Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 208: Chương 208: Cô Gái Mạnh Mẽ Ra Sân




Chú Hai thở hổn hển nói: “Giống nhau được sao? Tiểu Thanh và Tiểu Lan đã bàn chuyện cưới xin rồi, lần này là trao đổi chuyện hôn sự của chúng nó, đương nhiên chuyện này nó có tư cách nói!”

Tô Linh tỏ vẻ như bừng tỉnh: “Thì ra là vậy“.

Cô vừa nói vừa chủ động tới bên cạnh Triệu Dương, kéo cánh tay anh rồi nói: “Cháu và Triệu Dương cũng chuẩn bị bàn chuyện cưới xin rồi, chú Hai, chú nói xem cháu có tư cách nhúng tay vào chuyện này không?”

Chú Hai tức đến mức dựng râu trợn mắt, ngây người không biết phản bác thế nào.

Bộ dạng của Triệu Thanh trông như chó ăn phải phân, Triệu Dương có tài đức gì mà lại tìm được một cô bạn gái xinh đẹp thế này, đã vậy còn đến bước bàn chuyện kết hôn rồi?

Tiểu Lan ở bên kia cướp lời: “Cô và Triệu Dương bàn chuyện cưới xin là chuyện riêng của mấy người, tôi không xen vào, nhưng lần này chúng tôi đang bàn chuyện nhà cưới, việc này bác cả đã đồng ý từ ban nãy rồi!”

Tô Linh không nhân nhượng nửa bước: “Chuyện nhà cưới của cô được giải quyết rồi, thế tôi và Triệu Dương phải làm sao? Đều là con dâu nhà họ Triệu, tại sao tôi phải nhường cô?”

Tiểu Lan giận dữ nói: “A Thanh là em họ anh ta, chẳng lẽ anh họ còn muốn tranh giành với em họ sao?”

Tô Linh đáp trả gay gắt: “Anh em ruột thịt còn phải tính toán rõ ràng, em họ thì sao chứ? Nghe nói cô là giáo viên ngữ văn, chẳng lẽ bây giờ sách giáo khoa không giảng điển tích Khổng Dung nhường lê* nữa rồi à?”, (Khổng Dung nhường lê* câu chuyện người em gái bốn tuổi nhường quả lê to nhất cho anh trai).

Tiểu Lan tự nhận tài ăn nói không tồi, nếu không thì đã không xúi giục chú Hai vì chuyện nhà cưới mà trở mặt với bà Triệu.

Ai ngờ ở trước mặt Tô Linh, cô ta lại không biết nên mở miệng thế nào.

Sắc mặt của anh cả nhất thời trở nên đặc sắc, anh ta vốn tưởng vợ mình đã đủ khó chơi rồi, còn Tiểu Dương tìm được một cô bạn gái dịu dàng thùy mị.

Bây giờ thấy ngược lại hoàn toàn, không ngờ Tô Linh cũng là một nhân vật lợi hại!

Vẫn chưa kết hôn với Triệu Dương mà đã bắt đầu tranh giành nhà cửa với chú Hai?

Ba người phụ nữ trong nhà đã đủ làm cho anh ta nhức đầu rồi, Tiểu Lan có vẻ cũng không phải người dễ nói chuyện.

Giờ thêm cả Tô Linh nữa, đến lúc đó bốn người phụ nữ cãi nhau, trong nhà khác gì đại chiến thế giới?

Chị dâu hơi kinh ngạc, bà Triệu luôn không cho chị ấy lên tiếng trong vấn đề nhà cửa, hôm nay Tô Linh quyết liệt như thế, liệu bà Triệu có quở mắng cô ấy không?

Chú Hai thấy không nói lại được Tô Linh nên chuyển sang chuyện khác: “Chị dâu, chị xem việc này thế nào đi chứ, vừa nãy chị đã đồng ý với tôi rồi, chẳng lẽ giờ nhà họ Triệu để cho một đứa con dâu chưa gả vào nhà làm chủ rồi sao?”

Chú Hai cũng hiểu rõ tính khí bà Triệu, bà ấy luôn không cho phép con dâu khuấy tung chuyện nhà cửa, vợ của anh cả cũng không phải người khéo ăn nói.

Bà Triệu bình tĩnh đáp lại: “Tiểu Linh nói không sai, đều là con dâu nhà họ Triệu, tôi cũng không thể xem nặng bên này mà coi nhẹ bên kia, Triệu Dương là con trai ruột tôi, chịu chút thiệt thòi thì cũng không sao cả, nhưng cô Tô là con dâu gả vào nhà họ Triệu chúng ta, tại sao phải nhường Tiểu Lan chứ?”

Anh cả há hốc mồm, người mẹ luôn không tranh quyền thế, cực kỳ khéo nói đột nhiên lại giúp Tô Linh tranh luận?

Triệu Dương cũng sửng sốt theo, mẹ luôn nhường nhịn chuyện nhà cửa này, thậm chí đến cả tiền thuê nhà mỗi năm đều giao hết cho nhà chú Hai, vậy mà bây giờ lại vì Tô Linh mà thay đổi lập trường.

Chú Hai cũng ngây người: “Chị dâu, ý của chị là gì?”

