Anh Lý tránh thoát được cú đấm đó, khi nhìn thấy Triệu Dương, trong lòng lập tức cảm thấy yên tâm hơn.
Anh ta biết anh em nhà họ Triệu có danh tiếng không nhỏ trên con phố này, có Triệu Dương ra mặt chắc là gã đầu trọc cũng không dám quá đáng.
Đang nghĩ ngợi thì tên côn đồ ra tay với anh ta đã bị đá trúng một phát.
Cú đá này không hề nhẹ, chợt nghe thấy một tiếng kêu rên, tên côn đồ bị Triệu Dương đá bay ra xa.
Triệu Dương đâu để cho đám côn đồ thời gian phản ứng, anh tiến lên trước bắt lấy cánh tay Lý Đan và kéo cô ra khỏi người gã đầu trọc.
Cảm xúc rõ ràng nhất của Lý Đan là như được ai đó cứu ra khỏi hố lửa, lúc cô ta nhìn về phía Triệu Dương, trái tim đập “thình thịch” một cách điên cuồng.
Triệu Dương cũng không dám chọc cô, anh vội vàng giao người cho vợ anh Lý, lúc quay đầu lại, ánh mắt anh đã hướng về phía đối diện.
Đám côn đồ không cam lòng tỏ ra yếu kém, nhao nhao lôi vũ khí ra: “Con mẹ mày, dám giành phụ nữ với đại ca tao à?”
Triệu Dương khẽ nhíu mày, anh càng chắc chắn rằng mục đích của đám côn đồ này không hề đơn giản.
Nếu chỉ là côn đồ bình thường đến ăn cơm thôi, sao còn mang theo vũ khí làm gì?
Nhìn chiến trận với dao ngắn dao dài, trên tay mỗi người cầm mỗi thứ vũ khí, e rằng họ tới có sự chuẩn bị từ trước!
Trong đó ánh mắt của gã đầu trọc là u ám nhất: “Mày muốn làm gì? Chuyện này liên quan gì tới mày? Gặp chuyện bất bình nên ra tay cứu giúp hay là anh hùng cứu mỹ nhân?”
Nếu là người bình thường thì không thể chống đỡ được ánh mắt của hắn.
Ví dụ như mấy nhân viên phục vụ nhỏ trong nhà hàng vốn cũng muốn nắm lấy cơ hội này để thể hiện trước mặt Lý Đan, nhưng bị hắn trừng mắt một cái là sợ không dám bước lên trước.
Không dám ra tay là một mặt thôi, còn sợ bị họ trả thù là mặt khác.
Triệu Dương cũng không phải không kiêng dè, tuy anh không sợ đám côn đồ trước mặt này, nhưng dù sao mẹ, anh cả và chị dâu đều sống ở đây.
Vì vậy lúc nãy anh vẫn để lại cho đối phương vài phần thể diện.
Còn về việc gặp chuyện bất bình hay anh hùng cứu mỹ nhân gì đấy mà gã đầu trọc nói, thật sự là anh không suy nghĩ nhiều đến vậy.
Việc này xảy ra ngay trước cửa nhà, nếu như gặp phải trên đường thì e là anh cũng phải cân nhắc một lúc.
Không phải máu lạnh, mà do hôm trước Triệu Dương có xem một tin tức.
Nói rằng một chàng trai gặp phải một tên côn đồ gạ gẫm một cô gái, vốn dĩ chỉ là gặp chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ, ai ngờ lại lỡ tay đánh một tên trong số chúng thành người thực vật.
Điều làm người ta nguội lạnh tâm gan nhất là cô gái được giúp kia lại không biết tung tích đâu, sau đó cũng không đứng ra nói một lời công bằng.
Chàng trai làm chuyện tốt không chỉ tán gia bại sản mà còn phải đối mặt với tai họa ngục tù.
Còn đối với Triệu Dương, kể từ khi về Thiên Châu ba tháng trước, chủ nghĩa anh hùng cũng sớm đã bị mài mòn góc cạnh.
Trước đây không có gì đáng quan trọng cả, bây giờ đã có gia đình và sự nghiệp, anh thường xuyên nhắc nhở bản thân dù có gặp chuyện cũng không thể kích động, phải cân nhắc suy tính kỹ càng.
Nghĩ tới điều này, Triệu Dương kiềm chế lửa giận nói: “Tôi là chủ nhà ở đây, tôi đã báo cảnh sát, nếu anh không muốn gặp phiền phức thì mau đi đi“.
“Chủ nhà? Chủ nhà mà cũng ngang ngược thế à? Báo cảnh sát ư? Báo cảnh sát thì đã sao? Con nhỏ kia hất rượu lên người tao, có đối diện với cảnh sát thì tao cũng nói được đạo lý”.
Trong ánh mắt của gã đầu trọc xuất hiện những ý đồ nham hiểm, hắn nói chuyện cũng tự tin hơn hẳn.
Triệu Dương lười nói lý lẽ với hắn, giọng nói anh cũng mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh có đi không?”
Nếu không kiềm chế cơn giận thì làm gì có chuyện anh nói mấy lời vớ vẩn này với hắn?
Anh ghét nhất là bọn khốn nạn bắt nạt phụ nữ, nếu tính tình anh vẫn như hồi còn đi lính thì anh đã sớm ném đám côn đồ này ra ngoài rồi.
