Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 66: Chương 66: Bắt quả tang tại trận




Trong phòng khách mọi người đều im lặng, bầu không khí hơi kỳ lạ.

Triệu Dương đang suy nghĩ nên mở lời thế nào thì gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đã lên tiếng: “Ngồi đi”.

Lần này Từ Tam không dám tùy tiện hành động, nhìn thấy Triệu Dương ngồi ở ghế sofa, cậu ta liền tìm một cái ghế sofa nhỏ ngồi xuống cùng anh.

Mặc dù Triệu Dương ngồi cách một đoạn khá xa so với gã đàn ông đội mũ lưỡi trai, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên lắm, tựa như vẫn có con rắn độc nằm vắt trên cổ, bất cứ lúc nào anh động đậy thì sẽ phải hứng chịu một đòn trí mạng.

Triệu Dương nói: “Đứa bé lúc này là con trai của anh sao?”

Vốn dĩ ánh mắt gã đàn ông đội mũ lưỡi trai rất lạnh lùng, song khi nghe Triệu Dương nhắc tới con trai, vẻ mặt lại tự nhiên hơn: “Ừ, nó học lớp hai rồi, đáng lẽ ra hôm nay ở cùng mẹ. Nếu không phải đột nhiên nó trở về thì cậu em của anh đã gặp họa rồi”.

Tuy rằng hắn đang nói đùa nhưng Từ Tam cũng sợ hết hồn.

Cậu ta có thể nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của gã đàn ông đội mũ lưỡi trai. Nếu vừa nãy đứa trẻ đó không bất ngờ quay lại thì cậu ta sẽ lành ít dữ nhiều.

Triệu Dương lấy hộp thuốc lá đưa cho hắn một điếu, sau đó đưa cho Từ Tam cùng châm lửa, rồi hỏi: “Anh và chị dâu...”

Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai cầm điếu thuốc không nhúc nhích: “Ly hôn rồi, đứa bé do tôi nuôi nấng, cuối mỗi tuần sẽ đến chỗ mẹ nó hai ngày”.

Triệu Dương hiểu ra, hôm nay vừa đúng là thứ bảy, nếu đứa trẻ không về nhà đột ngột, phá tan bầu không khí căng thẳng vừa nãy thì, hai trong số ba người họ chắc chắn sẽ ngã xuống.

Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai chủ động hỏi: “Anh không sợ tôi ám sát anh sao?”

Nếu vừa nãy Triệu Dương không dùng lưng chặn con dao găm trên tay hắn, thì rất có thể con trai hắn đã nhìn thấy mọi việc.

Tuy rằng gã đàn ông đội mũ lưỡi trai thấy biết ơn, nhưng hắn cũng hiếu kỳ, nếu Triệu Dương quay lưng về phía kẻ địch thì chẳng lẽ không sợ bị ám sát sao?

Triệu Dương thành thật nói: “Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trẻ con không nên dính vào chuyện của người lớn”.

Lúc này, anh lại mỉm cười: “Nhưng nếu bây giờ anh hỏi thế này thì thực sự tôi hơi sợ đấy”.

Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai cũng nhoẻn miệng cười, rất thích tính cách của Triệu Dương, không hề kiêu căng, không giả dối và vô lý, có sao nói vậy.

Hắn cầm bật lửa trên bàn lên, châm rồi hít một hơi dài: “Thuốc ngon đấy”.

Không đợi Triệu Dương nói lời khách sáo, hắn đã đi thẳng vào vấn đề: “Anh tới tìm tôi, là vì muốn tìm Hàn Phong đúng không?”

Triệu Dương cũng lười vòng vo: “Đúng vậy, giữa anh ta và chị Như Nguyệt...”

Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai không nghe Triệu Dương nói hết, đã đưa cho anh một địa chỉ: “Ngoài đám tình nhân, trong đó có ít nhất ba tên vệ sĩ, đối với anh mà nói, hẳn là không thành vấn đề nhỉ?”

Lần này đến lượt Triệu Dương kinh ngạc, không phải vì nghi ngờ tính xác thực của địa chỉ này, mà vì không ngờ lại lấy được dễ dàng như vậy.

Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai giải thích: “Tôi rất ghét loại người vô liêm sỉ như Hàn Phong, vốn dĩ tôi định làm xong chuyện này sẽ đi mỗi người mỗi ngả, hơn nữa vừa nãy anh có cơ hội dùng con trai của tôi để uy hiếp tôi nhưng anh đã không làm vậy, cứ coi như tôi trả ơn anh đi!”

“Cám ơn, sau này nếu cần giúp đỡ thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi”, Triệu Dương đứng lên, trịnh trọng cảm ơn.

Sau đó, Triệu Dương đưa địa chỉ nơi anh làm việc cho hắn, rồi chào tạm biệt, không nói thêm lời lẽ dư thừa nào.

...

Cả hai quay lại xe.

Từ Tam nghi ngờ nói: “Anh Dương, anh có tin tên đó không?”

“Nếu hắn không muốn nói thì không nên nói gì mới đúng, đi thôi!”

Sau nửa giờ, cả hai lần theo địa chỉ được cung cấp bởi gã đàn ông đội mũ lưỡi trai, đi đến một khu dân cư cao cấp.

Các biện pháp an ninh ở đây rất nghiêm ngặt và rất khó để các phương tiện chưa đăng ký có thể vào được.

Triệu Dương không muốn rút dây động rừng nên cho xe đậu vào một chỗ khuất bên đường, dẫn Từ Tam lẻn vào trong.

