Vợ anh Lý hài lòng cười, không biết Lý Đan di truyền từ gen của ai mà lại nhìn yêu kiều xinh đẹp như vậy.
Lúc này, có người lên tiếng trêu ghẹo: “Chị Tiểu Đan, hôm nay mặc đẹp thế, định làm gì à? Hay đi xem mắt?”
Lý Đan ngượng ngùng.
Vợ anh Lý đứng bên cạnh khiển trách: “Đi đâu làm gì thì liên quan mấy cậu à, mấy người các cậu không chăm chỉ làm việc, thì cẩn thận sau này không lấy được vợ đâu!”
Mọi người trêu đùa: “Chúng em không lấy được vợ, nhưng chẳng phải là còn chị Tiểu Đan sao? Bà chủ à, đừng để phù sa chảy ra ruộng ngoài, để chúng ta nội bộ hưởng thụ thôi!”
Vợ anh Lý cười mắng: “Mấy cậu bản lĩnh không có, thân phận cao quý cũng không mà dám đòi em chồng tôi chú ý sao? Làm gì thì làm đi!”
Mọi người ồ lên bàn tán.
Lý Đan xấu hổ: “Chị dâu, anh cả vừa nãy đi đâu rồi, anh ấy nói gì?”
Vợ anh Lý nhìn cặp mặt to tròn long lanh của cô ta, lời chực nói lại phải nuốt vào.
Triệu Dương có bạn gái thì sao?
Em gái mình như này, chẳng lẽ còn kém mấy cô gái thành phố sao?
Mà chỉ cần so sánh một chút, tuy không tiện nói thẳng, nhưng nếu Triệu Dương không mù thì chắc chắn sẽ chọn Lý Đan!
Trong lòng nghĩ vậy, nên cô ta nói: “Có nói gì đâu, bảo chị là nhắc em diện đẹp vào, cậu con trai thứ hai nhà họ Triệu đến rồi đấy!”
Lý Đan hồi hộp, bản thân cô ta cũng chẳng biết mình thích Triệu Dương ở điểm nào.
Khoảng thời gian này, đối tượng chị dâu sắp xếp để xem mắt rất nhiều, có vài người còn tốt hơn Triệu Dương.
Nhưng chẳng hiểu sao cô ta không thuận mắt ai.
...
Bên kia thì trang điểm ăn vận một hồi, anh Lý đưa rượu vào trong phòng VIP.
“Cô Triệu, cháu kính cô một ly, chúc cô ngày càng khỏe“.
Bà Triệu lấy trà thay rượu cụng với anh ta một ly, nở nụ cười hiền từ: “Tiểu Lý, là người một nhà không cần khách sáo, không cần chào hỏi mọi người đâu, cháu đi làm đi“.
“Sao thế được, nghe nói hôm nay Tiểu Dương đưa bạn gái tới nên cháu mới đặc biệt tới đây“.
Vừa nói, anh ta vừa quay đầu sang một bên, kết quả sững sờ tại chỗ.
Triệu Dương đã quen từ lâu rồi, khí chất của Tô Linh không phải thứ mà đàn ông tùy tiện chống đỡ được.
Thấy anh Lý luống cuống, anh vội vàng đứng dậy giải vây, thủ thỉ với Tô Linh: “Tiểu Linh, đây là anh Lý, là ông chủ lớn, nhà hàng lẩu này là của anh ấy!”
Lúc này anh Lý mới bình tĩnh lại được. Ở Thiên Châu làm ăn mấy năm nay, không phải là chưa từng gặp người đẹp, nhưng đẹp như Tô Linh thế này thì là lần đầu tiên thấy.
Theo hiểu biết của anh ta, thì đây là vẻ đẹp vượt xa phạm vi chuẩn mực thông thường.
Nếu bảo anh ta miêu tả, đúng là khiến anh ta không biết mở miệng thế nào.
Thậm chí anh ta còn thầm vui mừng, vì đã không bảo em gái ra ngoài.
Dù em gái anh ta cũng xinh đẹp, nhưng không thể so sánh được với người này, hoàn toàn không xứng làm đối thủ cùng đẳng cấp.
Anh ta định thần lại, không dám nhìn Tô Linh lâu: “Tiểu Dương, em trêu anh đấy à, anh giống ông chủ lớn chỗ nào chứ!”
Vừa nói, anh ta vừa rót rượu: “Hôm nay hai anh em ta phải uống một ly! Tốt lắm, tên nhóc này, tìm được bạn gái xinh đẹp thế này mà không nói với anh một tiếng!”
Triệu Dương phẩy tay: “Uống thì đương nhiên, nhưng ly này em mời anh!”
Anh nói điều này từ tận đáy lòng mình. Trong thời gian mẹ anh nằm viện, chỉ có vài người thân trong gia đình đến thăm, thế mà anh Lý trước mặt anh đây, còn đưa cả vợ mình đến thăm mấy lần.
Lần nào cũng mang cháo gà, không thì thuốc bổ, khiến anh vô cùng cảm động.
May có dịp này, mấy lần anh không gặp được, giờ mới có cơ hội, phải cảm ơn anh Lý tử tế.
