Hai bắp đùi trắng mịn lộ ra bên ngoài, Triệu Dương ép mình di chuyển ánh mắt.
Lúc này, Tô Linh đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa, không còn dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo xa cách kia nữa, cô mềm yếu chỉ muốn dựa vào người khác để sưởi ấm như một chú mèo nhỏ, dễ dàng khơi gợi khát khao bảo vệ và lòng chinh phục trong nội tâm sâu thẳm của đàn ông.
Triệu Dương không khỏi xúc động, nữ thần đúng là nữ thần, ngay cả ngủ mà cũng mê người như vậy.
Lần đầu tiên anh nhìn cô ở khoảng cách gần như này. Mắt cô nhắm chặt, đôi lông mi dài khẽ động, vì say rượu nên làn da cổ trắng nõn đỏ ứng lên, tựa như thứ đồ sứ tinh xảo bị lấm lem khiến người ta muốn chơi đùa.
Nhất là chiếc mũi xinh xắn kia, từng hơi thở ra vào nhịp nhàng, mỗi lúc như chạm vào tận đáy lòng của Triệu Dương.
Điểm chết người chính là đôi môi mỏng mịn màng hồng nhuận đó, khóe miệng còn đang chảy nước miếng, khiến nữ thần càng thêm phần mê hoặc.
Triệu Dương cẩn thận nhấc người ra, nhưng anh chưa kịp di chuyển đã bị Tô Linh ôm chặt hai tay vào ngực theo bản năng.
Cảm giác thật tuyệt, nóng bỏng lạ thường.
Anh cắn đầu lưỡi, kìm nén ý đồ xấu xa trong lòng, miễn cưỡng rút tay ra.
Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn ôm cô vào lòng.
Tô Linh dù cao, nhưng thân hình cô gầy gò nhỏ nhắn, nên ôm vào ngực thì nhẹ bẫng.
Phòng khách có gió, nhìn Tô Linh, có vẻ cô sẽ ngủ tới sáng, nên có thể cô sẽ bị nhiễm lạnh.
Phải đưa nữ thần về phòng ngủ.
Triệu Dương nhìn những bậc cầu thang quanh co mà cô chưa từng cho phép mình đặt chân đến nửa bước, quyết định từ bỏ.
Anh rón rén mở phòng dành cho khách, đặt cô lên giường, cẩn thận đắp chăn bông cho cô.
Xong xuôi, người Triệu Dương đã đầy mô hôi, không phải nặng nề gì, mà đây đúng là một trải nghiệm tâm lý khó nhằn.
Củi khô đặt gần lửa, lơ là một chút là sẽ cháy bùng bùng.
...
Mười phút sau, Triệu Dương đi tới kho hàng.
Từ Tam vừa hút xong điếu thuốc thứ hai, vội ra đón tiếp.
Cậu ta biết Triệu Dương sống trong một căn biệt thự nào đó ở khu này, rất có khả năng là của Mạnh Kiều.
Nhưng cậu ta là người thông minh, nên tới giờ vẫn không nói gì, càng không hỏi han gì.
Từ Tam thấy, với bản lĩnh của Triệu Dương, dù có vừa lên giường với nữ thần họ Tô thì cũng không có gì kinh ngạc.
“Anh Dương, anh đoán đúng rồi, không có ai ở đây“.
Triệu Dương gật đầu, mở cửa kho hàng ra nhìn, đến cái ghế cũng không động vào. Hai người họ rõ ràng không ở đây lâu, thì nói gì đến làm nhiệm vụ!
Từ Tam không cam lòng: “Hai tên khốn, thật quá đáng!”
Triệu Dương không nói gì, gieo nhân nào gặp quả đấy, nếu bọn họ đã bất nhân thì đừng trách anh bất nghĩa.
Làm việc xong, hai người nhanh chóng cầm đồ rời đi.
Trước khi đi, Từ Tam còn tìm được cái xà beng và đập hỏng cái khóa bằng đồng.
Triệu Dương nhanh chóng nhấn chuông cửa của tòa nhà số chín, vì có hẹn trước nên chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa.
Mạnh Kiều biết người đến là Triệu Dương, nên không thay quần áo, xỏ dép, mặc đồ ngủ chạy ra.
Mới mấy ngày không gặp mà tim Triệu Dương đã đập thình thịch.
Bộ đồ ngủ trên người cô ta mỏng đến lạ thường, dưới ánh trăng càng hiện rõ thứ trắng nõn mê người.
Dọc theo cổ áo cô ta là xương quai xanh quyến rũ và chiếc cổ thanh mảnh, tất cả đều toát lên nét quyến rũ riêng của một người phụ nữ trưởng thành.
Triệu Dương thở dài. Những người phụ nữ như Mạnh Kiều sinh ra là để mê hoặc đàn ông. Họ không cần bất cứ lời nói nào, chỉ cần một hành động đơn giản như tựa vào cửa cũng có thể khiến tim anh lỡ nhịp.
Anh thì như thế, còn Từ Tam đã gục từ sớm rồi. Cậu ta sợ hãi cúi đầu, ánh mắt không biết nhìn đi đâu.