Mẹ vẫn còn ở trong nhà hàng, anh cả rất sợ Triệu Dương gây chuyện, anh ta kéo Triệu Dương và nói: “Nói không sai, nhưng đánh thì anh cũng đánh rồi, đập cũng đập rồi, giờ các anh còn muốn thế nào nữa?”
Gã đầu trọc lại nhìn về phía anh cả: “Gì thế, mày cũng là chủ nhà à?”
Triệu Dương chuyển dời ánh mắt qua đó, chân cũng bước lên hai bước: “Liên quan gì tới anh, rốt cuộc anh có đi hay không?”
Gã đầu trọc xoa cằm uy hiếp: “Nếu tao không đi thì sao? Ép tao thì tao cho một mồi lửa đốt cả nhà mày, mày có tin không?”
Khi nghe những lời này, đừng nói là Triệu Dương mà ngay cả anh cả cũng phải nổi giận: “Con mẹ mày nhắc lại thử xem!”
Được lắm, bắt nạt người khác đến tận cửa nhà luôn rồi à?
“Anh cả, việc gì phải phí lời với bọn chúng!”
Triệu Dương mất kiên nhẫn hoàn toàn, anh cầm lấy cái ghế bên cạnh định ra tay.
Anh Lý vội vàng kéo anh cả, Lý Đan ở bên kia cũng vội vã kéo Triệu Dương lại.
Cô ta chưa thấy trận chiến thế này bao giờ, suýt chút nữa sợ đến phát khóc: “Anh Dương, để em đi xin lỗi hắn, anh đừng...”
Triệu Dương đẩy cô ta ra: “Việc này không liên quan tới cô, cô tránh xa ra chút“.
Anh thấy đám côn đồ trước mặt cố tình tới đây gây rắc rối, tuy không biết nguyên nhân cụ thể là gì.
Nhưng Triệu Dương cảm thấy có thể có liên quan tới tin đồn cải tạo khu ổ chuột dạo gần đây.
Gã đầu trọc không nói lời nào, chỉ cười khẩy.
Đám côn đô như được dặn dò, từng tên một xắn tay áo lên, xúm thành nửa vòng tròn bao vây anh cả và Triệu Dương ở giữa.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, tựa như mùi thuốc súng có thể châm lửa tất cả nơi này bất cứ lúc nào!
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng quát lớn, là giọng nói của Tô Linh.
“Triệu Dương, anh muốn làm gì, lại muốn gây họa à?”
Triệu Dương lập tức như quả bóng xì hơi, ngoan ngoãn kiềm chế cơn giận nhìn về phía sau: “Sao mọi người lại ra đây?”
Lúc nói chuyện, anh che cho ba người phụ nữ ở sau lưng, chỉ sợ đám côn đồ không hiểu chuyện sẽ ra tay bất thình lình.
Bà Triệu không hề sợ hãi, đẩy Triệu Dương ra và nói: “Có người muốn đốt nhà mẹ, mẹ không ra xem được sao?”
Gã đầu trọc liếc nhìn Tô Linh vài lần rồi mới thu hồi tầm mắt lại: “Bà cũng là chủ nhà à?”
Vẻ mặt của bà Triệu vẫn bình thường: “Cậu muốn gì?”
Gã đầu trọc bưng ly rượu lên nhấp một ngụm: “Một người bình thường tới ăn cơm thôi“.
“Nhưng tôi chưa từng thấy người bình thường nào như cậu cả, ở đây không chào đón cậu, mời mấy người rời đi!”
Gã đầu trọc cười, nói: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Bà Triệu quát lớn: “Vậy cậu cứ thử ở lại xem!”
Tô Linh ở bên cạnh cạn lời, giờ cô cũng biết tính của Triệu Dương giống ai rồi.
Vốn tưởng là bà Triệu dẫn các cô ra ngoài khuyên can, ai ngờ là ngược lại, bà Triệu không thèm nhường ai, vừa lên tiếng đã đuổi người đi luôn.
Là phận con cháu, đương nhiên cô không dám nhận xét.
Nhưng trong lòng lại khó tránh hoài nghi, đám côn đồ trước mặt này đến cả Triệu Dương mà chúng còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ bà Triệu sao?
Đang nghĩ ngợi thì đám người bên ngoài dần dần tản ra, xuất hiện hơn mười cô chú đầu tóc hoa râm bước vào.
Tuy đã có tuổi nhưng ai cũng tinh thần hừng hực, mỗi người đều đeo trên mình tấm băng tay đỏ “đội trật tự“.
Một bà cô nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ai gây rối ở đây vậy, làm loạn trật tự xã hội của khu phố chúng tôi?”
Gã đầu trọc mỉm cười: “Trời ơi, cháu chào các cô, ở đây không ai dám gây rối cả, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi“.
Hắn không sợ Triệu Dương nhưng những cô chú trước mặt này khiến hắn không thể không cân nhắc.
Bà cô đó không nhường nửa bước: “Nếu là hiểu lầm thì giải thích rõ ràng rồi đi mau, đây là khu phố Đông Phong, mấy cậu không được phép tới đây quấy rối!”
Gã đầu trọc cười ha ha: “Vâng, vâng, vâng, cô nói rất đúng, bọn cháu đi ngay đây!”
Đám côn đồ cũng gật đầu theo, không dám phản kháng chút nào.
Trước khi đi gã đầu trọc liếc xéo Triệu Dương đầy ẩn ý.
Cũng chính ánh mắt này khiến cơn giận đè nén nãy giờ của Triệu Dương xông thẳng lên đỉnh đầu!