Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 155: Chương 155: Tôi sẽ nấu cơm




Triệu Dương nhìn ra sự khó xử của Tô Linh, cũng biết lần đàm phán này rất quan trọng đối với cô, nếu không người kiên cường như cô sẽ không do dự như vậy.

Tuy anh không giúp được Tô Linh nhưng cũng không muốn kéo chân cô vào lúc này.

Nghĩ rồi nói: “Không sao, nếu có việc cần đàm phán thì mau đi làm đi”.

Tô Linh thở dài, ánh mắt nhìn Triệu Dương mang theo sự cảm kích: “Vậy anh…”

“Không cần quan tâm đến anh, anh cũng chuẩn bị đi làm đây”.

Từ Hoa Dương trông thấy hai người nói chuyện thì nổi cơn ghen, vội ngắt lời: “Tiểu Linh, đại diện của tập đoàn Đại Phong sắp đến rồi, chúng ta mau xuất phát thôi, tốt nhất là lên xe bàn cụ thể một chút”.

Tô Linh gật đầu, trước khi ra cửa nói một câu: “Tối tôi muốn về nhà ăn”.

Triệu Dương biết Tô Linh muốn anh bớt buồn, nhận lời nói: “ Được, tôi sẽ nấu cơm!”

Anh tiễn đoàn người ra ngoài, nhìn Tô Linh bước lên xe của Từ Hoa Dương.

Có thể nhìn ra lần này Từ Hoa Dương về Thiên Châu đã có sự chuẩn bị, một chiếc xe Bently màu xám bạc thêm tài xế trông rất kiểu cách, không hề thua kém so với Ngụy Đông Minh.

Từ Hoa Dương mời dì Mai lên ngồi ghế phụ lái, còn hắn và Tô Linh cùng ngồi ở hàng ghế sau, trong lòng hắn không khỏi đắc ý, trước khi lên xe còn nhìn Triệu Dương với ánh mắt khiêu khích.

Triệu Dương bật cười, xem ra Từ Hoa Dương đúng là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, nhưng cũng không tiện nói gì với Tô Linh.

Trông đoàn người đi xa, anh cũng chuẩn bị một chút rồi ra ngoài cửa.



Từ Tam và Tiểu Ngũ sớm đã đến rồi, trông thấy Triệu Dương, hai người họ đồng loạt chào hỏi.

Từ Tam không nhịn được bắt đầu lảm nhảm đầu tiên.

Triệu Dương lười đáp lại, chào Tiểu Ngũ một câu: “Sáng mai cậu chuẩn bị đến Cửu Xử báo cáo nhé”.

Tiểu Ngũ giật cả mình: “Nhanh vậy à?”

“Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, hôm qua sở dĩ chúng ta có thể an toàn thoát hiểm là nhờ trưởng phòng Đường ra mặt. Nếu có thể làm tốt việc này, thì lợi ích của cậu không cần nói cũng biết”.

“Anh Dương, anh yên tâm, em nhất định sẽ không làm anh mất mặt!”

Triệu Dương vỗ vai cậu ta nói: “Phải rồi, cậu giúp tôi tra cứu thông tin một chút”.

“Anh Dương, anh muốn tra cái gì?”

“Tôi muốn tra tập đoàn tài chính TM, tốt nhất là giúp tôi tìm có tư liệu nào liên quan đến Từ Hoa Dương không?”

Ngón tay của Tiểu Ngũ lướt như bay trên bàn phím, không lâu sau, trên máy tính đã xuất hiện một trang tư liệu.

Triệu Dương nhìn sơ qua một chút, rất nhanh liền nắm được tổng quát.

Công ty này là một công ty đầu tư có uy tín khá lâu năm ở nước ngoài, có gia tộc rất nổi tiếng hậu thuẫn đằng sau.

Nhưng tập đoàn tài chính TM chỉ là một tập đoàn đầu tư quy mô trung bình dưới trướng của họ mà thôi, giá trị trên thị trường là 50 tỷ.

Trên trang chủ của tập đoàn tài chính TM, có một phần giới thiệu đơn giản về lý lịch của Từ Hoa Dương, từ lúc gia nhập TM cho đến trở thành người phụ trách khu vực Hoa Hạ, không ngờ tên này chỉ mất một thời gian ngắn.

Mà lúc hắn mới vào tập đoàn TM chỉ là một thực tập sinh nhỏ mà thôi.

Triệu Dương không nghi ngờ gì về năng lực và tài cán của tên Từ Hoa Dương này, nếu không thì hắn cũng sẽ không được Tô Linh để ý, nhưng quá trình chuyển hóa từ một thực tập sinh lên đến vị trí giám đốc lương một năm hơn triệu tệ liệu có hơi nhanh quá không?

“Anh Dương, có cần em tra tiếp không?”

“Thôi”.

