Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 157: Chương 157: Nhanh chân giành mất




Triệu Dương vội vàng đi tới: “Sao vậy, không sao chứ?”

“Không sao”.

Khi nói, cả hai người cùng cúi đầu nhìn thì thấy chiếc quần tất bị chiếc đinh quệt rách một vệt dài bằng cánh tay, may mà không bị thương.

Nếu là tình huống thông thường, nhìn lướt qua cũng không nhận ra, nhưng Liễu Nhiên người cao chân dài, da trắng nõn nên vết xước hiện rõ lên.

“Thật là, phiền chết được!”

Liễu Nhiên hơi chán nản, nếu bình thường thì không sao, không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện gượng gạo như này, mất mặt trước Triệu Dương đã đành, chút nữa bạn trai cũng tới thì chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?

“Như này đi, tôi gọi điện cho Tiểu Nguyệt, bảo cô ấy khi nào đi từ văn phòng tới thì mang một chiếc mới cho cô”.

Sắc mặt Liễu Nhiên ủ rũ: “Không được, anh ấy sắp tới rồi, không kịp đâu”.

Triệu Dương cũng không kiêng dè nhiều như thế: “Vậy phải làm sao? Hay là cởi ra luôn cho xong”.

“Cũng đành vậy thôi”.

“Vậy cô thay đi, bạn trai cô đến đâu rồi? Tôi đi đón anh ta giúp cô!”

Liễu Nhiên vội nói: “Không được, nhà vệ sinh ở tầng một, tôi như này sao xuống đó được? Anh ấy sắp tới rồi, nếu bị anh ấy thấy thì ngại chết!”

Triệu Dương phì cười, xem ra chắc hai người vẫn đang trong giai đoạn yêu nhau tha thiết, nếu không sao lại bận tâm tới vẻ bề ngoài chứ?

Nghĩ tới đây, anh bỗng nghĩ tới Thư Tình.

Trước kia mỗi lần gặp nhau, cô ta đều mất một hai tiếng loay hoay trong nhà, khi đó anh vẫn không thể hiểu nổi, giờ tiếp xúc với phụ nữ nhiều nên đại khái anh cũng hiểu được suy nghĩ của phụ nữ.

“Vậy cô thay ở đây đi, tôi ra ngoài cửa trông chừng giúp cô!”

Lúc nói, Triệu Dương đã đứng dậy đi ra ngoài, sợ Liễu Nhiên ngại nên anh cũng chẳng quay lại nhìn.

Liễu Nhiên cắn môi không nói gì, chẳng trách ngày nào Tiểu Nguyệt cũng nhắc về anh Dương, không ngờ lúc anh săn sóc người khác lại ga lăng đến thế.

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, cô ta vội vàng tìm một chiếc ghế chặn cửa.

Không phải cô ta không tin Triệu Dương, mà là vì cô ta cảm thấy không có cảm giác an toàn thôi, dù gì muốn cởi bỏ bộ áo liền quần, trước tiên phải cởi bỏ quần soóc bò.

“Thật là, nơi quê mùa, sau này sẽ không tới đây nữa!”

Liễu Nhiên kiểm tra xung quanh một lượt rồi mới ngại ngùng cởi bỏ chiếc cúc thắt lưng.



Triệu Dương đứng ở ngoài cửa phòng VIP như thần giữ cửa, mấy phục vụ muốn bưng thức ăn vào cũng bị anh chặn lại.

Hình như cảm thấy hơi xấu hổ, đang định hút điếu thuốc thì bỗng nhiên một tiếng hét vang ra từ trong phòng VIP.

“A!”

Tiếng đó đương nhiên là do Liễu Nhiên kêu, nhưng hành lang ồn ào, ngoài Triệu Dương đứng ở cửa ra thì chẳng gây được sự chú ý của ai.

“Tiểu Nhiên, cô sao thế? Xảy ra chuyện gì thế?”

Không ai trả lời, hoặc có thể là tiếng nhỏ quá nên không nghe thấy.

Anh không dám tùy tiện đi vào, dù sao trước khi ra ngoài phụ nữ người ta đang thay đồ, cứ thẳng thừng đi vào cũng không tiện.

Nên anh đành gõ cửa tiếp: “Sao thế? Cô thay xong chưa?”

Vẫn không ai trả lời.

Triệu Dương chần chừ một hồi, lại hỏi thêm một câu: “Vậy tôi vào nhé?”

Thấy không ai nói gì, anh thử đẩy cửa, do bị chiếc ghế cản nên phải đẩy mạnh mới mở được chút.

Kết quả vừa vào phòng xem thì chẳng thấy bóng dáng Liễu Nhiên đâu.

“Tiểu Nhiên, cô ở đâu thế?”

Triệu Dương lập tức lao ra cửa sổ, ai ngờ vừa đi được nửa thì nhìn thấy Liễu Nhiên ngã dưới đất.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, cô ta lại ngã ở đây, trông ngã cũng khá mạnh, một tay cô ta xoa cổ chân, một tay lau nước mắt.

Sững sờ một hồi, Liễu Nhiên mới hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy đôi chân theo bản năng.

