Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 169: Chương 169: Thu hoạch bất ngờ




Nhân viên pha chế cười hỏi: “Ồ, Tiểu Ngọc, sao cô lại quay lại rồi?”

Hắn tưởng là Tiểu Ngọc không nhìn thấy nên mới nhét tiền Triệu Dương vào túi mình.

Kết quả không ngờ Tiểu Ngọc đứng gần đó lại nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.

Cô ta giơ tay giật tiền về, hất nửa ly rượu còn sót lại của Triệu Dương lên mặt nhân viên pha chế.

Nhân viên pha chế lau mặt, mắng: “Mẹ kiếp, con khốn!”

Tiểu Ngọc lùi về sau, cứng rắn hỏi: “Sao nào, định đánh tôi hả?”

Nhân viên pha chế mất mặt, hung hăng muốn ra tay: “Cô tưởng tôi không dám à?”

Tiểu Ngọc tự tin nói: “Anh dám? Tôi sẽ nói với anh Dương là anh bắt nạt tôi!”

Nhân viên pha chế dè chừng, nhưng ngoài miệng vẫn không phục: “Tôi sợ anh ta chắc?”

Lần này Tiểu Ngọc không lùi nữa mà tiến lên phía trước và hất mặt lên nói: “Anh thử xem!”

Nhân viên pha chế đập lên quầy bar, nói: “Mau biến đi, ông đây không đánh phụ nữ!”

“Ai sợ ai? Sau này ăn nói tử tế vào, nếu không tôi không bỏ qua cho anh đâu!”

Tiểu Ngọc nói xong liền ném ly rượu đi.

Nhân viên pha chế không kịp bắt, ly rượu rơi xuống đất, “choang” một tiếng vỡ nát, thu hút sự chú ý của không ít người.

“Mẹ kiếp, có gan thì đứng yên đó!”

Nhân viên pha chế vô cùng tức giận, nhấc chân định đuổi theo nhưng bị đồng nghiệp bên cạnh giữ lại.

Đồng nghiệp khuyên nhủ: “Thôi, cô ta là cây hái ra tiền của ông chủ, nếu cậu trở mặt với bọn họ thật thì tôi dám đảm bảo người thiệt thòi là cậu đấy!”

Nhân viên pha chế nghiến răng nghiến lợi nói: “Má nó, con khốn, chỉ nói đùa với cô ta mấy câu thôi mà? Thật sự thấy tôi nói khó nghe thì đừng làm”.

Đồng nghiệp vội nói: “Nhỏ tiếng thôi, cậu không thấy cô ta và Triệu Dương có quan hệ tốt à, vị đội phó mới đến này không đơn giản, cậu có giỏi hơn cũng đâu bằng anh Đao?”

Nhân viên pha chế nghi ngờ hỏi: “Chết tiệt, tôi vẫn thấy khó tin, tên Triệu Dương đó thật sự có bản lĩnh vậy à? Chắc là lại chém gió thôi!”

Chuyện xảy ra trong phòng VIP hôm qua, có rất nhiều phiên bản truyền đi trong nội bộ Huy Hoàng.

Một bản gần sát với sự thật, còn một bản khác là do Mã Cương truyền ra vì lo Triệu Dương thu phục được lòng người.

Đồng nghiệp nghĩ lại còn rùng mình nói: “Cái khác thì không rõ, nhưng hôm qua anh Đao bước ra khỏi phòng VIP với khuôn mặt bê bết máu! Đắc tội anh Đao mà không bị gì, cậu thật sự cho rằng Triệu Dương là kẻ tầm thường ư?”

“Nếu cậu không sợ anh ta thì cứ thử đi”, nói đến đây, anh ta không tiếp tục khuyên nữa.

Nhân viên pha chế suy nghĩ một lúc, cơn tức giận ban nãy lập tức tiêu tan.

...

Cửa lớn của Huy Hoàng.

Vài cô gái nhìn thấy Tiểu Ngọc đang đứng cười ngốc nghếch liền bước đến chọc cô: “Tiểu Ngọc, làm gì vậy, tự dưng lại ngẩn người thế?”

Tiểu Ngọc không giấu nổi liền kể sơ qua cuộc nói chuyện nghe được ban nãy.

Mấy cô gái phẫn nộ: “Tên Chử Đại Chí thật thiếu đạo đức, trước đây tôi còn tưởng hắn là người tốt cơ!”

“Phải đó, nói xấu sau lưng chị em chúng ta, đúng là đồ không ra gì!”

“Tiểu Ngọc làm tốt lắm, hôm nào tôi cũng phải tìm cơ hội trị hắn một trận!”

Mỗi người một câu, chủ đề nhanh chóng chuyển qua Triệu Dương.

“Không nhìn ra anh Dương lại nghĩa khí vậy!”

“Đúng đó, ngay cả tôi cũng thành người hâm mộ anh ấy!”

Tiểu Ngọc bực bội hét lên: “Này này này, mấy người sao thế? Ban nãy mới nói tôi, giờ thì hay nhỉ, nước miếng ai nấy chảy ra luôn rồi kìa!”

Có người bất mãn: “Thì sao chứ? Anh Dương đâu phải của riêng cô!”

Tiểu Ngọc nhắc nhở: “Tôi nói cho mọi người biết, đừng mơ mộng hão huyền nữa, anh Dương đã lập gia đình rồi!”