Tô Linh nghe vậy, cũng đứng dậy: “Anh Lý, chúng em cùng kính anh ly rượu này. Em và Triệu Dương đều bận rộn, khó mà thường xuyên tới được. Các cụ nói, “bà con xa không bằng láng giềng gần”, anh đã giúp đỡ cô Triệu rất nhiều!”
Thật ra cô cũng không thích chuyện xã giao lắm, trên bàn rượu trước giờ đều là người khác mời cô.
Nhưng hôm nay thì khác, bầu không khí rất thoải mái tự nhiên, không có cảm giác giả dối lừa lọc, mưu mô như trên thương trường, mà bình yên giống như gia đình.
Bà Triệu không nói gì, thấy Tô Linh khéo léo lại càng hài lòng hơn, cũng tò mò hơn về thân thế và gia đình của Tô Linh.
Anh Lý hơi mất tự nhiên, anh ta thực sự không giỏi giao tiếp với những người đẹp như Tô Linh.
Anh ta ngại ngùng, mặt mũi đỏ ửng: “Cô Tô nói thế làm tôi không biết tiếp nhận thế nào, cạn ly, hai người cứ tự nhiên nhé!”
Anh Lý cũng kính anh cả một ly, sau đó mới tạm biệt: “Được rồi, không quấy rầy mọi người nữa. Cả nhà ăn đi, cần gì thì gọi“.
Anh ta chưa kịp xoay người, cửa phòng VIP đã bị mở ra.
Trước khi anh Lý kịp thấy hai người kia bước vào, định ngăn lại nhưng đã quá muộn.
Triệu Dương nhức đầu, sao vợ anh Lý cũng ra đây nữa?
Nhưng đúng là Lý Đan thực sự trang điểm rất đẹp, so với cô gái mà anh nhìn thấy vài tháng trước thì như hai người khác nhau.
Vợ anh Lý vội lên tiếng: “Cô Triệu, nghe nói hôm nay cô xuất viện, cháu đến kính cô một ly...”
Lời còn chưa nói xong, cô ta đã nhìn thấy Tô Linh, lúc này phản ứng y hệt anh Lý, ngây người ra một lúc.
Sau đó cô ta xoay đầu hỏi anh Lý: “Cô kia là...”
Anh Lý lúng túng: “Là cô Tô, bạn gái của Tiểu Dương“.
Vợ anh Lý sững sờ, nhắm mắt nhắm mũi nói: “À à, thì ra là cô Tô, chào cô!”
Lý Đan đứng im tại chỗ, đi không được mà ở cũng không xong.
Đến cả Tô Linh cũng nhận thấy sự khác thường.
Cô nhìn Triệu Dương với ánh mắt nghi hoặc, như thể đang hỏi cô gái kia là ai?
Triệu Dương không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể nở nụ cười giả ngốc.
Cũng may anh Lý kịp thời giải vây, gỡ rối cho Lý Đan.
Lý Đan cũng kính bà Triệu một ly, sau đó thất hồn lạc phách rời đi.
Ngoài hành lang, Lý Đan đau lòng, ánh mắt đỏ lên vì khóc.
Anh Lý trách: “Nhìn xem em làm gì kia, để cô Triệu phải nghĩ ngợi rồi, em bắt anh xử sự sao đây?”
Anh ta càng nghĩ càng giận, mấy năm nay được bà Triệu chiếu cố tiền thuê nhà, nên hai nhà thân thiết nhau hơn cũng là chuyện tốt.
Nhưng khiến cô dâu nhà người ta mất mặt, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mọi thứ, vì nó khác gì cố tình phá hỏng nhân duyên nhà người ta?
Vợ anh Lý vội nhận sai: “Anh đừng nóng, là do em sai được chưa? Em cũng chỉ muốn tìm người chồng tốt cho em gái thôi“.
Anh Lý tức giận: “Đừng tưởng tôi không biết cô nghĩ gì, nói cho cô biết, tôi một tay kiếm tiền để cô thành quý bà giàu có, nếu cô chê tôi không có bản lĩnh thì tự đi kiếm ngay người khác!”
Vợ anh Lý không dám nói gì thêm.
Anh Lý cực kì giận dữ: “Đừng coi tôi là trò đùa, còn dám cho em gái trèo cao, cô cút đi cho tôi!”
Vợ anh Lý cũng không đoái hoài gì, vội quay sang xin lỗi Lý Đan: “Tiểu Đan, lần này là lỗi của chị, không biết rõ tình hình, lần sau chị dâu giới thiệu người tốt hơn cho em!”
Lý Đan quay đầu bước đi: “Không cần, sau này em không tìm nữa!”
Vợ anh Lý biết, Lý Đan đang trách cô ta khiến Lý Đan mất mặt.
Nhưng chuyện này sao trách cô ta được chứ?
Ai mà biết bạn gái Triệu Dương lại đẹp như thế!
Cô ta càng nghĩ càng tức, cậu con trai thứ hai nhà họ Triệu chỉ là một tên lính giải ngũ, nghe nói một công việc nghiêm chỉnh còn chẳng có, sao mà kiếm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy?