Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 225: Chương 225: Bình Tĩnh Và Trầm Ổn




Từ Tam thấy Triệu Dương không nói gì, cậu ta lại nhìn tấm hình kia vài lần.

Nhìn hàng lông mày, nhiều nhất là ba mươi tuổi, khác hẳn với khí chất nữ thần của Tô Linh. Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là phụ nữ đã có chồng.

“Anh Dương, sao em thấy người này khá quen nhỉ?”

Triệu Dương nói: “Đây chính là trưởng phòng Khương?”

Từ Tam sửng sốt: “Trưởng phòng Khương? Là trưởng phòng Khương ở văn phòng công ty quản lý tòa nhà, vợ của Tôn Vệ Đông à?”

“Đúng vậy!”

“Trời ạ! Đó chẳng phải là chị dâu họ của Tôn mập sao? Tôn mập đúng là súc vật! Thế mà hắn lại có ý đồ không đứng đắn với chị dâu của mình!”

Một lát sau, cậu ta lại hóng chuyện hỏi: “Anh Dương, anh nói xem Tôn mập với chị dâu họ của hắn…”

Từ Tam không nói tiếp nữa, cậu ta tin Triệu Dương hiểu.

Triệu Dương lắc đầu, mặc dù Tôn Vệ Đông không phải người đàng hoàng nhưng anh không thể không thừa nhận tên này vẫn có vài ưu điểm.

Dáng người trời phú, mặt mũi sáng sủa, so với Tôn mập thì đúng là một trên trời một dưới đất.

Nếu trưởng phòng Khương không bị mờ mắt, hoặc cố ý ghét bỏ Tôn Vệ Đông, chắc chắn sẽ không qua lại với anh ta.

Nghĩ như vậy thì đây chắc hẳn chỉ là suy nghĩ không chính đáng của một mình Tôn mập.

“Anh Dương, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Triệu Dương định thần lại: “Không vội, đợi ngày mai rồi nói. Nếu ngày mai trưởng phòng Khương thật sự muốn đè đầu cưỡi cổ tôi, để mặc cho Tôn mập vu oan cho tôi thì không thể trách chúng ta được rồi!”

Thật ra những thứ lấy được hôm nay cũng không phải vô dụng, chỉ là Triệu Dương không muốn đối phó với phụ nữ bằng cách này.

Dĩ nhiên phải tôn trọng lẫn nhau, nếu trưởng phòng Khương khăng khăng đổi trắng thay đen, thì miễn bàn đến tôn trọng gì đấy, vì anh sẽ không đối đãi với kẻ thù như với phụ nữ!



Ngày hôm sau, Triệu Dương đi làm bình thường.

Vừa đúng chín giờ, anh nhận được thông báo từ nhân sự của văn phòng công ty quản lý tòa nhà, nói là đến họp.

Triệu Dương cũng không nhiều lời, đúng giờ đi đến văn phòng công ty quản lý tòa nhà.

Trên hành lang, anh gặp Khổng Nguyệt.

Mặc dù không nói gì nhưng hai người trao đổi ánh mắt với nhau trong thoáng chốc.

Triệu Dương hiểu ý cô, chuyện này trưởng phòng Uông đã cố gắng hết sức. Còn về phần xử lý thế nào, cũng chỉ có thể nghe theo ý trời.

Lúc đến văn phòng, không chỉ trưởng phòng Khương mà còn có tổ trưởng Hàn từng theo đuổi Khổng Nguyệt và Tôn mập cả người băng bó khắp nơi.

Triệu Dương quan sát một lúc.

Trưởng phòng Khương nở nụ cười lộ ra gương mặt rạng rỡ. Cũng không có gì ngạc nhiên, chắc hẳn hôm nay cô ta sẽ đóng vai chính trực ngay thẳng.

Tổ trưởng Hàn bày ra vẻ mặt vui mừng khi thấy người gặp nạn, có lẽ hắn đang đợi lúc tính thù mới lẫn thù cũ với anh luôn.

Còn Tôn mập, sắc mặt u ám ngồi một bên không nói gì.

Trên người anh ta có vết thương là thật, bị thương đến mức phải băng bó, nhưng cũng chưa đến nỗi gì.

Sở dĩ băng bó thảm thương như vậy là để làm bằng chứng cáo tội Triệu Dương, dù sao đằng sau anh ta cũng có người chống lưng.

Nếu muốn tống cổ Triệu Dương đi, thì không thể để người ta tìm ra sơ hở rồi lại có cơ hội lật ngược tình thế!

Tổ trưởng Hàn lên tiếng trước: “Triệu Dương, tốt nhất anh nên chủ động nhận sai, công việc của trưởng phòng Khương rất bận, anh đừng làm lỡ thời gian của mọi người”.

