Dì Mai ngẩng đầu lên nhìn, giám đốc Vương trong truyền thuyết này không cao lắm, thân hình hơi mập, đeo kính vàng, dáng vẻ lanh lợi của một con buôn, nhìn thế nào cũng không giống một nhân vật độc ác.
Tuy nhiên bà ta đã tung hoành trong thương trường nhiều năm, đương nhiên sẽ không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, chỉ là trực giác không quá thích tên này. Khi nhìn người khác, đôi mắt hình tam giác của bà ta lúc nào cũng phải nheo mắt lại.
Nếu như là lúc trước, loại người này ngay đến cả tư cách nói chuyện với bà ta cũng không có, nhưng bây giờ, bà ta không thể không kìm lại cơn buồn nôn ở trong lòng.
Nghĩ đến đây, dì Mai nhịn không được oán trách Triệu Dương.
Thật là một tên phế vật vô dụng!
Không có bản lĩnh thì thôi đi, lại cứ nhất quyết học đòi người ta làm anh hùng cứu mĩ nhân, nếu như có thể toàn thân mà rút lui thì cũng cho qua, kết quả lại chỉ gây thêm phiền phức.
Không chờ bà ta nghĩ nhiều, đối phương đã nói: “Hóa ra là bà Mai “đại giá quang lâm”, thật là rồng đến nhà tôm, đàn em Vương Hằng Thăng tôi đây không hiểu quy tắc, xin đền tội với bà Mai trước!”
Khi dì Mai vừa xuống xe Vương Hằng Thăng đánh giá bà ta một lượt.
Toàn bộ giới thượng lưu ở Thiên Châu đều biết nhà họ Tô có một nữ nhân làm gia chủ, không một ai biết cụ thể tuổi tác của người đó nhưng mọi người vẫn thường quen gọi là “bà Mai“.
Vương Hằng Thăng mỉm cười lấy hòa khí, trước kia ông ta không có tư cách để giao tiếp với nhân vật như thế này, hôm nay là lần đầu tiên ông ta gặp được.
Vốn còn cho rằng đó là một bà lão cậy già lên mặt, không ngờ rằng lại là một phụ nữ trung niên xinh đẹp ung dung quý phái.
Thật sự quá lãi rồi!
Vương Hằng Thăng không có sở thích nào khác, ông ta chỉ thích phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ trẻ tuổi, càng trẻ càng tốt.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy dì Mai khiến cho khẩu vị của ông ta xảy ra chuyển biến một cách kì lạ.
Người phụ nữ giống như dì Mai nếu như chỉ dùng mỗi nhan sắc để hình dung thì thật quá thô thiển, quá thiển cận.
Trước kia ông ta vẫn luôn nghe nói người trong giới thượng lưu chơi đùa với phụ nữ không nhìn vào gương mặt, không nhìn vào thân hình mà nhìn vào thân phận và địa vị của đối phương.
Trước kia Vương Hằng Thăng không hiểu, cũng không thể đoán ra được, nhưng hôm nay cuối cùng ông ta cũng đã tìm ra được một điểm then chốt.
Dì Mai không biết suy nghĩ trong lòng đối phương nhưng cũng có thể đoán được rõ, bà ta cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn trong lòng nói: “Muộn như vậy rồi, làm phiền giám đốc Vương rồi.”
“Không phiền, không phiền, yo... Bà cẩn thận dưới chân!”
Vương Hằng Thăng nói xong chủ động giơ tay ra đỡ, muốn chạm ngay vào nhưng lại bị một bóng người cường tráng chặn lại.
Dì Mai né ra, không để lộ bất cứ cảm xúc nào nói: “Giám đốc Vương khách khí rồi, tôi vẫn luôn muốn đến chào hỏi nhưng hôm nay mới có thời gian“.
Vương Hằng Thăng thầm cảm thấy mất mát trong lòng, sắc mặt không vui: “Người này là?“.
“Là vệ sĩ của tôi, ông ta đã đi theo tôi hơn mười năm rồi“.
Vẻ mặt của Vương Hằng Thăng lộ ra vẻ kỳ dị, không hổ là nhà giàu ở Thiên Châu, mười năm trước sao?
Ha ha, mười năm trước e là ông ta vẫn còn đang bán sách lậu đĩa lậu ở lề đường nào đó, mà lúc đó nhà họ Tô đã hưng thịnh rồi.
Tuy nhiên như thế thì có sao, nhà họ Tô có mạnh hơn nữa cũng đã là quá khứ, hôm nay không phải vẫn phải đến tận cửa cầu xin ông ta hay sao?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Vương Hằng Thăng lộ ra vẻ đắc ý: “Bà Mai, mời vào trong“.
Nói xong, ông ta ra hiệu cho đàn em ở bên cạnh.
Đàn em hiểu ý, ngăn lại một nhóm người ở phía sau dì Mai.
Dì Mai khẽ nhíu mày: “Giám đốc Vương, ông đây là có ý gì?”
Vương Hằng Thăng nhíu mày dạy dỗ: “Không biết phép tắc, đây là giám đốc Tô, còn không mau tránh ra“.
Đàn em gật đầu cúi chào, nhưng bước chân không hề di chuyển: “Giám đốc Tô, thật sự xin lỗi, bên trong đều là những vị khách mà chúng tôi mời tới, bà đem theo một nhóm người đi vào như thế, người biết thì sẽ nghĩ bà đến làm khách, người không biết sẽ cho rằng bà đến đây gây chuyện“.
Vương Hằng Thăng nheo mắt giả vờ không nghe không nhìn thấy.