“Thật hay đùa thế, anh ấy còn trẻ vậy mà đã kết hôn rồi ư?”

“Tôi đoán là giả, chắc là Tiểu Ngọc sợ chúng ta tranh giành với cô ấy mới cố ý nói vậy...”

Một nhóm các cô gái bàn luận xôn xao, chẳng mấy chốc đã trở thành cảnh đẹp ý vui trước cửa Huy Hoàng.

...

Vương Như Nguyệt đứng bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới nói: “Tên nhóc em thật có bản lĩnh, mới đến được mấy ngày? Đã có không ít cô gái hâm mộ rồi”.

Triệu Dương đứng bên cạnh không dám tiếp lời, chuyện này sao lại tính lên đầu anh chứ?

Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi, chị bận gì thì làm đi, em làm việc của em đây”.

Vương Như Nguyệt đột nhiên nói: “Chờ chút, gần đây không có ai tìm em gây chuyện chứ?”

Triệu Dương ngẩn người, anh biết người Vương Như Nguyệt nhắc đến là ai, có điều dạo này nhiều việc quá, anh sắp quên mất ông Vương rồi.

Không chờ anh trả lời, Vương Như Nguyệt lại nói tiếp: “Nếu ông ta đến tìm em thì em trốn đi, chị phát chán với ông ta luôn rồi”.

Triệu Dương mỉm cười, có ông bố như ông Vương, thật sự đau đầu, suốt ngày chơi trò gán ghép!

...

Ra khỏi chỗ Vương Như Nguyệt, Triệu Dương quay người đi thẳng.

Hình như Mã Cương cố ý tránh anh, cả đêm không thấy hắn.

Anh không biết làm gì, đến thẳng quầy bar tìm một chỗ ngồi, nhàn rỗi phát chán, anh gọi phục vụ lấy một chai bia.

Triệu Dương hiểu ý của Vương Như Nguyệt, gọi anh qua không phải để làm việc thật mà đơn giản là vì muốn tìm cơ hội trả ơn chuyện lần trước thôi.

Nhưng con người anh không thích nợ ân tình, đã nhận tiền lương thì phải xứng đáng với sự tín nhiệm của Vương Như Nguyệt.

Trong hai giờ làm việc ngắn ngủi, có hai gã say rượu bị anh mời ra ngoài, còn vài kẻ lưu manh động tay động chân cũng bị ném ra khỏi cửa.

Vậy nên khi Vương Như Nguyệt xuống kiểm tra một vòng, cô ngạc nhiên phát hiện không khí hôm nay trong lành hơn thường ngày nhiều.

Vốn dĩ những nơi như ở quán karaoke là chỗ quy tụ của đủ hạng người, quan hệ rất phức tạp.

Cộng thêm việc Huy Hoàng là nơi tương đối đặc thù, mỗi đêm xảy ra không ít rắc rối, chuyện tranh đoạt tình nhân, đánh ghen, đánh lộn diễn ra như cơm bữa.

Nhưng đêm nay lại khác, Vương Như Nguyệt đứng ở góc tầng hai quan sát một lúc cũng không thấy xảy ra chuyện gì.

Thậm chí vài xung đột còn chưa kịp bùng phát đã bị Triệu Dương nhanh chóng dập tắt.

Tất nhiên, có được hiệu quả thế này, thứ nhất là do anh xử lý quyết đoán, hai là dựa vào chuyện rắc rối hôm qua với anh Đao.

Bây giờ mọi người ở gần đây đều nghe nói đến Triệu Dương của Huy Hoàng, võ thuật cao cường, không kiêng nể ai, thân phận bí ẩn và phiền phức gì cũng giải quyết được.

Vương Như Nguyệt chống cằm, càng ngày càng kinh ngạc.

Sở dĩ cô bảo Triệu Dương đến giúp đỡ, quả thật là có ý trả ơn.

Hôm qua Triệu Dương đã giúp cô xử lý anh Đao, trấn áp Mã Cương, khiến Vương Như Nguyệt hơi bất ngờ.

Kết quả không tưởng tượng nổi, hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy lần này nhặt được món hời lớn rồi!

Một bên khác, Mã Cương dẫn đám đàn em co đầu rút cổ trong góc hẻo lánh.

Hôm nay không lộ mặt là muốn ra oai phủ đầu Triệu Dương, để anh bị mất mặt.

Đợi đến khi anh gặp rắc rối khó giải quyết, hắn sẽ đưa người xuất hiện để cứu cánh.

Kết quả thì hay rồi, suốt cả đêm bất kể có rắc rối gì Triệu Dương đều xử lý dễ dàng như trở bàn tay, hắn lại vô tình tạo cơ hội cho Triệu Dương.

Mã Cương buồn bực, khó chịu như nuốt phải ruồi chết.

Tên đàn em nói lớn: “Anh Cương, tên họ Triệu này thật không hiểu quy củ, ngày đầu đi làm đã khoe mẽ, không thèm giữ thể diện cho chúng ta!”

Sắc mặt Mã Cương u ám nói: “Đừng vội, tên Triệu Dương này chẳng qua chỉ là một con chó của Vương Như Nguyệt mà thôi, đấu với hắn chẳng có ý nghĩa gì, chỉ cần Vương Như Nguyệt cúi đầu thì chúng ta cần sợ gì hắn?”

Cả đám người cười chế nhạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.