Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 139: Chương 139: Anh em gặp nạn




Không ai chú ý đến sự xuất hiện của Vương Như Nguyệt, thấy Triệu Dương muốn mở lời, cô vội lắc đầu ra hiệu.

Lần này đến cũng vì muốn tìm hiểu tình hình nội bộ của Mã Cương và tình trạng hiện tại của Huy Hoàng.

Trước đây cô từng lăn lộn tiếp xúc nhiều năm trong ngành kiến trúc, thật sự vẫn chưa hiểu kỹ cách thức kinh doanh của quán karaoke, nếu không cũng không đến lượt để Mã Cương đổi khách thành chủ và cô luôn phải ở trong trạng thái bị động thế này.

Triệu Dương hết cách với cô, tuy nói nơi này là địa bàn của Huy Hoàng, không cần lo lắng cho sự an nguy của cô, nhưng anh vẫn không yên tâm lắm.

Anh bước lên nửa bước, che chắn cho Vương Như Nguyệt ở đằng sau.

Chỉ là một động tác nhỏ nhưng lại khiến Vương Như Nguyệt mím môi không nói nên lời.

Ở bên kia, Mã Cương đã đàm phán thành công, bắt tay đối phương rồi rót rượu để nhận lỗi.

“Vâng vâng vâng, xin anh Đao yên tâm, em nhất định sẽ làm rõ chuyện này với anh!”

Vương Như Nguyệt không hiểu nội dung bọn họ đang nói, chỉ nghĩ tên Mã Cương này chẳng có khí phách gì cả, đối phương chỉ là một tên côn đồ mà thôi, dù gì Mã Cương cũng là người phụ trách bảo vệ của Huy Hoàng, đến mức sợ hắn ta như thế à? Thật đáng hổ thẹn.

Mã Cương đâu biết Vương Như Nguyệt đã thấy tất cả mọi thứ, hắn nhìn quanh một lượt, cuối cùng cũng trông thấy tên đầu sỏ.

Một thanh niên cao lớn đeo kính, trông rất thư sinh, người như vậy đi trên đường hắn sẽ chẳng bao giờ chú ý đến.

Thật sự không hiểu nổi, tên này lấy gan ở đâu ra mà dám lớn tiếng với anh Đao? Lại còn gây rắc rối lớn như vậy.

Cũng may anh Đao nhanh nhạy tránh được cái chai trong tay cậu ta, nếu anh Đao thật sự bị thương tại địa bàn của Huy Hoàng thì đúng là toang!

Nhưng cho dù như vậy, không tránh khỏi phải nhận lỗi đền bù, phải miễn phí chi tiêu rồi còn mời anh Đao ăn một bữa an ủi.

Tất cả thiệt hại đều là tiền!

Anh Đao đựa người vào ghế sofa, hỏi một cách quái gở: “Tiểu Cương, quán karaoke của cậu làm ăn kiểu gì vậy? Tôi còn chưa ngồi được bao lâu đã bị người ta ném chai rượu vào người! Có phải cậu sắp đặt không đấy?”

Mã Cương ở trước mặt Vương Như Nguyệt thì hùng hùng hổ hổ, nhưng ở trước mặt anh Đao lập tức biến thành kẻ khúm núm.

Hắn lau mồ hôi, nói: “Anh Đao, sao anh lại nói vậy chứ? Em nào có gan đó?”

Anh Đao bắt chéo hai chân nói: “Được thôi, vậy tôi đợi cậu xem mà xử lý chuyện ngày hôm nay!”

Hắn nhận thuốc lá Mã Cương đưa tới, tiện thể dựa người vào ghế sofa.

“Anh Đao, anh yên tâm, em nhất định sẽ cho anh một câu trả lời vừa ý!”

Mã Cương luôn mồm vâng dạ, sau đó quay đầu sang hỏi: “Là mày ra tay?”

“Là tôi đấy thì sao?”

Triệu Dương nghe giọng nói này thấy không ổn lắm, quay đầu nhìn, người nói chính là Tiểu Ngũ đang bị mấy tên đàn em của anh Đao đè ép ở một bên.

Nhưng mà vẫn may trên người cậu ta không bị thương nặng, chỉ là gò má có vài vết bầm tím.

Anh hiểu tính cách của Tiểu Ngũ, nếu không phải chuyện nghiêm trọng thì cậu ta chắn chắn sẽ không gây rắc rối như vậy.

Hơn nữa cho dù Tiểu Ngũ thật sự gây chuyện, Triệu Dương cũng không thể quản được, nhưng người anh em của anh không đến lượt người ngoài dạy dỗ.

Triệu Dương chưa kịp lên tiếng, Mã Cương đã nói lời ác độc: “Nó dùng cánh tay nào thì lấy tay đó xuống cho tôi!”

Đám đàn em của anh Đao nhao nhao muốn thử, reo hò rối rít.

“Mẹ kiếp, thế lại lời cho nó quá!”

“Đúng vậy, dám ra tay với đại ca, chán sống rồi chắc?”

“Chặt hai cánh tay cho nhớ lâu!”

