Edit: Tammie
Beta: Bêtha-kun
“Lục Phi, lấy giúp em cái đĩa.” Mạc Vân cầm muôi xoay đầu lại: “Cái lớn nhất đó.”
Lục Phi đưa đĩa cho cậu, lười biếng tiến tới, trong nồi là cánh gà nấu coca bốc hơi nghi ngút, hương vị mê người. Lục Phi kìm lòng không đặng nuốt nước miếng: “Woa. Hình như ăn ngon lắm.”
“Đến phòng khách chờ đi, đừng làm rớt nước miếng vào nồi.” Mạc Vân buồn cười nhìn hắn, cầm cán muôi gõ vào đầu hắn một cái.
“Còn muốn chờ bao lâu nữa chứ?” Lục Phi ai oán mà hít mũi “Tôi rất đói.”
“Rất nhanh thôi, rất nhanh thôi. Được rồi, mau đi ra, giúp em kéo cửa bếp lên luôn nhé?”
“Được rồi, tôi cho em năm phút.” Lục Phi khẽ hôn lên gò má Mạc Vân một cái: “Xin em nhanh một tí, kẻo không tôi chết đói mất.”
Cùng Mạc Vân hẹn họ đã hơn hai tháng, bất giác đã đến mùa đông, mặt trời ngoài cửa sổ tái nhợt yếu ớt treo trên bầu trời trắng xanh.
Phó tổng giám đốc mới là một người đàn ông trung niên tính tình ôn hòa, từ chi nhánh công ty điều tới. Chẳng biết tính tình so với Trình Duy tốt hơn gấp bao nhiêu lần, thế nhưng Mạc Vân vẫn thường hay không hài lòng.
Tuần trước Lục Phi từ căn nhà thuê giá rẻ dời ra ngoài, đến ở tại một căn nhà trọ giá khá cao ở trung tâm thành phố, tiền nhà tiền điện tiền nước toàn bộ gộp làm một, giá cả xem như hợp lý. Căn nhà mới rộng rãi này rất gần nhà Mạc Vân, chỉ cần cưỡi xe đạp năm phút là đã đến, cho nên Mạc Vân thường tới giúp Lục Phi làm cơm, hoặc quét tước vệ sinh.
Trong TV đang chiếu quảng cáo bánh bích quy, Lục Phi ngồi ẻo trên ghế salong, chậm rãi đốt thuốc hút. Cuốn lịch đặt trên bàn, còn chưa tới mấy tuần là tới xuân.
Đúng một năm.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ở cái ngưỡng bốn mươi, luôn cảm thấy chỉ cần vượt qua cái ngưỡng này, ngày sẽ trôi qua thật nhanh như đạp trên bánh xe phong hỏa, có thể len lén trốn đi thật nhanh. Đầu tiên là nếp nhăn ở khóe mắt, tiếp đó là màu tóc bạc dần, sau nữa, bất ngờ không kịp đề phòng, một người cứ như vậy mà già đi.
Lục Phi trải qua nửa đời đều gặp sai người, kể đến những lần hắn chân chính động tâm gặp gỡ đối phương thì càng ít. Xem như, Hạ Chí Anh là một, ngoài ra còn có người đang bận rộn ở phòng bếp kia – Mạc Vân.
Tuy rằng Mạc Vân nấu các món bình thường không khéo léo, ăn trong miệng không có ấn tượng gì. Nhưng chính người như vậy, mới thích hợp sống bên cạnh một người an tĩnh.
Dòng nước nhỏ thì chảy lâu, có thể nói như vậy.
Lục Phi rất cố gắng để yêu cậu, cho dù bây giờ còn chưa có sự kiện nào đặc biệt, nhưng thời gian lâu dài, luôn có thể phát hiện ra chỗ mê người của đối phương.
Dắt tay, ôm, hôn môi, lên giường. Từng bước một chiếu theo hình thức yêu đương đứng đắn mà thực hiện theo quy trình, không chút nào nóng vội.
Trước đây luôn qua quýt, mang theo chút tâm tính vui chơi nô đùa. Hiện tại hắn cảm thấy mình chơi không nổi, rất muốn hạ quyết tâm, nghiêm túc nói chuyện yêu một lần, bằng sự dũng cảm và kiên trì cuối cùng của hắn.
Nếu như không thành công, hắn nghĩ bản thân sẽ có thể cứ như vậy, định trước một mình, một mình già đi, một mình đi tiếp con đường còn lại.
Có lẽ sẽ rất cô độc, thế nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hạ Chí Anh chưa từng nhận được hồi âm của Lục Phi, thế như y vẫn như cũ, cứng nhắc mỗi tuần gửi cho hắn một phong thư, có lúc là ảnh chụp, có lúc chỉ là một tấm bưu thiếp đơn giản.
Hàng chữ “Gửi Lục Phi” ở trên phong thư vẫn luôn tinh tế rắn rỏi, phảng phất hình ảnh một cậu học sinh nhỏ bé nóng lòng được thầy giáo khen ngợi, con chữ ngay ngắn khiến Lục Phi quả thực không biết làm sao.
Vì vậy cuối cùng vẫn trốn tránh, để tiểu Trương phụ trách chuyển thư dưới tầng, đem phong thư gửi cho hắn từ thành L ném vào thùng rác.
Cùng Mạc Vân ở chung, quả nhiên quá trình tiến triển rất chậm, năm trước mới có thể hoàn toàn đi đến bước kia. Tuy rằng không được tính là sự kết hợp thần hồn điên đảo, nhưng tốt xấu cũng xem như chín mươi phần.
Còn mười phần kia ở nơi nào, bản thân Lục Phi cũng không biết, chỉ là luôn cảm thấy thiếu chút gì đó. Lúc ôm cậu trai đơn bạc kia luật động, ở một nơi nào đó trong tim đè nặng khiến hắn hốt hoảng.
Bất quá Lục Phi an ủi mình: không biết thiếu cái gì, cùng không sao. Mạc Vân trẻ tuổi như vậy, lại chịu làm bottom, nếu còn xoi mói, không khỏi có chút lòng tham không đáy.
“Hôm nay là cuối tuần đó…” Mạc Vân buồn ngủ nằm híp mắt trong chăn, thầm thì to nhỏ: “Dậy sớm như vây, muốn ra ngoài sao?”
“Ừ, đúng vậy.” Lục Phi cài chiếc khuy áo cuối cùng, cúi người đặt trên cái trán trơn bóng của cậu trai một nụ hôn “Em nên ngủ đi, tôi còn có chút việc.”
Ba ngày nữa là tới đêm 30. Giao thừa lúc trước, Lục Phi vẫn thường đi thăm bố mình, thế nhưng ngày hôm nay Mạc Vân hình như rất muốn đi cùng hắn, thằng nhóc này bình thường rất ít đòi hỏi gì, khó có được một lần khẩn cầu, nếu không đồng ý, không khỏi có chút vô tình đối với người yêu.
Cho nên Lục Phi quyết định đi thăm cha sớm một năm.
“…Ồ, lại không mang bạn gái đến.” Trong mắt ông bố cao tuổi có chút thất vọng, quả nhiên càng sống thì càng giống như một đứa trẻ.
Lục Phi cười khổ: “Cơ quan cô ấy có việc, tạm thời không tới được.”
“Con lần trước nói với bố… cô gái kia họ… họ Trương?”
“…Dạ.”
Bị bố nhắc tới, lại nghĩ đến Trương Mộng, chẳng biết bây giờ cô ta với Lưu Cảnh Minh đã phát triển đến mức độ nào.
“Cô ấy tốt chứ?”
“…Vâng.”
Thực ra Lục Phi biết, bố còn đang ngây người trong nhà ngục, sống không có mục đích, đơn giản chỉ là vì muốn nhìn thấy mình thành gia lập nghiệp, thế nhưng ngay cả ước nguyện nho nhỏ này của ông hắn cũng không thỏa mãn được.
Hắn, Lục Phi hổ thẹn vô cùng.
“Phi Phi, con thật sự nên tìm một người sống chung, chờ hết năm, con mang cô ấy lại đây để bố nhìn chút.”
