Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 206: Chương 206: Tôi Không Đồng Ý




Tô Linh không cam tâm lắm, cũng không biết là xuất phát từ đồng cảm, hay vì cũng coi mình là người nhà họ Triệu, tóm lại là lúc này cô thấy rất bực bội.

Cô nhắc nhở: “Lúc đó bố anh mua lại nhà, không để lại bất kỳ văn bản chứng minh nào à?”

“Không, không để lại thứ gì cả, chỉ để lại một thỏa thuận, nói là không được bán nhà”.

“Vậy người chứng nhận trung gian thì sao?”

“Thím Hai và mẹ tôi chính là người chứng nhận, thím hai qua đời nhiều năm trước, đương nhiên chú Hai không thừa nhận lời nói của mẹ tôi”.

“Vậy nhà họ có ý gì, cưỡng ép đoạt nhà về à?”

“Không đến nỗi đoạt, bọn họ cũng không dám, bọn họ chỉ muốn mua lại nhà!”

“Mua lại? Vậy thì bán cho họ là được rồi.”

Triệu Dương cười gượng: “Nếu bọn họ muốn mua thật lòng thì làm gì xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?”

Tô Linh nghe ra mấu chốt: “Nhà cũ rất đáng tiền à?”

Triệu Dương giải thích: “Tuy nhà đã cũ nát một chút, nhưng nói thế nào cũng là nhà sát đường lớn, tầng một và tầng hai đều là mặt tiền, tầng ba dùng để ở, không nói cái khác, chỉ với giá trung bình tầng một đã hơn mười nghìn tệ”.

Tô Linh bẻ ngón tay tính toán: “Vậy tính tới tầng ba, thế nào cũng phải mấy triệu tệ nhỉ?”

“Chắc tầm đó, mấy năm trước có doanh nghiệp muốn mở rộng thị trường đã nhìn trúng miếng đất đó, đến bàn bạc tháo bỏ và di dời, trả giá năm triệu tệ nhưng mẹ tôi không đồng ý”.

Tô Linh chậc lưỡi: “Vậy chắc chắn không thể bán, năm triệu cũng quá thấp, ít nhất phải tám triệu! Vậy nếu tính thêm số tiền năm đó bố anh bỏ ra để mua lại nửa kia thì… hơn mười triệu đó!”

Vừa nói, cô vừa quan sát Triệu Dương: “Tôi nói nè, sao anh coi tiền như cỏ rác vậy? Tình cảm mới là thứ không có giá trị”.

Triệu Dương bất lực nói một câu: “Tôi không có tâm trạng đùa với cô”.

Tô Linh đẩy anh một cái: “Vậy chú Hai của anh định trả bao nhiêu tiền?”

Triệu Dương cười khẩy: “Một trăm nghìn!”

Tô Linh còn cho rằng đã nghe nhầm: “Cái gì? Căn nhà mấy triệu mà ông ta muốn trả một trăm nghìn ư? Cho dù là trả giá, cũng không trả như vậy chứ?”

Triệu Dương tỏ vẻ bất lực: “Chú Hai nói, một trăm nghìn tệ của bố năm đó không phải để mua nhà, mà giúp đỡ ông ta lập nghiệp, bây giờ ông ta muốn trả một trăm nghìn lại, theo lý mà nói thì căn nhà cũng có phần của ông ta!”

Tô Linh trợn mắt há mồm, dáng vẻ đầy kinh hoảng: “Đùa gì vậy? Một trăm nghìn của hai mươi năm trước, với một trăm nghìn của bây giờ là một khái niệm à? Vậy cũng quá vô liêm sỉ rồi đó!”

Triệu Dương không nói gì, chuyện này đã không thể dùng từ vô liêm sỉ để hình dung nữa rồi.

Không chờ Triệu Dương lên tiếng, bên phía Tô Linh đã thở hồng hộc nói: “Không được, chuyện này nhất định không thể đồng ý, thật sự ức hiếp người khác quá rồi!”

Triệu Dương buồn cười nhìn cô: “Sao thế, đã xem mình là con dâu nhà họ Triệu nhanh như vậy rồi à?”

Tô Linh cãi lại: “Mơ mộng gì vậy? Tôi chỉ cảm thấy, không thể để đám họ hàng ác độc nhà anh được lợi thôi”.

Triệu Dương cảm thán: “Không cần, tôi không để ý chuyện này, bố tôi thương chú Hai nhất, cũng xem trọng tình nghĩa anh em nhất, trước khi bố mất còn bảo mẹ chăm sóc tốt gia đình, chắc chắn mẹ không muốn vì chuyện này mà ra tòa”.

Bỗng nhiên Tô Linh tỉnh ngộ: “Cho nên chú Hai anh mới liên tục đến tận cửa, vì mẹ anh không ký tên, bọn họ không bán được căn nhà này?”

“Không sai”.

Đang nói chuyện thì anh cả bước ra: “Tiểu Dương, mẹ gọi em vào trong”.

Không đợi đến lúc xoay người, bỗng nhiên anh ta nhìn thấy Tô Linh cũng ở đây: “À… Cô…Cô Tô… Sao cô cũng đến vậy?”

Anh cả hơi hoảng hốt, không ngờ lần đầu Tô Linh đến nhà lại gặp phải loại chuyện khó xử này.

Triệu Dương tỏ ý không sao, xoay đầu nhìn Tô Linh nói: “Cô ở đây đợi tôi”.

Dứt lời, anh nhấc chân bước vào phòng.

