Tô Linh bên kia bắt đầu tra hỏi: “Triệu Dương, rốt cuộc là anh nghĩ cái gì thế?”
Triệu Dương không muốn gây sự với cô: “Có gì phải nghĩ?”
“Đừng có giả bộ ngu ngốc với tôi, ba mươi triệu đó, anh kiếm đâu ra?”
“Chuyện này không cần cô lo“.
Tô Linh tức giận: “Tôi không quản, nhưng chẳng lẽ anh đi ăn trộm à?”
Triệu Dương nhìn cô chằm chằm: “Dù bản lĩnh tôi không lớn gì, nhưng không bao giờ tôi làm chuyện phạm pháp”.
“Vậy anh kiếm đâu ra?”
“Tôi sẽ tự nghĩ cách“.
Tô Linh càng nghe càng giận: “Gì mà tự nghĩ cách cơ? Triệu Dương, đây là chuyện của hai người chúng ta, sao anh không bàn bạc với tôi? Sao anh lại đồng ý với bà ta?”
Giọng Triệu Dương như gắt hơn: “Nếu không thì cứ để dì Mai cả đời xem thường tôi, cả đời ngăn cản hai chúng ta sao?”
Tô Linh cứng họng không nói được. Áp lực từ gia đình chắc chắn sẽ có, dựa theo ý tưởng mới bắt đầu của cô thì chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, thì sẽ có cách giúp Triệu Dương phát triển hơn.
Nhưng trong một tháng, đến cả cô cũng chẳng trả được ba mươi triệu tiền vay này, Triệu Dương kiếm kiểu gì?
Tô Linh càng nghĩ càng tức: “Sao anh cứ theo chủ nghĩa đàn ông bảo thủ như vậy, bị bà ta giễu cợt vài câu có sao, chẳng lẽ mất đi miếng thịt nào à?”
“Tôi không thể chịu được chuyện cả đời bị người ta nói là ăn bám cô!”
“Triệu Dương, anh sai rồi. Chuyện này chỉ cần tôi bằng lòng, anh quan tâm người khác làm gì?”
“Vậy cô đã nghĩ đến tương lại chưa? Sao mà tôi đối đáp với nhà cô, sao mà giải thích với mẹ tôi đây?”
“Thế là anh đang hối hận?”
Tô Linh rất buồn, cô hiểu chuyện Triệu Dương nói, chỉ là cô không tính xa đến vậy.
Như cô thấy, mối quan hệ giữa cô với Triệu Dương thậm chí còn không phải là một cặp đôi chính thức, làm sao có thể nói đến chuyện kết hôn được?
Nhưng không nói mấy điều này được, nếu không chắc đến tám, chín phần là sẽ cãi nhau với anh.
Triệu Dương cũng biết mình hơi quá khích, nhưng không còn cách nào khác. Dì Mai dồn ép từng bước một, anh cũng là đàn ông, anh không thể lui mãi được nữa.
Nếu vậy thì chẳng đến dì Mai, chính anh cũng tự khinh rẻ chính mình.
Bầu không khí lúng túng, Triệu Dương vội hòa hoãn: “Chuyện này bàn sau, dì Mai cho chúng ta ba ngày để dọn ra ngoài, cô có ý kiến gì không?”
Tô Linh vẫn đang rất giận: “Tôi chẳng có ý kiến gì, chẳng phải anh giỏi lắm sao? Anh có chính kiến cơ mà? Thế anh tự giải quyết đi!”
Triệu Dương khó xử: “Tôi không đùa cợt gì với cô“.
“Tôi cũng không đùa cợt gì với anh!”
Tô Linh cũng nói thật, hôm qua cô mới nhận lương.
Ba mươi nghìn tệ nghe rất nhiều, nhưng giao du, tiệc xã giao đều dùng tiền.
Lại nói đến mấy lần đi xã giao với Từ Hoa Dương đã tiêu đến một nửa rồi, lý do chỉ là để phân công tư rõ ràng, tránh lúc hợp tác không bị chèn ép.
Mà cô cũng không muốn Từ Hoa Dương thấy hoàn cảnh túng quẫn của mình.
Nhưng sự thật thì sao? Quần áo không dám mua đồ mới, mỹ phẩm cũng toàn dùng hàng tồn, tiết kiệm đến thế mà tiền vẫn trôi như nước chảy.
Nếu không thì ba mươi nghìn tệ tiền lương ngay cả một tuần cũng không đủ tiêu.
Nghĩ đến đây, Tô Linh thấy hơi áy náy.
Mọi chi tiêu hàng ngày, chi phí điện nước, rồi những chi phí thực tế khác, đều dựa vào đồng lương ít ỏi của Triệu Dương.
Cô trừ việc ngồi hưởng thụ, thì chẳng đóng góp chút nào.
Nghĩ đến đây, cô nói: “Thế này đi, chúng ta ra ngoài thuê nhà, tôi trả tiền thuê nhà“.
Tô Linh thầm tính, cầm khoảng năm nghìn tệ đi thuê nhà, sau đó tiết kiệm một chút, chắc sẽ giữ lại được ít tiền lương tháng tới.