Không lâu sau, hai người đã tìm được căn biệt thự, đúng như dự đoán, họ tìm thấy chiếc BMW X6 của Hàn Phong bên ngoài biệt thự.

Từ Tam trầm giọng hỏi: “Anh Dương, phải làm sao bây giờ?”

“Chắc chắn anh ta không mang theo đồ quan trọng như vậy, chúng ta cứ canh giữ ở bên ngoài, chờ anh ta đi rồi vào tìm thử!”

Bây giờ Triệu Dương chưa định ra tay, một khi kinh động đến Hàn Phong thì bên phía Vương Như Nguyệt sẽ khó thực hiện kế hoạch tiếp theo.

Lấy được sổ sách chỉ là một phần, đánh rắn phải đánh vào đầu, chỉ cần khiến Hàn Phong chủ động để lộ đuôi cáo, thì anh mới có thể vạch trần toàn bộ chuyện này!

Sau khi trở lại xe, Tô Linh gọi điện thoại đến, hỏi tại sao Triệu Dương vẫn chưa về?

Điều này khiến Triệu Dương khá kinh ngạc, anh nghiêm túc tìm lý do rồi giải thích vài câu.

Đồng thời trong lòng cũng thấy ấm áp, nữ thần họ Tô chủ động quan tâm anh có về nhà hay không, đây có được coi là tiến triển không?

Suốt một đêm, cả hai lần lượt thay ca nhau, hút điếu thuốc để tránh cơn buồn ngủ, đói thì ăn uống qua loa chút gì đó.

Triệu Dương nhìn chằm chằm căn biệt thự gần hết đêm, trời sắp sáng mới chợp mắt được một lát.

Không lâu sau Từ Tam gọi anh dậy.

“Ra ngoài rồi sao?”, Triệu Dương lau mặt.

“Ừ, anh xem kìa”.

Triệu Dương ngẩng đầu nhìn, hai chiếc xe ô tô đi ra khỏi khu dân cư, chiếc BMW X6 của Hàn Phong phía trước, theo sau là một chiếc xe màu đen.

Trong hai chiếc xe có ít nhất bốn người, nghĩa là trong biệt thự chỉ còn lại một vệ sĩ, nếu may mắn thì chỉ còn lại một cô nhân tình ở nhà!

“Bắt đầu hành động”, Triệu Dương xuống xe, vặn nước rửa mặt.

Ngủ trên xe đúng là không thoải mái chút nào, không lăn được, không duỗi chân được, đau nhức khắp người.

Chiếc xe mà anh nằm ngủ đã là xe Land Rover khá rộng rãi, nếu đổi lại là chiếc xe bình thường chắc chắn còn khó chịu hơn nhiều.

Hai người lo lắng Hàn Phong sẽ trở về, nên lại lên xe đợi một lát, sau khi dọn dẹp xong một hồi mới gặp lại ở bên ngoài biệt thự.

Theo ám hiệu của Triệu Dương, Từ Tam gõ cửa.

Đúng như dự đoán, có người trong biệt thự!

“Ai vậy?”, người phụ nữ thận trọng hỏi.

“Xin chào, chúng tôi đến giao sữa đậu nành”, Từ Tam nói bằng tiếng địa phương, cầm hộp đồ ăn còn sót lại trong tay.

“Ai gọi đồ ăn bên ngoài vậy?”, người phụ nữ hỏi lại.

Triệu Dương nghe thấy vậy, khẽ giật mình, chẳng lẽ trong biệt thự không chỉ có một người?

Thông tin gã đàn ông đội mũ lưỡi trai đưa cho anh là nhầm lẫn hay bọn họ đã bị lừa?

Không thể quan tâm nhiều như vậy, lúc này đâm lao phải theo lao thôi, cho dù trước mắt là đầm rồng hang hổ thì cũng phải xông vào!

Trong nháy mắt, Từ Tam đã mở khóa cửa.

Triệu Dương ra hiệu cho cậu ta, đạp cửa ra, thời điểm cậu ta bước vào đã tóm lấy người đàn ông trước mặt trong tay.

Động tác của Từ Tam không hề chậm, cậu ta đóng cửa biệt thự, sau lưng rút ra một cây gậy lao thẳng lên, nhưng vừa lao ra vài bước liền sững sờ tại chỗ!

Trong phòng khách chỉ có ba người, trong đó có một người đã bị Triệu Dương khống chế.

Người đàn ông và phụ nữ còn lại đang làm tình điên loạn trên ghế sofa.

Dáng vẻ người phụ nữ khá xinh đẹp da trắng, chân dài còn người đàn ông cũng khá đẹp trai phong độ.

Triệu Dương cũng hơi bối rối, chuyện quái quỷ gì vậy?

Anh nhận ra người phụ nữ đó, cô ta là tình nhân của Hàn Phong, nhưng hai người này là ai vậy? Vệ sĩ của Hàn Phong sao? Không giống lắm!

Hai người đàn ông sợ tới mức hồn bay phách lạc, nói năng ấp úng: “Đại ca tha cho tôi đi, chúng tôi không dám nữa, không bao giờ dám nữa, xin tha cho chúng tôi!”

Người phụ nữ gào thét, liều mạng túm lấy quần áo che thân, miệng van xin thương xót: “Đại ca, làm ơn đừng nói cho ai biết, tôi cho các anh tiền!”

Triệu Dương đã hiểu, hóa ra người phụ nữ này đã cắm sừng Hàn Phong.

Hàn Phong vừa đi ra ngoài vài bước, cô ta đã ở nhà chơi đùa với hai tên nhân tình, đang chơi đến giai đoạn thú vị thì không ngờ lại bị bắt quả tang ngay tại trận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.