gội, quần áo đứa bé mặc chỉ có thể đều là do mẹ giặt. Chính là hắn chưa từng biết tay nữ nhân có cảm giác gì, hắn bây giờ còn không nhớ nỗi mặt của mẹ mình. Đứa bé năm tuổi thì bắt đầu biết chuyện, nhưng mà lúc mẹ hắn rời đi hắn chỉ có hai tuổi.

Trong nhà chỉ còn hắn và bố.

Sau khi lớn lên, hắn thường nghe các cô dì trong ngõ nhỏ nói khẽ với nhau:

“Thật đáng thương, đứa bé tốt như vậy mà A Vi lại không cần nó.”

“Làm sao có biện pháp, ai bảo bố nó không biết chịu tranh giành, chỉ biết làm người trung trực, không chịu lấy lòng sếp lớn, lăn lội trong quân đội lâu như vậy mà còn phải ở trong ngục canh giữ tội phạm, ngay cả quà sinh nhật của A Vi y đều không mua nổi đưa cho cô ta, ông Vương theo đuổi cô ta, cô ta làm sao chống chọi được sức hấp dẫn chứ!”

“Cái bà mẹ này cũng thật là, sợ lỡ ngày lành, ngay cả đứa bé cũng không cần.

Lục Phi yên lặng mà nghe, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Khi bữa cơm trong nhà cơm có vài buổi không có thịt, hắn cũng sẽ cố gắng cảm thụ được tâm tình của mẹ hắn khi bà ấy bỏ đi. Chính là hắn vẫn mãi mãi không hiểu được người phụ nữ kia. Bởi vì chí ít, mỗi khi bố hắn ôn hòa dịu đặt tay lên đầu hắn, hết sức yêu thương mà xoa nhẹ, hắn sẽ cảm thấy, cho dù nhà mình có bần cùng đến cỡ nào, bố của hắn vẫn là siêu nhất, không ai có thể vượt qua, không ngươi nào có thể thay thế.

Y là người đàn ông tốt nhất, vĩ đại nhất thế giới, và cũng là duy nhất.

Y không giống người phụ nữ kia, y sẽ không bao giờ rời khỏi hắn, ghét bỏ hắn.

Cho nên mỗi lần nhớ tới người phụ nữ ấy, hắn chỉ biết một điều rằng, bà ấy coi tiền còn quan trọng hơn cả chồng mình và đứa con.

Hắn vốn so với người khác là thiếu một mảnh chân tình hiền dịu, nhưng hắn chưa bao giờ oán giận, hắn cảm thấy bố thật sự rất yêu mình, chỉ cần có phần tình này thôi, hắn cũng đã rất thỏa mãn.

Hắn luôn xem ông như một thần tượng, ông ấy là người nhà duy nhất của hắn, thế nhưng lại có một ngày đôi tay ông ấy bị chiếc còng thép sáng loáng cùm chặt, bị cưỡng chế đi tới trụ sở cảnh sát

Hắn còn nhớ rõ khi đó mình và bố đang cùng nhau ăn cơm, khuôn mặt già nua của ông ấy lộ ra nụ cười hiếm hoi, trên bàn bày đầy thịt bò, thịt gà, phong phú chưa từng thấy qua. Người đàn ông dùng bàn tay dày rộng của mình một lần lại một lần vuốt đầu Lục Phi, biểu tình có chút co quắp, nhưng vẫn tỏ vẻ hưng phấn: “Phi Phi, chúng ta sắp thoát khỏi chuỗi ngày khổ cực rồi, bố đi làm chút việc cho người ta, bọn họ sẽ đưa cho bố thật nhiều tiền, chúng ta sẽ có thể đổi sang một căn hộ lớn hơn, về sau con muốn ăn cái gì, bố liền mua cho con, được không?”

Hắn còn chưa kịp đặt câu hỏi, cũng chưa kịp gật đầu, cửa nhà đã bị cảnh sát thô bạo đẩy ra.

Sự việc về sau rất hỗn loạn, hắn không còn nhớ rõ, ấn tượng cuối cùng đều ngưng động vào thanh âm “răng rắc” giòn vang.

Chiếc còng tay lạnh lẽo khóa chặt đôi tay ấm áp của bố,

Hắn chạy theo xe cảnh sát thật lâu, thật lâu, hắn lớn tiếng gọi bố ơi, trên chân chỉ có một đôi dép lê, sau đó một chiếc bị đứt quai, hắn chỉ còn mang một chiếc, nhưng mà hắn vẫn chạy, bàn chân cứa vào đá trên đường, máu chảy ra nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau.

“Bố ơi, con chờ bố trở về ăn cơm, bố nhất định phải về ăn cơm nhé…” Hắn khàn khàn hường về phía xe cảnh sát gào lên, ánh sáng của chiếc đèn xoay màu đỏ trên xe cảnh sát rọi thẳng vào mắt hắn, cay xòe.