“Anh... Anh Dương, em đi trước...”
Từ Tam đi xa rồi, Mạnh Kiều cười đến run người: “Em trai anh thú vị đấy!”
Triệu Dương đáp: “Do chị quá thu hút đấy!”
Mạnh Kiều nheo mắt: “Ừ, mấy ngày không gặp, càng ngày càng khéo mồm nhỉ, tôi cứ tưởng nữ thần họ Tô ở nhà là anh quên tôi luôn rồi!”
Nói xong, cô ta quay người đi vào trong, bóng lưng yểu điệu khiến người khác mơ mộng.
Triệu Dương không dám đi ngay, anh giải thích rõ ràng toàn bộ.
Mạnh Kiều dựa trên ghế sofa, chế nhạo hỏi: “Anh ý, nhìn là biết thành thực, không thích đùa cợt, bày thủ đoạn!”
Triệu Dương khiêm tốn: “Lăn lộn kiếm cơm, không ngờ vận mệnh của tôi lại nằm trong tay người khác!”
Mạnh Kiều nghiêng người về phía trước, chống tay lên chiếc cằm trắng như tuyết: “Vậy thì tại sao anh không để đồ sang nhà cô ta?”
Dù không nói tên, nhưng Triệu Dương nghe là hiểu.
Nguyên nhân cũng đơn giản, một là vì sợ Tô Linh không đồng ý, hai là cũng không muốn nhờ cô.
Triệu Dương định nói, nhưng đột nhiên ánh mắt khựng lại không dời đi được, một cảm giác nóng hừng hực xộc thẳng lên đầu.
Mạnh Kiều còn đang băn khoăn, nhưng khi nhìn xuống theo ánh mắt của anh, trong nháy mắt, hai gò má cô ta đỏ ứng.
Cô ta vội chặn cổ áo, ngồi thẳng lên, nói: “Tưởng anh tốt đẹp thế nào, hóa ra cũng giống mấy gã đàn ông ngoài kia thôi!”
Triệu Dương oan ức, anh nào biết người phụ nữ này lại táo bạo đến vậy, biết anh sẽ qua nhà mà lại dám ‘thả rông’ như thế.
Thấy Triệu Dương bứt rứt, Mạnh Kiều mới bật cười: “Tôi biết anh không cố tình, tôi đùa thôi! Sao, tôi và nữ thần họ Tô, ai to hơn ai?”
Triệu Dương xấu hổ, vẻ mặt càng thêm chật vật.
Có điều, câu hỏi này quá táo bạo, dựa vào mối quan hệ hiện tại của hai người mà nói, cách hỏi vậy không phù hợp.
Hơn nữa, trong đầu anh chỉ có phác thảo vài đường sơ sài, so sánh không hiệu quả.
Mạnh Kiều đoán được toàn bộ câu chuyện: “Không phải sống cùng nhau sao, anh vẫn chưa nhìn thấy cái đó của nữ thần họ Tô sao?”
Triệu Dương đau đầu nên buột miệng nói: “Tôi cũng chưa thấy của chị mà“.
Mạnh Kiều cố ý kéo cổ áo: “Nhìn tôi đơn giản mà?”
Triệu Dương gục ngã, người phụ nữ này thật lưu manh và ngông cuồng.
Anh không ngăn cản được, vội đứng dậy tạm biệt: “Linh tinh, tôi đi về đây, muộn quá rồi!”
Không ngờ vừa đi được hai bước đã bị Mạnh Kiều kéo tay: “Chờ chút, hôm nay anh lên chức, tôi muốn chúc mừng anh!”
Triệu Dương cười khẩy: “Đội trưởng hay đội phó phòng an ninh, có gì mà lên chức?”
Mạnh Kiều hỏi lại: “Triệu Dương, người khác xem thường anh đã đành, đến cả anh cũng xem thường bản thân à?”
Triệu Dương biết cô ta có ý tốt, nhưng vẫn từ chối: “Không phải... Chẳng qua là giờ muộn quá rồi, để hôm khác đi“.
Vì quan hệ với Tô Linh nên theo bản năng, anh muốn giữ khoảng cách với Mạnh Kiều. Nếu không có cách nào thì anh sẽ không ở đây thêm.
Mạnh Kiều nắm tóc anh, nói: “Uống với cô ta được, mà uống với tôi không được? Chúng ta có phải bạn không? Nếu không phải, thì anh cầm hết đồ đi, đừng để ở nhà tôi!”
Triệu Dương lúng túng, cô ta đã nói đến mức này, thì anh còn biết làm gì?
Trước đây, anh không dám dính líu gì nhiều đến Mạnh Kiều, đều là vì Tô Linh.
Nhưng giờ Tô Linh đã nói rõ, cuối tháng cô sẽ dọn ra khỏi nhà, không còn ràng buộc hay cản trở nào từ gia đình nữa, nên hai người họ cũng đến lúc phải chịu kết cục chia ly.
Nếu Tô Linh không coi trọng anh, thì anh khổ sở gắng gượng để làm gì?
Hơn nữa, anh và Mạnh Kiều chỉ là bạn, quang minh chính đại thế này thì sợ gì nữa?