Vị trí mà Triệu Dương vừa đứng có tầm nhìn khá tốt, vừa hay có thể quay video rõ ràng.
Trưởng phòng Lý mới thấy một nửa, lập tức hai chân như nhũn ra, mặc dù cũng nghe đồn quan hệ giữa cô ta và Tôn Vệ Đông không tầm thường, nhưng dù sao vẫn chỉ là lời đồn, không đếm xuể.
Chỉ khi nào đoạn video này bị truyền ra ngoài, thì cô ta mới thật sự không có cách nào mà sống nữa.
Cho dù là con giáp thứ mười ba hay nhân tình thì truyền ra ngoài đều không tốt, đến lúc đó, trong công ty lại bàn luận ầm ĩ, dù cấp trên không tìm cô ta nói chuyện thì cô ta cũng chẳng còn mặt mũi mà ở lại.
Mặc dù chỉ là một nhân viên văn phòng của công ty quản lý tòa nhà, nhưng chức trưởng phòng của phòng tài vụ vẫn rất béo bở, sao cô ta nhẫn tâm nói bỏ là bỏ được chứ?
Suy cho cùng, Tôn Vệ Đông cũng có điểm xuất phát từ phòng an ninh, trước tiên hắn lấy lại tinh thần, quát lên một tiếng: Ranh con, nói hươu nói vượn gì đấy? Mau đưa điện thoại cho tôi!
Một tiếng dọa nạt rất hùng hồn, nếu là người thường hẳn đã sợ chết khiếp rồi.
Ví dụ như Liễu Nhiên, cô sững sờ ngay tại chỗ.
Tôn Vệ Đông khá nhanh nhẹn, nhân lúc đang nói chuyện, hắn bước nhanh về phía trước và bắt lấy Triệu Dương.
Triệu Dương vẫn luôn đề phòng hắn, anh lùi về sau một bước, đồng thời nhắc nhở: Này, đội trưởng Tôn, anh đừng làm loạn, lỡ như tay tôi run, đăng bài lên mạng xã hội thì phiền phức rồi”.
Tôn Vệ Đông quát lớn: Cậu dám? Có tin tôi giết chết cậu không?
Triệu Dương giả bộ ôm ngực sợ hãi: Tôi tin, tôi sợ muốn chết rồi!
Giọng điệu của anh rất khoa trương, nhưng nào có dáng vẻ sợ hãi?
Liễu Nhiên thấy Triệu Dương đối đáp tự nhiên như thế nên cũng bình tĩnh lại.
Tôn Vệ Đông lại tiếp tục truy hỏi: Bớt ra vẻ với tôi đi, cậu cho rằng tôi không dám động tới cậu à?
Triệu Dương trêu chọc: Vậy chúng ta cược một ván, xem ai nhanh tay hơn?
Tôn Vệ Đông nheo mắt, từ khi hắn đứng vững trong phòng an ninh đến nay, chưa có ai không nể mặt hắn, cũng rất ít khi bị người ta khiêu khích như thế.
Hắn tiến nhanh về trước một bước, nắm đấm cũng sẵn sàng, chỉ cần một lời không hợp là sẽ có ý ra tay ngay.
Trong bầu không khí căng thẳng, tâm trạng vừa thả lỏng của Liễu Nhiên lại lần nữa thấp thỏm.
Trưởng phòng Lý là phụ nữ, suy nghĩ cũng tương đối nhiều, thấy tay Triệu Dương đã đặt lên điện thoại nên vội vàng kéo Tôn Vệ Đông lại: Vệ Đông, anh đừng xúc động, chúng ta từ từ nói chuyện, không đáng vì chút chuyện nhỏ này mà gây sự đâu!
Tôn Vệ Đông nhìn chằm chằm Triệu Dương không nói lời nào, một hồi lâu sau mới cười giễu cợt: Nói đi, rốt cuộc tên nhãi cậu muốn gì?
Triệu Dương cũng cười theo: Tôi chẳng muốn thế nào cả, hai chúng ta không thù không oán, Tiểu Nhiên lại là cấp dưới nòng cốt của trưởng phòng Lý, nói ra thì chúng ta vẫn là người một nhà ấy chứ.
Thấy Tôn Vệ Đông không dễ tạo quan hệ, anh dứt khoát chuyển hướng qua trưởng phòng Lý: Trưởng phòng Lý, chị nói xem có đúng không?
Trưởng phòng Lý vui vẻ gật đầu: Đúng đúng đúng, vốn là người một nhà, Tiểu Nhiên, bình thường chị Lý đối xử với cô không tệ nhỉ?
Liễn Nhiên lén lút giật góc áo Triệu Dương, khuyên một câu: Anh Dương...”
Triệu Dương nhìn chằm chằm trưởng phòng Lý và hỏi: Trưởng phòng Lý, tôi có thể xóa video, nhưng lỡ như ngày mai cô lại gây khó dễ với Tiểu Nhiên thì sao?
Trưởng phòng Lý thấy bộ dạng này của Triệu Dương, dần nắm được quyền chủ động: Chắc chắn sẽ không, tôi tin Tiểu Nhiên cũng là người thông minh, chắc chắn ngày mai sẽ không nói lung tung nhỉ?
Liễu Nhiên vội vàng lắc đầu, dáng vẻ bị dọa đến không dám nói lời nào cả.