Triệu Dương lắc đầu, anh tin, với trí thông minh của Tô Linh, nếu tên Từ Hoa Dương này thật sự có vấn đề cũng không đến lượt một người ngoài lề như anh nhắc nhở, nhiệm vụ trước mắt vẫn là xử lý tên Tôn mập!

Sự ưu tú của Từ Hoa Dương khiến anh cảm thấy nguy cơ.

“Bên phòng tài vụ sao rồi, có manh mối gì chưa?”

“Trừ cái lúc trước điều tra được, tạm thời chưa có gì khác, nhưng em phát hiện một thứ rất thú vị, anh có thể xem nó”.

Triệu Dương quay đầu lại nhìn, thì ra là bản báo cáo một kỳ của khu biệt thự Đế Uyển, chi tiết các loại hóa đơn, chi tiêu và tiệc xã giao đều được kê khai đầy đủ.

Số tiền không nhỏ, mỗi tháng đều là trăm mấy nghìn tệ.

Nói ở đây không có gì mờ ám thì có đánh chết Triệu Dương cũng không tin, nhưng Tôn mập làm sổ sách rất đẹp, toàn bộ chi tiêu có thể tra được chứng cứ.

Triệu Dương chỉ xem một lúc mà hoa cả mắt, toàn bộ khoản chi tiêu chồng chất lên nhau, mới nhìn thôi đã nổ đầu.

Tiểu Ngũ đã dùng nét đỏ đánh dấu vài chỗ, cho dù không hiểu các khoản mục nhưng cũng nhìn ra vấn đề.

Tuy trong một kỳ của Đế Uyển, mục thanh toán mỗi tháng rất nhiều, nhưng có một khoản chi phí luôn cố định không thay đổi.

Nếu chỉ có vậy thì thôi, nhưng mỗi lần báo cáo số liệu này lên đều xen kẽ các loại danh mục ở trong, tháng này là phí tiếp đãi, tháng trước là phí đi lại, tháng trước nữa lại đổi thành phí sửa chữa.

Nếu không tra kỹ thì hoàn toàn không phát hiện ra!

Triệu Dương cũng thấy sổ ghi chép này có vấn đề: “Tiểu Ngũ, ý của cậu là?”

Tiểu Ngũ gãi đầu: “Anh Dương, em chỉ thấy hơi kỳ lạ mà thôi, nếu muốn làm rõ, tốt nhất là tìm phòng tài vụ lấy hóa đơn báo cáo!”

“Được, các cậu không cần lo, chuyện này giao cho tôi là được!”

Trong lòng Triệu Dương đã lên kế hoạch, những hóa đơn tài vụ này không dễ gì mà lấy được, anh nghĩ đến một người có thể giúp được mình.

Anh vội lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Khổng Nguyệt: “Trưa rảnh không? Anh mời em ăn cơm nhé?”

Khổng Nguyệt trả lời tin nhắn rất nhanh: “Có rảnh, anh muốn ăn gì?”

“Tùy em, em chọn địa điểm trước đi. Phải rồi, gọi luôn người bạn kia của em tới đi”.

“Ý anh là Liễu Nhiên à? Hừ, làm sao anh tự dưng nghĩ tới mời em ăn cơm chứ? Tình cảm có dụng ý khác phải không?”

Không đợi Triệu Dương nhắn lại, cô hỏi tiếp: “Có phải thích Liễu đại mỹ nhân rồi đúng không? Em nói cho anh biết, Liễu Nhiên đã có bạn trai rồi, anh đừng đánh chủ ý lên chị em của em nữa!”

Triệu Dương dở khóc dở cười, nói cái gì vậy?

Anh vội giải thích: “Không, không phải đâu, mời em ăn cơm là thật, tiện thể nghe ngóng một số chuyện từ bạn em thôi”.

Khổng Nguyệt nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Triệu Dương thấy lạ, sao hôm nay cô nhóc này lại nhạy cảm thế?

Trên tay vẫn vội nhắn lại: “Anh lừa em làm gì?”

“Được, vậy anh đợi chút, em đi hỏi giúp anh”.

Rất nhanh, Khổng Nguyệt liền nhắn lại: “Nếu em không gọi được cô ấy, có phải bữa cơm này coi như bỏ không?”

“Sao lại như vậy chứ? Mời em gái ăn một bữa thì có gì đâu?”

“Đợi chút…”

Tiếp theo không có động tĩnh gì, cho đến giờ nghỉ trưa Khổng Nguyệt mới gửi tin nhắn đến.

“Em đã giúp anh hẹn xong rồi đó, Liễu đại mỹ nhân nói có rảnh, nhưng mà muốn thêm một người nữa!”

“Ai đấy?”

Triệu Dương hơi lo lắng, lần này muốn bàn chuyện khá là cơ mật, anh thật sự không muốn có sự xuất hiện của người ngoài.

Khổng Nguyệt úp úp mở mở với anh: “Bí mật, đến lúc đó rồi anh sẽ biết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.