Trông thấy hai tên đàn em của Mã Cương bước lên, Triệu Dương cũng không nghĩ nhiều nữa, chen đám đông đi ra, quát: “Dừng tay!”

Âm thanh hùng hồn chấn động cả căn phòng khiến tất cả mọi người ngây ra một lúc.

Anh Đao cũng đưa mắt nhìn sang bên Triệu Dương.

Mọi người trong phòng VIP vô thức dạt sang hai bên chừa một lối đi cho Triệu Dương.

Nhưng ánh mắt của họ chỉ lướt qua Triệu Dương trong giây lát, rồi bị thu hút bởi Vương Như Nguyệt cách đó không xa.

Vương Như Nguyệt vốn xinh đẹp, đôi mắt phượng mê hoặc lòng người khiến cô nổi bật trong đám đông.

Không phải anh Đao chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, nhưng khoảnh khắc trông thấy Vương Như Nguyệt, lồng ngực không khỏi xao động, đến hơi thở cũng trở nên nóng rực.

Đúng là hắn thích phụ nữ đẹp, nhưng so với những người phụ nữ nóng bỏng sắc sảo, hắn lại thích mẫu người như Vương Như Nguyệt hơn, không cần làm gì nhiều, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến lòng hắn tan chảy.

Vương Như Nguyệt không biết bản thân bị người ta để ý, hai tay cô siết chặt, tâm trạng vốn bình tĩnh vì tình hình hiện tại mà trở nên căng thẳng.

Còn Mã Cương ở bên kia trông thấy Triệu Dương thì ngây ra trong chốc lát.

Phản ứng đầu tiên của hắn là Triệu Dương đến đây để kiếm lợi, tranh cướp công lao và nhân cơ hội này đứng vững chân ở Huy Hoàng.

Nhưng hắn đã làm chuyện này lắng xuống tương đối rồi, tên Triệu Dương qua đây vào lúc này là có ý gì?

Định ngư ông đắc lợi chắc?

Sao hắn có thể trơ mắt nhìn Triệu Dương đến ăn hôi, nhướn mày bực mình hỏi: “Cậu đến làm gì? Ở đây không có việc của cậu!”

Triệu Dương hỏi vặn lại: “Không có việc của tôi? Anh Mã, anh nói vậy là không đúng rồi”.

Khuôn mặt Tiểu Ngũ đỏ bừng khi trông thấy Triệu Dương, không phải vì chuyện gì khác mà cậu ta cảm thấy bản thân đã gây phiền phức cho anh.

Triệu Dương khẽ lắc đầu, ý bảo cậu ta tạm thời đừng nói gì cả.

Tiểu Ngũ hiểu ý, vội vã gật đầu.

Cậu ta cũng không ngờ rằng hôm nay sẽ gây ra rắc rối lớn như vậy, nếu không cho dù thế nào thì cũng sẽ không ra tay ở Huy Hoàng.

Nhưng vừa nãy nhất thời nông nổi, làm sao mà suy nghĩ được nhiều như vậy?

Mã Cương thấy anh không biết điều, sắc mặt càng trở nên khó coi: “Thế chỗ này có việc của cậu hả?”

Triệu Dương như cười như không hỏi: “Giờ nói thế nào tôi cũng là phó đội trưởng đội bảo vệ, trong quán xảy ra chuyện, chẳng lẽ tôi không được hỏi han một chút sao?”

Mã Cương thấy nực cười, Vương Như Nguyệt tìm gã hề hước này ở đâu ra vậy, chẳng lẽ tên này thật sự tưởng rằng giải quyết rắc rối chỉ cần nói miệng là xong à?

Nếu không làm vừa lòng anh Đao thì người ta sẽ nghe cậu ta giải thích, nghe cậu ta sắp xếp sao?

Cậu ta tưởng mình là ai, làm như có thể lên mặt trước anh Đao ấy!

Bây giờ anh Đao đang ngồi xem ở một bên, Mã Cương không muốn nói nặng lời nhưng giọng điệu không hề hòa nhã: “Này họ Triệu, nể mặt tổng giám đốc Vương, tôi mới gọi cậu một tiếng người anh em. Cậu vừa mới đến Huy Hoàng bao lâu? Bảo cậu đứng đợi ở một bên thì làm đi, chỗ này không có đất cho cậu phát biểu!”

Triệu Dương cảm nhận được sự đe dọa của Mã Cương, nhưng anh vẫn đứng im như cũ: “Vậy nếu tôi cứ quản chuyện này thì sao?”

Anh cũng không muốn vạch trần Mã Cương nhanh như thế, nhưng trơ mắt nhìn Tiểu Ngũ bị giao cho người ngoài? Dù thế nào anh cũng không làm được.

Mã Cương tức cười: “Cậu quản? Mẹ kiếp! Gọi cậu một tiếng cậu em Triệu mà cậu làm như bản thân là nhân vật lớn!”

Hắn vừa dứt lời, vài tên bảo vệ của Huy Hoàng bắt đầu trợn mắt nhìn nhau, sóng gió lại nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.