Triệu Dương mở điện thoại, xóa bỏ video ngay trước mặt hai người họ.
Trưởng phòng Lý vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có video, cho dù Liễu Nhiên có ra ngoài nói lung tung thì cô ta cũng không sợ.
Tôn Vệ Đông lại cảnh giác hỏi một câu: Thằng ranh, cậu không giở trò gì đấy chứ?
Triệu Dương đưa điện thoại ra: Trưởng phòng Tôn, nếu không thì mời kiểm tra xem?
Tôn Vệ Đông hơi do dự, tiếp tục nhắc nhở lần nữa: Tôi cảnh cáo cậu, tuyệt đối đừng bịp bợm!
Triệu Dương đáp lại một tiếng rồi kéo Liễu Nhiên rời đi.
Khi thấy bọn họ muốn rời khỏi phòng tài liệu, Tôn Vệ Đông bỗng nhiên hét lên một tiếng chói tai: Chờ đã!
Liễu Nhiên nghiến chặt răng, trái tim cũng thấp thỏm đập loạn.
Cô ta lén lút nhìn Triệu Dương một cái, chẳng lẽ trưởng phòng Tôn phát hiện ra vấn đề gì?
Triệu Dương ra hiệu bảo cô ta bình tĩnh, lúc quay đầu lại vẻ mặt vẫn như thường: Trưởng phòng Tôn còn có vấn đề gì sao?
Cậu là người của công ty à? Sao lại biết tôi và trưởng phòng Lý?
Ồ, là tôi nghe Liễu Nhiên nói vậy, công ty của chúng tôi chuyên về thiết bị an ninh, nếu không có chuyện ngày hôm nay, tôi còn định hôm nào đến chào hỏi đấy chứ!
Tôn Vệ Đông dè dặt hỏi: Công ty của các người là công ty nào, cậu tên là gì?
Triệu Dương không hề do dự: Tập đoàn Đông Hưng, là công ty nước ngoài chuyên cung cấp các thiết bị an ninh, tôi tên là Trương Vũ, nếu trưởng phòng Tôn không tin thì ngày mai cứ việc gọi điện thoại đến hỏi”.
Liễu Nhiên đứng một bên kinh ngạc trợn mắt há mồm, không ngờ Triệu Dương có thể bịa nhanh như vậy, giả danh thân phận Trương Vũ, ngay cả mắt cũng không chớp.
Triệu Dương cười nói: Trưởng phòng Tôn, nếu không còn việc gì khác, vậy tôi về nhé?
Thấy Tôn Vệ Đông không tỏ thái độ gì, anh liền kéo Liễu Nhiên rời khỏi văn phòng, đến khi đi tới ngã rẽ mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Nhiên đứng dựa vào đèn đường, vỗ ngực nói: Anh Dương, thì ra anh cũng sợ?
Triệu Dương lau mồ hôi: Nói thừa, cái tên khốn khiếp Tôn Vệ Đông kia như khỉ thành tinh ấy, tôi đoán chỉ một lúc nữa thôi hắn sẽ gọi người điều tra lai lịch của tôi!
Anh cũng không lo lắng cái khác, chỉ sợ đối phương biết được mục đích thật sự của anh hôm nay tới văn phòng công ty quản lý tòa nhà, nếu không, tài liệu mà tối nay lấy được coi như công cốc.
Liễu Nhiên cũng lo lắng: Vậy giờ phải làm sao?
Triệu Dương híp mắt nói: Cứ để hắn tra, nhất định là hắn không thể tra ngay ra được, chỉ cần cho tôi hai ngày là đủ. Ngược lại là cô, ngày mai đừng để trưởng phòng Lý nhìn ra sơ hở!
Liễu Nhiên gật đầu.
Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi thôi!
Đi đâu?
Về nhà, cái tên Trương Vũ kia vẫn luôn quấy rầy cô, một mình cô về tôi cũng không yên tâm.
Liễu Nhiên nói một câu khách sáo: Anh Dương, cảm ơn anh, hôm nay đưa cơm cho tôi, lại còn đưa tôi về nhà.
Khách sáo làm gì, không phải cô cũng giúp tôi sao?
...
Triệu Dương vừa mới rời phòng làm việc, Tôn Vệ Đông liền lấy điện thoại gọi cho một người bạn làm ở ban quản lý khu phát triển kinh tế hỏi thăm về tập đoàn Đông Hưng một chút, sau đó nhờ đối phương đi xác định thân phận của Trương Vũ.
Trưởng phòng Lý ở bên cạnh oán trách: Anh muốn làm loạn đến mức nào nữa?
Tôn Vệ Đông không yên lòng, nói: Không phải anh làm loạn, vừa rồi anh thấy tên nhãi đó có điểm kì lạ.
Trưởng phòng Lý liếc mắt: Có gì mà lạ? Đàn ông các anh đều có tật xấu như nhau, anh có thể nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này thì người khác không thể nghĩ ra được chắc?
Em không thấy thái độ của cậu ta và Liễu Nhiên có điểm gì kỳ lạ sao?
Ban đầu trưởng phòng Lý còn không cảm thấy gì, sau khi nghe Tôn Vệ Đông nhắc nhở, cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, hai người ở cạnh nhau đúng là không giống một đôi đang yêu!