Anh cả hỏi tiếp: “Em nói thật đi, chỗ tiền kia em lấy đâu ra?”
Hơn năm trăm nghìn tệ không phải số tiền nhỏ, anh ta đã muốn hỏi từ lâu, nhưng lại sợ Triệu Dương mất mặt.
Nếu hai anh em họ đã nói đến mức này, thì anh sẽ không giấu giếm nữa.
Triệu Dương biết anh cả đang lo lắng điều gì, vội giải thích: “Anh cả, anh yên tâm, em không ăn trộm ăn cướp, quang minh chính đại kiếm được“.
Anh cả lại hỏi: “Có phải cô Tô đưa cho em không?”
Triệu Dương biết nếu hôm nay không giải thích rõ, với tính cách cương quyết chắc chắn anh cả sẽ không buông tha, nên dứt khoát gật đầu.
Anh cả không dễ dàng bị lừa gạt như vậy: “Số tiền lớn như vậy, người ta dựa vào gì mà đưa cho em?”
Triệu Dương thở dài: “Tình cảm bọn em rất tốt, đã bàn đến chuyện cưới xin rồi“.
Anh cả thở dài: “Tiểu Dương, tuy năm năm đi lính em rất ít khi về nhà, nhưng anh cả biết em có bản lĩnh, nếu không Viện trưởng Hoàng sẽ không làm bác sĩ mổ chính cho mẹ. Nhưng có việc này, em phải nghe lời anh“.
Thấy anh cả nghiêm túc, Triệu Dương gật đầu: “Anh cả, anh nói đi, em nghe“.
Anh cả thành khẩn dặn dò: “Anh cả biết, gia cảnh nhà cô Tô không tầm thường, nhìn một cái là biết đó là gia đình quyền quý. Cô gái này tốt bụng, anh cả không ý kiến gì, nhưng người nhà họ Tô mà vì chuyện này rồi làm khó em, thì em phải nói cho anh, anh cả dù có bán nhà chứ không để em phải trở thành người chồng ở rể!”
Trong lòng Triệu Dương chua xót. Quan hệ giữa anh và Tô Linh không chỉ nhà họ Tô không thừa nhận, mà đến cả Tô Linh cũng chẳng quan tâm, nói khó nghe thì còn chẳng bằng người chồng ở rể.
Nhưng nói ra chỉ khiến anh cả lo lắng, nên anh đành nói dối: “Anh cả yên tâm, tính em thế nào chẳng nhẽ anh không biết?”
Hai anh em bàn chuyện rôm rả thì chị dâu xách trái cây về.
Chị ấy liếc mắt rồi nói: “Anh là anh trai mà cũng vậy, có lời gì sao không vào trong nói, cứ phải kéo Tiểu Dương ra ngoài cửa đứng!”
Triệu Dương trò chuyện với mẹ một lúc trong phòng bệnh, đến khi mẹ ngủ, anh đắp kín chăn cho mẹ.
Chị dâu gọt táo rồi đưa cho Triệu Dương: “Tiểu Dương, hôm nay cô Tô có tới không?”
Triệu Dương không chắc: “Em không biết, công việc cô ấy hơi bận“.
“Phải rồi, chị muốn hỏi chú, cô Tô rất có khí chất, lần trước cô ấy nói với chị lúc là đi làm ở tập đoàn nhà họ Tô. Đó là một tập đoàn lớn, cô ấy làm gì ở đó?”, dù chị dâu rất tò mò, nhưng không nghĩ gì nhiều.
Triệu Dương nói qua loa: “Làm quản lý hành chính“.
Chị dâu bừng tỉnh: “Làm hành chính? Chẳng trách lại giỏi như vậy. Vậy ít nhất cô ấy cũng là quản lý nhân lực nhỉ?”
Triệu Dương gật đầu, vì đang buồn nên không tiếp lời nổi, đúng lúc này đoàn người khoa ngoại thần kinh đi vào kiểm tra, cả Thôi Kiếm và Thư Tình đều ở đây.
Thôi Kiếm cố tình nịnh hót, kéo Triệu Dương sang một bên nói chuyện một lúc, chờ đến khi Viện trưởng Hoàng xuất hiện, anh ta mới đứng sang một bên.
Kiểm tra xong xuôi, có y tá tới truyền nước - đó là bước chuẩn bị cuối cùng cho phẫu thuật.
...
Trên hành lang, tâm trạng Viện trưởng Hoàng rất tốt, ông nói: “Phải rồi, Tiểu Dương, cậu còn nhớ con bé nhà tôi không?”
Trong đầu Triệu Dương hiện ra gương mặt non nớt, trong lòng gờn gợn cảm giác, anh hỏi: “Nhớ ạ, em ấy tốt nghiệp chưa?”
Viện trưởng Hoàng cười hiền từ, dáng vẻ cưng chiều: “Nó tốt nghiệp lâu rồi, mấy năm nay ở nước ngoài học thêm, nhưng tháng sau sẽ về, lúc nào nó cũng nhắc tới cậu“.
Thôi Kiếm đứng bên cạnh một lúc, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói chuyện: “Viện trưởng Hoàng, mọi người đang nói đến ai thế?”
Viện Trưởng Hoàng nói thẳng: “Là cháu gái cưng của tôi, trước đây nó từng thực tập ở khoa mình, chắc cậu từng gặp rồi đấy?”