Bà Triệu chỉ vào bản thỏa thuận trên bàn: “Chắc chắn mẹ không thể bảo vợ chồng anh cả nhường căn nhà phía đông được, còn nửa phía tây vốn định để cho con kết hôn, bây giờ đám cưới của em họ lại sắp đến, con làm anh họ, cũng không thể chiếm mãi không buông được”.

Không phải trong lòng Triệu Dương cảm thấy ấm ức, cũng không phải thấy mẹ thiên vị.

Mà là em họ kết hôn, dựa vào cái gì mà bảo anh nhường căn nhà của mình chứ?

Bà Triệu nói tiếp: “Nếu trên giấy tờ nhà viết tên của con, vậy con tới ký tên đi”.

Triệu Dương không muốn làm vậy, nhưng mẹ đã lên tiếng nên anh không thể làm trái ý bà.

Cuối cùng anh cố kìm nén cảm xúc khó chịu, cầm bút lên ký tên.

Thấy Triệu Dương mãi không nhấc bút, chú Hai thúc giục một câu: “Tiểu Dương, cháu còn chần chừ gì nữa? Chuyện này chú đã thương lượng với mẹ cháu xong rồi, hôm nay cháu ký tên, đợi đến khi cháu kết hôn, chú Hai mua cho cháu một chiếc xe hơi hai trăm nghìn tệ, cũng coi như một chút tấm lòng của bậc bề trên như chú”.

Chú Hai không lên tiếng thì có lẽ Triệu Dương cũng cố nén cảm giác ghê tởm để ký tên.

Nhưng khi nghe ông ta nói vậy, anh lại thấy ông ta đang cố tình tỏ vẻ đắc ý.

Lấy không căn nhà trị giá năm sáu triệu tệ, bây giờ lại nói mua chiếc xe hai trăm nghìn tệ cho anh, còn nói thành tấm lòng của bậc bề trên ư?

Triệu Thanh cũng trơ mắt nhìn, vì căng thẳng, ngay cả bàn tay cũng siết chặt lại với nhau.

Tin tức nhà cũ di dời vẫn luôn truyền đi mấy năm nay, hắn từng tìm người hỏi giá nhà cũ, ít nhất cũng phải năm triệu tệ, chỉ cần anh họ ký tên, đến lúc đó hắn có thể trở thành người giàu có.

Còn về chuyện năm đó, đương nhiên hắn cũng biết sự thật.

Chẳng qua ở trước mặt mấy triệu tệ, chút tình thân kia có là gì chứ? Hơn nữa lúc đó còn nói không để lại văn bản chứng minh gì, vốn dĩ chuyện này là một mớ sổ sách hỗn độn, dựa vào đâu mà cả nhà anh họ được hưởng hết lợi ích chứ?

Bên phía Tiểu Lan cũng sốt ruột theo, cô ta trông ưa nhìn, điều kiện cũng tốt hơn Triệu Thanh.

Sở dĩ ban đầu cô ta đồng ý làm bạn gái của Triệu Thanh cũng là vì Triệu Thanh nói nhà hắn có một căn nhà cũ sắp phá bỏ và di dời.

Kết quả không như ý muốn, vì thỏa thuận chó má gì đó mà căn nhà này đã không thể đến tay, cũng không cách nào bán đi được.

Cô ta thầm thúc giục mấy lần, cuối cùng cũng hoàn thành chuyện này.

Triệu Thanh giục một câu: “Anh họ, anh còn ngây ra đó làm gì, mau ký đi chứ! Đợi anh ký tên, cả nhà chúng ta ra ngoài ăn một bữa, tôi mời!”

Bên chị dâu cắt ngang: “Mẹ, con không đồng ý Tiểu Dương ký tên!”

Bà Triệu liếc nhìn chị ấy: “Con đừng quan tâm chuyện này!”

Chị dâu còn muốn tranh cãi, kết quả lại sững sờ dưới ánh mắt của bà Triệu cũng không nói ra được câu nào.

Tuy nửa căn nhà phía tây là dưới tên của Triệu Dương, nhưng chị ấy vẫn cảm thấy ấm ức, cả nhà chú Hai ức hiếp người khác quá rồi!

Thấy lúc Triệu Dương sắp đặt bút, cửa phòng bị người khác đẩy ra, còn kèm theo một giọng nữ: “Đợi đã!”

Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.

Trong đó biểu của của Triệu Dương là quái lạ nhất, bởi vì người nói câu này không phải ai khác, mà chính là Tô Linh.

Anh theo đó nghiêng đầu qua, kết quả nhìn thấy Tô Linh bước đến với vẻ mặt ung dung.

Có lẽ là chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ ưu tú như thế nên mọi người ở đây, trừ chị dâu và bà Triệu có chuẩn bị từ sớm ra, thì cả nhà chú Hai đều ngẩn người tại chỗ.

Biểu cảm của Triệu Thanh mất mặt nhất, hắn há to miệng, dáng vẻ như chưa từng thấy phụ nữ.

Cho đến khi Tiểu Lan ở bên cạnh véo hắn một cái, lúc này hắn mới hoàn hồn lại.

Có điều trong ánh mắt hắn nhìn Tô Linh vẫn mang theo ngọn lửa dục vọng không thể che giấu, lại không dám nhìn một cách quang minh chính đại, chỉ có thể lén lút quan sát xung quanh.

Chú Hai lên tiếng trước: “Cô gái à, có phải cô đi nhầm phòng rồi không?”

“Tôi không đi nhầm”.

“Câu nói vừa nãy của cô là có ý gì?”

“Triệu Dương không thể ký tên!”

“Cậu ta không thể ký tên, tại sao chứ?”

Tô Linh mỉm cười, nói chuyện rất có khí phách: “Không vì sao hết, vì tôi không đồng ý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.