Dì Mai đã nhìn quen những phong ba bão táp, sao có thể để ý đến chút uy hiếp này, bà ta ra hiệu cho người ở bên cạnh sau đó đi vào trong trước.
“Các anh đi vào trong xe chờ tôi”, A Quân căn dặn một tiếng sau đó cũng đi vào trong, không rời dì Mai nửa bước.
Vương Hằng Thăng đi ở phía sau, luôn cảm thấy tên trước mắt này rất chướng mắt nhưng cũng không phải là người dễ đụng vào.
Dưới sự chỉ dẫn của quản lý đại sảnh, một nhóm người nhanh chóng đi vào trong phòng khách của câu lạc bộ.
Sắc mặt của dì Mai không đổi, trong lòng đã chán ngấy đến cực điểm.
Trên đường đến đây những người bà ta thấy đủ các kiểu những cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, bà ta đương nhiên cũng vô cùng hiểu rõ mánh khóe làm ăn của câu lạc bộ này.
May mà trong phòng khách cũng coi như sạch sẽ, không hề có mấy việc lộn xộn kia.
Nội thất trang trí xa hoa nhưng trong mắt của dì Mai lại hoàn toàn không có chút gì sang trọng, cho dù cả căn phòng bày đầy đồ đạc bằng gỗ lim cũng vẫn lộ ra mùi vị của kiểu nhà giàu mới nổi.
“Bà Mai, không cần khách khí, đã đến đây rồi thì cứ coi như về nhà mình!”
Vương Hằng Thăng luôn cảm thấy cái tên “bà Mai” rất xấu, rõ ràng tuổi tác không lớn lắm nhưng lại cứ một mực dùng cái tên gọi cổ hủ như vậy.
Vô duyên vô cớ bị hạ thấp đi khí thế, hơn nữa cái tên này lại còn vô cùng xấu.
Nếu như có thể gọi là “chị Mai” thì tốt rồi, nhưng ông ta cũng biết chừng mực, không dám quá thất lễ.
Dì Mai tìm một ghế ngồi cho khách sau đó ngồi xuống, A Quân đứng đằng sau.
Sau đó có một cô thư kí mang trà lên, thân hình cao gầy, nước da trắng trẻo, dáng vẻ của một cô gái trẻ thanh tú.
Nếu như là bình thường, Vương Hằng Thăng chắc chắc sẽ đưa mắt tán tỉnh, nhưng dì Mai đang ngồi ở trước mắt, cô gái kia có xinh đẹp đến đâu cũng sẽ chỉ giống như người phụ nữ bình thường mà thôi.
Cô thư kí kia hơi ghen tị, khi đưa trà cho dì Mai cố ý làm đổ một ít nước ra, muốn khiến cho bà ta trở nên nhếch nhác.
Một tiếng ngạc nhiên vang lên, miệng cô ta vội vàng nói xin lỗi: “Ôi chao, giám đốc Tô, thật sự ngại quá, có làm bà bị bỏng không?”
Dì Mai lười đối phó với mánh khóe đánh ghen nhỏ nhặt này, vẻ mặt không thay đổi ra hiệu rằng bà ta không sao.
Vương Hằng Thăng âm thầm gật đầu, không hổ là người phụ nữ đến từ gia tộc lớn, khả năng bình tĩnh không ngạc nhiên trước sóng lớn này, e rằng cả đời của người phụ nữ bình thường cũng sẽ không học được.
Sau một hồi xã giao, dì Mai cũng không muốn kéo dài lâu hơn nữa liền đi thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Vương, hôm nay tôi đến đây là có việc muốn nhờ ông“.
“Ồ?”, Vương Hằng Thăng cố ý ra vẻ nghi hoặc cầm cốc trà lên.
“Là như thế này, một người bạn của cháu gái tôi có gặp chút phiền phức ở chỗ của ông...”
Dì Mai rủ rỉ nói nhưng hoàn toàn không nhắc đến Tô Linh, dù sao chuyện này cũng không hay ho gì, sự việc xảy ra có truy cứu cũng không có được lợi ích.
Mặc dù bên ngoài có một vài tin đồn về Tô Linh và Triệu Dương, nhưng Triệu Dương chỉ là một tên bảo vệ nhãi nhép, độ đáng tin của tin đồn này không cao, chỉ cần hai người mỗi người một ngả, bà ta sẽ tự có cách hóa giải.
Nhưng nơi như câu lạc bộ De-Royale không sạch sẽ, nếu như thật sự truyền ra ngoài thì không thể nói rõ ràng được nữa.
Vương Hằng Thăng kiên trì nghe hết, vẻ mặt tức giận nói: “Còn có chuyện này sao? Bà chờ một chút, tôi lập tức gọi người xử lý“.
Nói xong có người nhận lệnh đi ra ngoài.
Không lâu sau người này lại quay lại: “Giám đốc Vương, cửa phòng bị người ta khóa từ bên trong, tôi gõ rất lâu nhưng không ai ra mở cửa“.
Vương Hằng Thăng tức giận: “Phế vật“.
Nói xong ông ta nhìn dì Mai xin lỗi: “Thật sự ngại quá, đàn em không hiểu quy tắc, nhưng dù thế nào cũng sẽ không làm tổn hại đến người anh em kia“.
“Không sao, người trẻ mà, chịu thiệt chút cũng là phúc“.
Dì Mai không vội, Triệu Dương nhiều nhất cũng chỉ là những vết thương ngoài da thôi, vừa hay nhân chuyện này dạy dỗ cậu ta một bài học.
Để cậu ta biết khoảng cách giữa mình và nhà họ Tô, để cậu ta đừng mơ tưởng có thể cùng với Tô Linh làm giả thành thật.