Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 242: Chương 242: Muốn Mà Không Được




Triệu Dương không nhận ra sự khác thường: “Đúng rồi, tiền thuê nhà bao nhiêu? Tiền vật dụng thì sao, có đắt không?”

Tô Linh bật cười: “Triệu Dương, sao bây giờ anh giống bà cô thế, mở miệng ra toàn là tiền tiền tiền?”

Căn nhà mà cô nói chính là căn mà Từ Hoa Dương đã nhắc đến trong điện thoại, cô vẫn chưa đến xem, nhưng cô nghĩ rằng nhà hắn giới thiệu chắc sẽ không quá tệ.

Lúc chiều Từ Hoa Dương bảo người đến đưa chìa khóa, còn mang đến cho cô một bó hoa, là hoa bách hợp cô thích nhất.

Bên trong còn kẹp một mảnh giấy nhỏ, nhắc nhở cô chú ý nghỉ ngơi, đừng thức khuya làm việc.

Từ Hoa Dương vẫn cẩn thận, quan tâm cô giống như trước đây.

So sánh cả hai, đột nhiên cô cảm thấy con người Triệu Dương chẳng thú vị và cũng không lãng mạn chút nào.

Từ khi hai người xác lập mối quan hệ đến nay, đừng nói là hoa, ngay cả quà anh cũng chưa từng tặng, cũng chẳng dẫn cô ra ngoài ăn.

Thậm chí có lúc cô nghi ngờ, với EQ này của anh, lúc đầu làm sao theo đuổi được Thư Tình?

Nếu Triệu Dương biết suy nghĩ của Tô Linh, chắc chắn buồn hộc máu.

Không phải EQ của anh thấp, chỉ là đứng trước sự mạnh mẽ và ưu tú của Tô Linh, tất cả những thủ đoạn quen thuộc kia đều không dùng được.

Nghe thấy lời oán trách của Tô Linh, Triệu Dương bùi ngùi nói: “Cô không lo việc nhà nên không biết gạo dầu đắt”.

“Sợ anh luôn rồi, tiền thuê nhà là ba nghìn tệ, bao gồm cả tiền vật dụng”.

“Rẻ vậy à?”

Triệu Dương hơi kinh ngạc, chiều nay, anh nghe ngóng giá nhà xung quanh rất tỉ mỉ.

Với yêu cầu của Tô Linh, tiền thuê nhà ít nhất cũng phải năm nghìn, hơn nữa còn là hai phòng ngủ một phòng khách, anh chỉ có thể ngủ ghế sofa, tiền xe tính riêng, mỗi tháng thêm khoảng một nghìn tệ.

Ba nghìn tệ mà cô nói, chắc không phải là một gói phòng đơn chứ?

Triệu Dương thắc mắc.

Tô Linh cũng không còn cách nào khác liền giải thích: “Cái này tôi cũng không rõ, ngày mai qua xem thử rồi nói, dù sao cũng đối diện công ty, đến lúc đó tôi nghỉ làm, anh đợi điện thoại của tôi”.

Hẹn xong, Tô Linh đi lên phòng dọn đồ đạc.

Triệu Dương giúp đỡ một lát, thoáng chốc đã bị đuổi ra.

Thật ra là đồ vật riêng tư quá nhiều, chỉ là đồ lót thôi đã chất đầy cả một vali, còn chưa tính những mỹ phẩm linh tinh kia.

Nhìn bộ dạng này, hôm chuyển nhà thế nào cũng phải tìm một chiếc xe hàng chuyển đồ gia dụng.

Ít nhất chiếc xe hơi kia của Tô Linh, chắc chắn không chứa nổi mấy cái vali này.

Thông báo với Tô Linh một tiếng, rồi Triệu Dương quyết định đến chỗ Vương Như Nguyệt xem thế nào.

Tuy nói đã bàn bạc xong, tiền lương sau này tính theo ngày, nhưng cũng không thể giấu mặt mãi.

Anh vừa bước chân ra khỏi nhà, thì Đường Nhu liền gọi tới.

Giọng người phụ nữ này vẫn cứng rắn như cũ: “Triệu Dương, anh trả lời thật cho tôi!”

Triệu Dương biết cô ta muốn hỏi gì, nhưng cố ý giả vờ không hiểu: “Trả lời cái gì?”

Nói xong, anh đã lên xe.

Sau khi Tô Linh về nhà thường không dùng xe, anh cũng không khách sáo.

Huống hồ mỗi lần dùng xe, anh đều đổ đầy xăng, coi như giúp Tô Linh giảm bớt áp lực tiền xăng.

Bên phía Đường Nhu đã không chờ được nữa liền hỏi: “Còn giả ngốc với tôi! Bức tranh chữ đó anh lấy đâu ra?”

Hôm đó sau khi Triệu Dương gây rắc rối, đã cam kết giúp Đường Nhu lấy được tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết, nhưng cô ta cũng không quá để tâm, thậm chí còn vì thế mà nghĩ ra phương án dự phòng cho trường hợp xấu nhất.

Giá cả đắt đỏ là một chuyện, hiếm có mới là nguyên nhân chủ yếu nhất, nói trắng ra là có tiền cũng không mua được.

Vì tác phẩm không có con dấu mà cô đã vắt óc suy tính mãi, một người lính giải ngũ nghèo rớt mồng tơi như Triệu Dương thì dựa vào cái gì mà lên tiếng là có được chứ?

Kết quả ngày hôm sau lúc đi làm, Tiểu Ngũ giúp anh mang đến món đồ giống vậy.

Lúc cô ta mở ra xem, đúng là một bức tranh chữ, bên trên viết ‘Hạc nghìn năm thọ’.