“Chuyện này Tiểu Linh có tư cách tham gia thảo luận“.

Chú Hai tiếp tục ép hỏi: “Vậy chuyện này chị định xử lý thế nào?”

Không đợi bà Triệu lên tiếng, Tô Linh đã cướp lời trước: “Dù xử lý thế nào thì hôm nay cũng là ngày cô Triệu ra viện, cô vừa mới hồi phục, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chú Hai hùng hổ dọa người như vậy là đang bắt nạt Triệu Dương nhà cháu dễ nói chuyện sao?”

Triệu Dương nghe vậy, đôi mắt liền liếc về phía Triệu Thanh.

Triệu Thanh lập tức sợ hãi, len lén kéo góc áo của bố.

Chú Hai hừ một tiếng: “Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, Triệu Dương chống đối người lớn, đến bạn gái nó cũng bố láo y hệt!”

“Chú Hai muốn thảo luận về đạo hiếu à? Cháu có bạn làm luật sư, chuyên giải quyết các vụ kiện phân chia tài sản và thừa kế tài sản, hơn nữa còn bao giờ thua! Cháu ăn nói không bằng cô ấy, nếu như chú Hai thích thì cháu có thể bảo cô ấy cho chú tham khảo một tí!”

Đương nhiên chú Hai biết đưa chuyện này ra tòa thì chắc chắn không có lợi lộc gì.

Trước đây dám gây sự là vì cả nhà Triệu Dương không ai ra mặt.

Bây giờ xuất hiện một đứa con dâu chưa gả cứng rắn mạnh mẽ như Tô Linh, bọn họ tạm thời chưa nghĩ ra cách đối phó.

Mềm nắn rắn buông - đạo lý này từ xưa chưa từng thay đổi.

Cả nhà chú Hai thấy hôm nay không chiếm được lợi ích gì nên tìm một cái cớ để chuồn mất.

Sóng gió qua đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Linh không hề tự đắc mà tỏ vẻ áy náy nói: “Cô Triệu, thật ngại quá, ban nãy là do cháu thấy ngứa mắt nên thay cô làm chủ một phen. Làm khó cho cô mất rồi, cũng làm hỏng hòa khí của hai nhà, nếu như cô thấy cháu không đúng thì để hôm nào cháu dẫn theo Triệu Dương tới nhà họ xin lỗi“.

Chị dâu ngây người, chị ấy từng thử bày tỏ lập trường về chuyện này nhưng lần nào cũng bị bà Triệu chất vấn cho không còn lời nào để nói.

Không ngờ Tô Linh lại nói ra được mấy câu này, thế cũng đủ để khiến chị dâu hiểu sự chênh lệch giữa hai người.

Bà Triệu cười ẩn ý, sau đó nhìn về phía Triệu Dương và nói: “Thằng nhóc thối tha này, rốt cuộc con may mắn cỡ nào mà lại tìm được con bé lợi hại thế này?”

Nghe bà Triệu gọi mình là “con bé” khiến Tô Linh xấu hổ, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, sự thân thiết và cưng chiều trong giọng nói là cảm giác cô lâu rồi chưa được trải qua từ khi mẹ cô qua đời.

Triệu Dương không biết nói sao, anh đâu có tệ như vậy, sao lại yêu được Tô Linh là may mắn chứ?

Bà Triệu tiếp tục nói: “Trước đây cô luôn lo cho Triệu Dương, tính cách nó rất bướng bỉnh, nếu đụng phải người có tính y hệt thì đến cô cũng không quản được nó, giờ thì tốt rồi, sau này cô sẽ giao nó cho cháu!”

Tô Linh từ chối: “Cô à, cô đừng nói như vậy, cháu không quản nổi anh ấy đâu!”

Bà Triệu trở nên nghiêm nghị: “Nó dám? Sau này nếu nó dám không nghe lời cháu, cháu cứ nói với cô, cô sẽ đánh gãy chân chó của nó!”

Tô Linh hoảng hồn, vội vàng giải thích: “Ơ, cũng không nghiêm trọng vậy đâu“.

Nói xong, cô phát hiện bà Triệu mỉm cười nhìn mình, lúc này cô mới đỏ mặt.

Bà Triệu gật đầu nói: “Được rồi, còn biết đau lòng cho nó cơ, Triệu Dương, mẹ nói cho con biết, Tiểu Linh là con dâu mà mẹ muốn, nếu tương lai con để mất con bé thì con đừng có về gặp mẹ!”

Tô Linh hơi đắc ý, đá Triệu Dương một cái và nói: “Anh nghe thấy không, anh cẩn thận đi nhé, đừng có để mất em!”

Cả nhà vui vẻ hòa thuận, đang lúc chuẩn bị thu dọn hành lý thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.

Anh cả cảm thấy kỳ quái, giờ là lúc nào rồi còn ai đến nữa?

Chẳng lẽ nhà chú Hai quay lại sao?

Anh ta bước ra mở cửa, ai ngờ sững sờ tại chỗ.

Bà Triệu thấy anh cả đứng bất động ở cửa, nên tò mò hỏi: “Con à, bên ngoài là ai đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.