Triệu Dương tự nhủ tiêu rồi, vội vàng quay người, miệng vẫn còn giải thích: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, tôi gọi mấy lần mà không thấy cô thưa nên tôi mới đi vào”.

Tuy miệng nói lưu loát, nhưng da của Liễu Nhiên rất trắng, cộng thêm tư thế ngã lăn ra đất không được đẹp, nên anh cũng thoáng nhìn thấy được vài điểm không nên thấy.

Mặt Liễu Nhiên đỏ ửng cả lên, vừa rồi lúc cô ta thay quần tất thì bỗng giật mình vì con gián đột nhiên xuất hiện, trong lúc cấp bách lấy đồ đập nó, ai ngờ con gián lại chạy về phía cô ta.

Một phen luống cuống thế là ngã xuống đất.

Vừa rồi lúc Triệu Dương gọi cô ta có nghe thấy, nhưng lúc đó đầu óc choáng váng và đang mất giọng.

Lúc sau bình tĩnh lại, đang định nhắc nhở thì đã không kịp nữa.

“Tôi ra ngoài đợi cô”.

Triệu Dương nói xong định đi, kết quả chưa kịp đi thì bị Liễu Nhiên gọi lại.

“Anh Dương…. Anh đợi chút!”

Triệu Dương bỗng hoảng loạn vô cớ, từ lúc biết thái độ của Tô Linh với anh, sau đó gặp những người phụ nữ khác anh cũng chẳng có suy nghĩ gì khác.

Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, ở chung phòng với một người phụ nữ xinh đẹp quần áo không chỉnh tề cũng khó mà tránh khỏi sự gượng gạo.

Thấy Triệu Dương không nói gì, giống như bị điểm huyệt đứng đơ một chỗ, Liễu Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười.

Cô ta lau nước mắt nói: “Anh đừng đi vội, đỡ tôi lên ghế với, chân tôi bị trẹo rồi không đứng dậy được, không dám cố sức!”

Liễu Nhiên vừa mới thử đứng dậy, nhưng phần mắt cá chân vô cùng đau.

Tuy cô ta là một người phụ nữ khá phóng khoáng, nhưng dù sao cũng liên quan tới việc riêng tư, lúc nói ra câu này, khuôn mặt cô ta càng đỏ hơn.

“Được!”

Triệu Dương vội vã đồng ý, anh cũng không dám nhìn nhiều, chìa tay ra kéo Liễu Nhiên dậy.

Kết quả vào đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Đầu óc Triệu Dương rối như tơ vò, nếu như bị Khổng Nguyệt nhìn thấy, đảm bảo sẽ bị con nhóc này hiểu lầm.

Anh không lo gì khác, chỉ sợ phá hoại tình cảm chị em giữa hai người.

Nghĩ thế, anh buông lỏng tay ra để tránh việc không thể giải thích rõ.

Ai ngờ Liễu Nhiên loạng choạng, cộng thêm cả vẻ hoảng hốt lo sợ, cô ta lại hét lên một tiếng rồi ngã quỵ về sau.

Triệu Dương chỉ có thể đỡ cô ta, kết quả bị người ta nhìn thấy cảnh này.

Người tới tức giận mắng: “Tên khốn, anh định làm gì?”

Triệu Dương thấy giọng đàn ông, bỗng sững sờ!

Chết tiệt, đừng nói là đen thế nhé, bị bạn trai của Liễu Nhiên nhìn thấy sao?

Lúc này Liễu Nhiên đã đứng vững, ngoảnh lại nhìn, sắc mặt trắng bệch: “Trương Vũ, anh nghe em giải thích đã, anh đừng hiểu lầm!”

Triệu Dương cũng chẳng thoát nổi chuyện này, đành phải giải thích nói: “Người anh em, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!”

Trương Vũ phẫn nộ chửi: “Hiểu lầm cái mẹ gì, dám động vào người phụ nữ của tôi, mẹ kiếp!”

Dứt lời, hắn vung cánh tay lên đấm.

Không gian trong phòng VIP khá nhỏ hẹp, cộng thêm Triệu Dương có ý muốn giải thích cho hắn nên anh không tránh.

Chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục, cú đấm này quả thật đã đấm vào má của Triệu Dương.

Má anh bỗng sưng lên, nhưng khả năng chống trả của Triệu Dương khá tốt, cơ thể loạng choạng chẳng mấy chốc đã đứng vững.

Ngược lại là Trương Vũ, vừa tung nắm đấm cánh tay bỗng cảm giác đau tấy, nắm tay cũng giống y như cái bánh nướng không vừng.

Thấy Triệu Dương bị đánh, Liễu Nhiên cũng không quan tâm nhiều, vội vàng chắn phía trước anh: “Trương Vũ, anh điên rồi à? Sao vừa tới đã đánh nhau, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!”

Hai mắt Trương Vũ đỏ rực, đặc biệt là khi mắt hắn nhìn xuống cặp đùi không mảnh vải che chắn của Liễu Nhiên, càng khiến hắn không thể kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Từ lúc hắn hẹn hò với Liễu Nhiên tới giờ chỉ nắm tay vài lần thôi, không ngờ lại bị tên trước mặt này nhanh chân giành mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.