Đây là, lần cuối cùng Lục Phi được nghe ông nói.
Sự tình phát sinh quá bất ngờ, Lục Phi không kịp chuẩn bị cái gì cả. Đó là đêm giao thừa, bầu rời lắc rắc tuyết bay. Lục Phi ở chỗ hẹn chờ gặp Mạc Vân, thế nhưng chờ mãi không thấy người tới mà lại nhận được cuộc gọi đến của cảnh ngục.
Lúc hốt hoảng chạy vào tù, đã là quá muộn. Trên người bố đã được đắp tấm vải trắng, xung quanh bị ngăn cản, có mấy cảnh sát đang ở hiện trường làm khám nghiệm.
Lục Phi thậm chí không thể lại gần ông một chút.
“Một giờ trước chúng tôi phát hiện thi thể của ông trong nhà xưởng.” Cảnh ngục bên cạnh nói: “Theo phán đoán sơ bộ nguyên nhân chết là do dùng dao lam tự sát, thế nhưng cũng không loại trừ khả năng bị giết hại…”
Y còn nói gì đó nữa nhưng Lục Phi đã không còn nghe rõ.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát nhiều năm trước. Sắc nhọn chói tai, cơ hồ như muốn ghim vào màng nhĩ của hắn.
Khi đó, hắn chạy theo xe cảnh sát cực kỳ lâu, hắn gần như tuyệt vọng gọi bố, quai dép nhựa gãy rớt, hắn lê chiếc dép còn lại tiếp tục chạy, chạy cho đến khi đôi chân bị đá trên đường đâm thủng, máu tuôn xối xả, hắn hoàn toàn không cảm thấy đau.
“Bố, con chờ bố về ăn, bố phải nhất định về dùng cơm …”
Hắn còn nhớ rõ khi đó mình cứ vậy mà khàn giọng hét về hướng chiếc xe cảnh sát sau lớp bụi đường, ánh sáng đỏ của đèn xoay tròn trên nóc xe cảnh sát đâm vào mắt hắn.
Nhiều năm như vậy, cũng không thể xóa đi màu đỏ tươi sắc ấy.
Bố, con chờ người trở lại.
Lục Phi đột nhiên nghe được tiếng hét như dã thú gần chết trong cổ họng mình, tuyệt vọng nghẹn ngào, đứt quảng, âm thanh bị chặt thành vô số đoạn, từng khúc từng khúc, vỡ vụn rớt xuống.
“Lục tiên sinh? Lục tiên sinh, anh làm sao vậy?” Trong thoáng chốc hắn nghe thấy câu hỏi khẩn trương của tên cảnh ngục ở bên cạnh: “Lục tiên sinh…anh…”
Bố, bố quên rồi sao?
Con nói rồi, con sẽ chờ bố về.
Bây giờ chúng ta không cần ở căn phòng nhỏ lúc trước, con làm được rất nhiều tiền, bố muốn ăn cái gì con cũng có thể mua cho bố.
Con còn thuê được một căn hộ rất rộng, thế nào? Con có giỏi không? Ở ban công căn hộ còn trồng mấy cây hoa thiên trúc xinh đẹp, con mua cho bố cái ghế mây mà người thích nhất đặt ở thư phòng, còn nữa, bố có biết không? Bây giờ con đã nấu được cánh gà coca, là một thằng nhóc tên Mạc Vân dạy cho con.
Bố, con làm cánh gà nấu coca ngon hơn mẹ rất nhiều, cho nên bố muốn ăn, thì mau dậy đi, được chứ?
Bố.
Con chờ bố về ăn.
“Lục tiên sinh? Lục…”
Từng đợt từng đợt choáng váng, dạ dày sôi trào đến lợi hại.
Trước mắt đen dần, trong đầu có vô số pháo hoa điên cuồng tuyệt vọng nổ tung, màu sắc rực rõ vỡ tan lấp đầy võng mạc, hô hấp ứ đọng không thể thở được. Lục Phi hầu như lảo đảo tiến về phía trước từng bước, đi đứng yếu ớt, gắng gượng mà ngã trên mặt đất.