Điểm quan trọng nhất, ở phần chữ ký lại là con dấu cá nhân của đại sư Đạp Tuyết.

Phản ứng đầu tiên của Đường Nhu là nghĩ rằng đây là đồ giả!

Không nói cái khác, nếu bức tranh chữ này là bản gốc, chỉ dựa vào con dấu này, thì có thể có giá trên trời.

Với kinh nghiệm của cô ta, tác phẩm này ít nhất cũng bốn triệu tệ, đây chỉ là giá thị trường, nếu bán đấu giá thì giá trị ít nhất phải dao động lên gấp hai đến ba lần.

Đường Nhu không phân tích được thật giả, cũng chỉ có thể làm liều.

Kết quả hôm qua sau khi lấy nó ra trong buổi tiệc mừng thọ, ông cụ nhà họ Đường liền hét lớn: “Chữ đẹp!”

Tranh chữ đúng là bản gốc, cũng lập tức khiến cô trở thành tiêu điểm của cả buổi tiệc.

Người truy hỏi nhiều vô số, rối rít thăm dò lai lịch của bức tranh chữ này, Đường Nhu không muốn nói nên đành trả lời qua loa.

Cả ngày hôm nay cô ta không thể nào tập trung được, đến lúc này không nhẫn nhịn được nữa nên mới gọi điện thoại cho Triệu Dương.

Triệu Dương nghe thấy giọng điệu của cô ta thì biết ngay, chắc hẳn là qua cửa rồi, nên tùy ý trả lời: “Của bạn tôi tặng”.

Đường Nhu sắp tức điên lên: “Bạn tặng? Anh đùa gì vậy, tranh chữ của đại sư Đạp Tuyết, có ai lại tùy tiện đem tặng cho anh chứ?”

Triệu Dương giải thích: “Có thể là cậu ấy không biết bức tranh chữ này đáng tiền như vậy, nếu không cũng sẽ không tặng tôi”.

Đường Nhu không cam tâm hỏi tới: “Bạn thế nào?”

Triệu Dương gãi đầu, suy nghĩ một lời giải thích tự cho là không chê vào đâu được: “Bạn quen biết ở nước ngoài, chuyện đã lâu rồi, bây giờ không liên lạc được nữa”.

Đường Nhu nghe ra sơ hở: “Trước đây không phải anh đi lính sao, sao có thể quen biết bạn nước ngoài?”

“Đi du lịch”.

“Đi du lịch ở đâu? Nước nào?”

“Trưởng phòng Đường, có phải cô hỏi hơi nhiều rồi không?”

“Triệu Dương, anh cho rằng tôi sẽ tin lời anh nói ư?”

“Cô tin hay không là chuyện của cô, tóm lại chuyện tôi đồng ý với cô đã làm được rồi!”

Nói xong, Triệu Dương cúp máy luôn, mặc cho Đường Nhu la hét thế nào, anh cũng không quan tâm.

Lai lịch của bức tranh này đúng là có chút vấn đề, nếu không phải bất đắc dĩ thì anh cũng không muốn lấy nó ra.



Bên kia, lúc Đường Nhu vẫn ngấm ngầm tức giận, thì một cuộc gọi khác gọi đến.

Cô ta còn cho rằng là Triệu Dương gọi đến xin lỗi, không thèm nhìn đã nói: “Bây giờ xin lỗi à? Muộn rồi, anh đợi đó cho tôi!”

Bên kia điện thoại mỉm cười vui vẻ: “Ối trời, là ai chọc Tiểu Nhu của chúng ta giận vậy? Nói ông nghe, ông nội xả giận giúp cháu!”

Đường Nhu bừng tỉnh, vội xin lỗi: “Ông Tùy, không có ai hết, cháu đùa với bạn thôi”.

Cô ta vừa giải thích, vừa mắng Triệu Dương tới tấp.

Tên khốn đáng chết, hại cô ta bị bẽ mặt.

Bên kia điện thoại khách sáo một lát, cuối cùng nói ra ý chính: “Tiểu Nhu à, ông nội của cháu thật là may mắn, có được một đứa cháu gái ngoan ngoãn như cháu”.

Đường Nhu nghe ra sự khác thường: “Ông Tùy, ông sao vậy?”

Bên kia điện thoại trợn mắt há mồm: “Sao? Còn làm sao được? Ông nội cháu cái ông…ông đó… khụ khụ, không phải ông nội cháu vừa có được một bức tranh chữ sao, hôm nay lúc tụ tập đã lấy ra”.

Giọng của ông cụ ngày càng chua xót, cách điện thoại cũng có thể nghe ra được sự ghen ghét đố kỵ: “Cháu nói xem, ông ấy có gì đáng khoe khoang chứ? Không phải chỉ là chữ của đại sư Đạp Tuyết thôi sao, ông ấy làm như chẳng ai có được vậy!”

Đường Nhu bất lực, mấy người già bên cạnh ông nội, tuổi tác cũng lớn ngang nhau, mỗi ngày tụ tập lại cũng chỉ có sở thích tranh giành xem ai hơn ai thua.

Hai năm gần đây, lại càng si mê tác phẩm của đại sư Đạp Tuyết.

Trước đây trong nhà ông Tùy có một bức tranh chữ của đại sư Đạp Tuyết, lúc rảnh rỗi ông ta lại lấy ra khoe khoang.

Điều này khiến ông cụ nhà họ Đường hết sức thèm muốn, không ít lần than phiền ở nhà, người trong nhà đã nhiều lần trằn trọc muốn tìm mua nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không có được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.