Theo lý mà nói thì chuyện này không phải do hắn chịu trách nhiệm nhưng nghe nói có liên quan đến Triệu Dương nên hắn mới chủ động chuyển qua đây, mục đích là để thừa nguy hãm hại Triệu Dương.

Triệu Dương không có ý đứng vậy, anh kéo cái ghế bên cạnh và ngồi xuống: “Ồ, phiên tòa thẩm vấn à? Bảo tôi nhận lỗi gì chứ? Nói tôi nghe xem nào”.

Tổ trưởng Hàn đập mạnh xuống bàn: “Triệu Dương, anh ngông cuồng gì đây? Ai cho anh ngồi?”

Chỉ tiếc là hai năm nay Tôn Vệ Đông đã giữ chức vụ cao nên hơi xa cách với cô ta.

Cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng biết được một ít chuyện quan hệ bất chính bên ngoài của Tôn Vệ Đông.

Nhưng chỉ cần Tôn Vệ Đông vẫn chưa nói gì thì cô ta lười so đo.

Cuộc hôn nhân đi đến bước này, tình yêu đã sớm không còn nữa, chỉ là hai bên nhường nhịn nhau mà thôi.

Cũng vì như thế, cô ta mới âm thầm quan tâm đến cậu em họ vô dụng của Tôn Vệ Đông.

Thấy cô ta lên tiếng, Triệu Dương cũng khách sáo nói: “Trưởng phòng Khương, hôm nay gọi tôi đến đây có chuyện gì vậy?”

Trưởng phòng Khương không đáp lời, vì cô ta vừa mở miệng, chuyện này sẽ không hoà hoãn được.

Trong ấn tượng, cô ta không nghĩ Triệu Dương là một người dễ dãi như vậy, chắc hẳn phải để lại một con át chủ bài trong tay.

Huống gì trưởng phòng Uông vẫn luôn cố gắng bảo vệ Triệu Dương, cô ta không muốn vì chuyện này mà xảy ra xung đột với trưởng phòng Uông. Vậy nên cần phải có một người đứng ra hòa hoãn, vừa hay tổ trưởng Hàn là người thích hợp.

Tổ trưởng Hàn nói: “Giả ngốc cái gì? Anh trốn làm không nói, trong thời gian làm việc còn đánh đội trưởng Tôn, anh còn gì để nói nữa không?”

Triệu Dương như vừa mới nhìn thấy Tôn mập: “Ôi, anh Tôn, anh bị thương nặng vậy à? Hôm đó hình như tôi cũng đâu ra tay nặng vậy đâu!”

Tôn mập quay đầu đi, giả vờ không nghe thấy.

Tổ trưởng Hàn nói: “Triệu Dương, cậu thừa nhận rồi à?”

Triệu Dương hỏi lại: “Thừa nhận cái gì?”

Tổ trưởng Hàn bực mình gõ bàn nói: “Thừa nhận anh đánh đội trưởng Tôn. Anh đừng nghĩ có thể lật lọng, tôi có ghi âm đấy!”

Triệu Dương dựa vào ghế: “Đúng vậy, tôi và đội trưởng Tôn có chút mâu thuẫn nhưng anh ta là người ra tay trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng”.

Tổ trưởng Hàn lên tiếng giúp Tôn mập: “Cái gì gọi là phòng vệ chính đáng? Phòng vệ chính đáng mà có thể đánh người ta thành ra như vậy sao? Tôi thấy anh đang cố ý làm hại người khác!”

Triệu Dương nhìn hắn hỏi: “Tổ trưởng Hàn, phải có trách nhiệm với lời nói của mình, con mắt nào của anh thấy tôi ra tay trước?”

Trước đây tổ trưởng Hàn vẫn luôn xem thường Triệu Dương, hắn từng xem lý lịch của Triệu Dương. Chưa học xong đại học, chẳng qua chỉ có mấy năm làm lính mà thôi.

Không ngờ, miệng lưỡi của anh lại lợi hại như vậy, chỉ vài câu mà đã phủi sạch trách nhiệm.

Tổ trưởng Hàn nhất thời không tìm được cớ phản bác, nói năng lắp bắp: “Vậy… vậy… vậy tại sao đội trưởng Tôn lại muốn ra tay đánh anh?”

Triệu Dương nói: “Cái này thì anh phải hỏi anh ta chứ, có lẽ anh ta ghen tị tôi đẹp trai hơn anh ta chăng?”

Trưởng phòng Khương vốn dĩ còn muốn xem sự việc phát triển đến đâu, nhưng không ngờ suýt nữa bị câu nói của Triệu Dương chọc cười.

Cô ta cẩn thận đánh giá Triệu Dương, quả thật vượt trội hơn Tôn mập một trăm lần.

Bất kể là thân hình hay diện mạo.

Điều hấp dẫn nhất là khí chất, không sợ vinh quang hay nhục nhã, rất bình tĩnh và trầm ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.