Triệu Dương nhíu mày: “Tôi không hỏi cô cái này“.
Tô Linh không hiểu: “Thế anh hỏi cái gì?”
Triệu Dương lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tôi nghĩ cách vậy“.
Tô Linh lại cáu giận: “Lại là anh nghĩ cách! Triệu Dương, anh có thể không sĩ diện vậy được không? Tiêu tiền của tôi khiến anh mất mặt à?”
Triệu Dương giữ vững quan điểm: “Kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện của đàn ông“.
Tô Linh liếc mắt: “Anh nhầm rồi Triệu Dương, chúng ta là người yêu, ai cần anh nuôi?”
Cô không muốn tranh luận thêm với anh, dứt khoát nói: “Thế này đi, chúng ta chia đôi tiền thuê nhà, mai tôi phải đi làm, anh đi tìm nhà rồi ngày kia dọn đến, quyết định vậy đi!”
Thấy Triệu Dương định nói gì, cô nheo mắt: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ về nhà với bà ta!”
...
Bên kia, dì Mai lên xe xong, trong lòng vẫn đầy cảm giác chán ghét, buồn nôn như nuốt phải ruồi chết.
A Quân nhìn qua gương chiếu hậu, tự trách: “Bà chủ, là do tôi vô dụng, bà cho tôi nửa tháng, tôi đảm bảo sẽ khiến tên ranh Triệu Dương bên cạnh cô chủ biến mất!”
Tâm trạng dì Mai không tốt, bà ý hiểu ý A Quân, quyết tâm sống chết lấy mạng đổi mạng!
Nhưng chẳng nhẽ vì một tên khốn như vậy mà đánh đổi nửa đời còn lại của A Quân? Bà ta không làm nổi loại chuyện này.
Hơn nữa, dù chỉ là vệ sĩ, nhưng A Quân đã theo bà ta hơn mười năm nay, giống như người một nhà vậy.
Có mười Triệu Dương cũng chẳng bằng một phần của A Quân.
Dì Mai lắc đầu: “A Quân, đừng làm chuyện điên rồ. Tôi không muốn quan tâm đến loại hạ đẳng như Triệu Dương, bằng không tôi sẽ khiến cậu ta không sống nổi ở Thiên Châu!”
“Bà chủ có cách nào à?”
“Hai ngày tới, Triệu Dương sẽ đi thuê nhà, anh nghĩ cách để mấy người môi giới nhà không đồng ý hợp tác với cậu ta!”
A Quân lo lắng: “Nếu cậu ta nhờ người khác thuê thì sao?”
“Vậy thì càng tốt, dù cậu ta ra giá bao nhiêu, chúng ta sẽ trả gấp đôi. Tôi không tin có người lại chê tiền!”
“Làm thế có phải hơi...”
A Quân không biết nói tiếp thế nào, nhìn thái độ dì Mai như thể muốn ép cô chủ phải ra đầu đường xó chợ sống.
Ông ta muốn khuyên, nhưng không biết nói sao.
“Anh không cần khuyên, tôi chiều hư con bé đó từ nhỏ, giờ cho nó chịu khổ một chút, coi như dạy nó một bài học!”
A Quân như nhớ ra chuyện gì: “Đúng rồi, tôi nghe nói Triệu Dương có một cái nhà cũ ở Thiên Châu“.
“Tôi biết, tại khu ổ chuột ở Giang Bắc, có căn nhà dột nát sắp bị phá bỏ. Chỗ bẩn thỉu đó, Tô Linh không đến đâu!”
“Chắc chắn chứ?”
“Tiểu Linh sợ gián từ nhỏ. Mà chỗ đó đầy chuột, ruồi muỗi bẩn thỉu. Đưa con bé đến đó ở ư? Không thể nào!”
Nghĩ ngợi thêm, dì Mai lại bổ sung: “Nếu con bé muốn đi, thì tôi cũng không ngăn, coi như để cho nó biết, thế giới của nó và Triệu Dương khác nhau như nào!”
A Quân không nỡ: “Nếu không thì để tôi tiếp tục khuyên nhủ cô chủ?”
“Không cần, anh không thấy sao? Giờ ít nhiều con bé cũng có tình ý với tên bảo vệ quèn đó. Anh có lòng tốt đi khuyên, nhưng chỉ làm con bé thêm phản kháng trong lòng, còn anh bỗng dưng thành kẻ xấu!”
A Quân cũng hơi bực. Ông ta chứng kiến cô chủ lớn lên từ bé, một cô gái ưu tú như vậy, cứ nghĩ sẽ tìm được chàng bạch mã hoàng tử để yêu thương.
Ai ngờ, lại là người như Triệu Dương.
Không phải ông ta xem thường Triệu Dương, mà sau vài lần tiếp xúc, ông ta nhận thấy đối phương không phải người đơn giản.
Mặc kệ Triệu Dương đang giấu giếm chuyện gì sau lưng, nhưng cậu ta không thể làm vấy bẩn cuộc sống của cô chủ được.
Cuộc sống của Tô Linh phải trong sạch như tờ giấy trắng, không được xuất hiện dù chỉ một chấm đen!