Thôi Kiếm chỉ nhớ đến một cái tên, vội nịnh hót: “Viện trưởng Hoàng đúng là có phúc, tôi cũng nghe nói tháng trước Hoàng Ly nhận được một giải thưởng quốc tế lớn, lần này cô ấy trở về là đến bệnh viện chúng ta làm sao?”
Viện trưởng Hoàng bật cười: “Tôi rất muốn thế, nhưng con bé cứng đầu lắm, nó nhận được mấy trăm triệu tiền đầu tư, nên lần này muốn đưa người sang trời Âu gây dựng sự nghiệp“.
Mắt Thôi Kiếm sáng lên, mặt tươi roi rói: “Không hổ danh là cháu gái Viện trưởng Hoàng, rất có bản lĩnh! Đúng rồi, bao giờ cô Hoàng về nước, nếu lúc ấy viện trưởng bận, cháu sẽ ra sân bay đón hộ“.
Thư Tình đứng bên cạnh thấy rất chán ghét, trước kia không nhận ra, hôm nay đột nhiên thấy Thôi Kiếm như là con chó vâng lời chủ vậy.
Cháu gái của viện trưởng Hoàng về nước, anh ta tiếp cận để làm gì?
Dù sao cũng là trưởng khoa của khoa ngoại thần kinh, nịnh bợ như vậy mà không thấy mất mặt à?
Viện trưởng Hoàng không để ý đến anh ta, mà chỉ nhìn Triệu Dương cười hỏi: “Tiểu Dương, nghe thấy chưa, lúc Tiểu Ly về, cậu phải đón nó thay tôi đấy!”
Triệu Dương từ chối: “Công việc của cháu hơi bận, sợ không có thời gian“.
Viện trưởng Hoàng làm bộ tức giận: “Cậu bận bằng Trưởng khoa khoa thần kinh Thôi hay sao? Cậu ta vẫn có thời gian, sao cậu không có?”
Triệu Dương hết cách, đành phải nhận lời: “Được rồi, đến lúc đó cháu sẽ xin nghỉ, nhất định sẽ đến đó“.
Viện trưởng Hoàng vỗ vai anh: “Thế mới đúng chứ, khéo cậu còn không nhận ra nó, con bé này giờ là thiếu nữ mười tám tuổi rồi!”
Triệu Dương không quan tâm lắm, một cô bé mặt đầy tàn nhang, liệu sẽ thay đổi được nhiều thế nào?
Thôi Kiếm nghe thấy sai sai, rõ ràng anh ta xung phong đi đón, kết quả bị Viện trưởng Hoàng từ chối.
Triệu Dương thì tốt rồi, mỡ dâng tận miệng đã đành, đằng này Viện trưởng Hoàng còn chủ động bảo anh.
So sánh càng khiến Thôi Kiếm vô cùng xấu hổ, nhất là biểu cảm lúc Viện trưởng Hoàng nhìn phía Triệu Dương thì khác hẳn, khiến anh ta nghi ngờ quan hệ giữa hai người họ là như nào.
Trong lòng tò mò, ngoài miệng liền lên tiếng hỏi: “Cậu Triệu, sao cậu lại quen cô Hoàng?”
Triệu Dương lười biếng giao tiếp với người này, chuyện tôi và Hoàng Ly có quen nhau thì liên quan gì đến anh?
Thôi Kiếm bị bơ, nhưng chưa kịp giận dữ thì Viện trưởng Hoàng nói: “Hai người họ biết nhau từ những đầu năm, lúc đó tôi muốn Triệu Dương làm cháu rể tôi!”
Vừa nói, ông vừa quay đầu nhìn Triệu Dương: “Tiểu Dương, Tiểu Ly giờ vẫn độc thân đấy, lần này cậu có thể nắm bắt cơ hội nếu muốn!”
Thôi Kiếm đứng một bên nổi điên vì ghen tị, dùng giọng điệu kì cục nhắc nhở: “Viện trưởng Hoàng không biết là cậu Triệu đã có cô bạn gái rất đẹp sao?”
Viện trưởng Hoàng ngó lơ: “Có thì sao? Đã kết hôn đâu? Tiểu Dương, cháu gái tôi không kém cái cô họ Tô kia là bao, cậu cố gắng một chút, tôi không muốn tương lai con bé tìm một người chồng ngoại quốc!”
Thôi Kiếm vậy suýt tức đến hộc máu, rốt cuộc tên Triệu Dương này có thứ vận may khỉ gió gì vây? Có người bạn gái xinh đẹp như Tô Linh đã đành, bây giờ lại còn có mối quan hệ không rõ ràng với cháu gái Viện trưởng Hoàng.
Tâm trạng Thư Tình cũng phức tạp y như vậy.
Cô ta không ngờ Triệu Dương - người bị cô ta vứt bỏ vào tháng trước, giờ lại trở nên nổi tiếng như vậy.
Tô Linh đã tốt rồi, tối qua còn xuất hiện thêm một Mạnh Kiều ưu tú y hệt, mà chưa hết, giờ còn có cả cháu gái Viện trưởng Hoàng.
Cô ta nghe tên Hoàng Ly từ lâu, cùng lĩnh vực y khoa với cô ta, nhưng người ta còn trẻ mà đã lấy được giải thưởng y học quốc tế lớn, tức là cháu gái Viện trưởng Hoàng chính là một trong những người trẻ tuổi nổi tiếng nhất trong giới y học nước nhà.
So sánh hai bên, đúng là người trên trời kẻ dưới đất.
Sao Triệu Dương lại quen Hoàng Ly?