Trở lại căn phòng trống rỗng, hắn cuộn mình thật lâu, hắn không biết mình ngồi như thế bao lâu, chỉ biết bàn cơm trên bàn chậm rãi lạnh đi sau đó liễn chậm rãi ôi thiu, bốc mùi.

Toàn bộ đều bị ôi.

Bọn họ là người nghèo, vĩnh viện không có mệnh hưởng phúc.

Sau đó lại có người nói với hắn, bố hắn hơn nửa đời người làm người ngay thẳng, mà phút cuối cùng lại phạm phải hồ đồ, nhận tiền của người ta, tra tấn trái phép một tên phạm nhân trong ngục, tay y sức lớn, không nặng không nhẹ, đánh chết người ta.

Lục Phi chưa bao giờ tin tưởng,hắn biết tay bố hắn vẫn luôn ôn nhu, làm sao có thể đánh chết người, cặp tay kia không thể nào đánh chết phạm nhận được.

Nhất định là nói sai rồi.

Chình là, cái người đàn ông trung niên đi luôn cúi đầu, lúc cười rộ lên có chút mất tự nhiên, thành thành thật thật kia thật sự không bao giờ trở về nữa.

Lúc ông ấy đi, Lục Phi hai mươi sáu tuổi.

Mười hai năm trong quá khứ chưa có lấy một bữa cơm đoàn viên.

Lúc uống rượu hắn luôn mơ đến giấc mộng kia, sau xe cảnh sát bụi tung mù mịt, khiến cổ họng chát đắng, cuối cùng hơi nước phủ tràn đôi mắt, khói bụi mơ hồ, chỉ có thể nhìn chiếc đèn đỏ trên nóc xe cảnh sát, không ngừng xoay tròn.

Tiếng còi xe cũng xoay vòng trong tai Lục Phi suốt mười hai năm.

“….Con chờ bố trở lại… con sẽ chờ bố trở về dùng cơm…”

Tiếng nói khàn khàn thì thào, khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt.

Lúc bố đi, Lục Phi hai mươi sáu, tuổi thực còn trẻ. Hiện tại Lục Phi đã gần bốn mươi rồi. Ngày ngày trôi qua mơ hồ, đầy chán nản thất vọng. Có đôi khi gặp bạn học ngày xưa, bộ dáng trong trí nhớ đã biến đổi, tên nào cũng đã bạc đầu, khóe mắt lúc cười lộ nếp nhăn.

Lúc này mới thấy được dấu vết năm tháng in hằn trên người khác.

Thì ra con người mau già đến thế.

Nhưng mà Lục Phi vẫn tưởng tượng, chỉ cần bố còn sống, chính mình còn sống, hắn sẽ vẫn luôn chờ đợi bàn đồ ăn nóng nổi kia, và cả đôi bàn tay ấm áp hữu lực kia nữa.

Những lời này hắn chưa từng nói qua với ai, chỉ luôn thầm nhủ với chình mình, nam nhân luôn phải kiền cường độc lập, cho nên chỉ có lúc say, mới có thể thống thống khoái khoái mà tưởng một lần, khóc một lần.

“…Bố nhất định phải trở về…” Trong lòng trống rỗng vô cùng, mơ hồ cảm thấy trước mắt có một thân ảnh mờ nhạt, Lục Phi vươn tay, đụng tới một bàn tay ấm áp, thực dày thực rộng.

Hắn đột nhiên run rẩy một chút, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao cầm đôi tay kia. Đôi tay kia hơi dừng lại một chút rồi lập tức ôn hòa nắm chặt, sức lực chậm rãi tăng lên, nắm lấy bàn tay run rẩy của hắn. Ngón cái một lần lại một lần vuốt lòng bàn tay của Lục Phi.

Đôi tay kia dùng sức, những vẫn ôn nhu giống như trong trí nhớ.

Lục Phi nắm, nắm cho tới lòng bàn tay đầy mồ hôi cũng không chịu buông ra, đây là độ ấm duy nhất có thể làm hắn yên tâm, đây là độ ấm mà hắn quen thuộc, tham luyến.

Hắn nắm tay đôi bàn tay ấy rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Vệt nước mắt đọng trên khuôn mặt, ẩm rát từng trận khó chịu, nhưng đã có người dùng khăn mặt ấm áp giúp hắn lau sạch, thật cẩn thận mà lau.

“Tôi sẽ chăm sóc cho anh, Lục Phi.”

Trong giấc mông nghe được có người nói với mình như vậy, Lục Phi âm thầm cười nhạo chính mình có thể được chu đáo đến tận trình độ này, ngay cả nằm mờ đều thấy người kia trở về, đôi bàn tay ấm áp xả sạch xà phòng trên đầu hắn, thật giống lúc hắn còn thơ ấu.

Chính là trong lòng đột nhiên trở nên ấm áp. Nếy như như ảo giác giả dối này có thể làm cho người ta ấm lòng, có cái gì là không tốt đâu?

Hạnh phúc có giả đi chăng nữa dù sao cũng tốt hơn là không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.