Trong phòng thí nghiệm là một mảnh tối tăm, chỉ có ánh sáng màu xanh da trời sâu thẳm tỏa ra từ các máy móc, người trợ lý khom lưng cúi đầu nhìn một thứ gì đó đang đứng trong một hộp kính lớn, ống nghiệm được bịt kín, trong ống nghiệm là một vật thể có hình dạng keo màu tím đen, bên ngoài được bao quanh bởi chất lỏng màu nhũ bạch. Lúc này trong ống nghiệm, vật thể hình keo bên ngoài từ từ sùi lên bong bóng, như là đang chầm chậm luộc trong nước sôi, sau đó không còn dấu hiệu nào nữa, vật thể hình keo đột nhiên chuyển từ màu tím đen sang đỏ tươi.
“Bác sĩ, ngài hãy mau tới đây xem!”
Hắn vội vàng nhìn về dãy số liệu biểu thị trên màn ảnh, dữ liệu đã thay đổi, hắn liên tục gọi bác sĩ, cũng liên tục vẫy tay.
“Làm sao vậy?”
Cho rằng bên này đã xuất hiện điều gì bất ngờ, Trần bác sĩ bước nhanh tới, đến trước hộp kính trước mặt, nhìn thấy sự biến hóa lần này trong ông nghiệm, nhất thời sửng sốt tại chỗ. Qua hồi lâu, bác sĩ Trần đưa tay dịu dàng vuốt ve mặt kính, như là vuốt ve…gò má người yêu, tự nhủ “Không sai, chính là cái màu sắc này, không sai, chính là nó…”
Màu đỏ đỏ đến mức tiên diễm như vậy, đỏ đến mức xinh đẹp như vậy, đỏ đến chói mắt như vậy, đỏ giống hệt màu máu. Đây chính là kết quả mà bác sĩ Trần đã tha thiết mơ ước cả ngày lẫn đêm mà có được.
“Thật không ngờ sự việc lại tiến triển dễ dàng như vậy, thực sự là…..” Bác sĩ Trần lầm bầm. Nguyên bản là bởi vì thí nghiệm duy nhất thành công đã chạy trốn, nghiên cứu sẽ khó khăn gấp bội, vốn nghĩ rằng thời gian đạt được mục tiêu sẽ dài vô hạn, nhưng mọi thứ đã thay đổi, trái lại đạt được mục tiêu sớm hơn trước rất nhiều.
“Bác sĩ, chúng ta có nên lập tức báo cáo tình hình về quân đội không?”Một trợ lý khác bên cạnh hắn nhắc nhở.
“Đúng, phải báo cáo với họ ngay mới được.”Mỗi khi thí nghiệm có tiến triển, người phụ trách thí nghiệm phải lập tức báo cáo về quân đội, đây là một trong bốn quy định của quân đội. Bác sĩ Trần bước vài bước, đang định mở cửa, đột nhiên hắn dừng lại.
“Bác sĩ?”Trợ lý nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Bác sĩ Trần nhớ lại tình huống ngày hôm đó cấp trên đã ra lệnh chấm dứt việc truy nã Bạch, tâm tình lập tức trở nên điềm đạm, “Trước tiên không cần thiết phải báo cáo tin tức này cho bọn họ.” Hắn quay đầu nói với hai người.
“Nhưng mà…..” Một người trong đó ngập ngừng nhìn bốn quy định của quân đội đang hiển thị trên màn hình.
“Đây là giai đoạn mang tính then chốt, chúng ta vẫn chưa rõ nguyên nhân kết quả này lại xuất hiện, vì thế trước hết để một thời gian quan sát đã, đảm bảo không có gì sai sót mới có thể báo cáo.” Bác sĩ Trần hướng bọn họ giải thích.
Tuy bề ngoài có vẻ do dự, nhưng cả hai người đều tiếp nhận lời giải thích của bác sĩ Trần, gật gật đầu.
Việc hoãn lại báo cáo cũng chả ảnh hưởng gì đến đối phương, đối với mình cũng không có gì là không tốt, nhưng bác sĩ Trần vẫn cảm thấy một loại thành tựu vui vẻ sau khi trả thù. Hơn nữa ân oán cá nhân với quân đội cũng chỉ là một phần, lý do hắn nói với trợ lý cũng không phải không đúng, làm một nhà khoa học, nghiêm cẩn là đức tính cần thiết, không thể dễ dàng khằng định tính chính xác của một kết quả, nói phải kiểm tra lại thì cũng có đạo lý.
“Bác sĩ….” Thấy mình đã ở trong bóng tối trầm mặc quá lâu, một trợ lý mở miệng hỏi, “Trước đây ngài đã nói, toàn bộ thí nghiệm lần này của chúng ta là một bước ngoặt lớn….. Tôi vẫn không hiểu, vì sao lại như vậy?”
“À, cái này á.” Bác sĩ Trần cười cười, “Vốn là mỗi giai đoạn thí nghiệm đều phải bảo mật nghiêm ngặt, có điều tiết lộ một chút cho các cậu cũng không sao.” Hắn ghé sát vào hai người nói nhỏ giọng, “Một khi thí nghiệm lần này thành công, thí nghiệm X của chúng ta có thể chính thức được đưa vào sử dụng, sẽ được tiến hành sản xuất rất nhiều, được ứng dụng ở phương diện quân sự.”
“Thế nhưng không phải còn đến ba giai đoạn ở phía sau sao?”
“Bởi vì mục tiêu của chúng ta là cải tạo một bước phát triển mới cho nhân loại.” Bác sĩ Trần tựa hồ đối với quân đội mang theo một chút ý giễu cợt, “Mà những thứ quân đội đang dùng, chỉ là vật phẩm tăng một chút sức mạnh cho thân thể thôi.”
“Ồ, thì ra là thế.”Hai người đều như đã hiểu ra, gật đầu.
Mà ở một căn cứ thí nghiệm bình thường nào đó, một nam nhân mặc quân phục tuần tra đặt máy nghe lén bên tai xuống, vành mũ lính che đi hơn nửa đường nét khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy lộ ra khóe miệng hắn chậm dãi cong lên một nụ cười quỷ dị.
Tác giả nói: Thật ngại quá, mấy hôm nay bận bịu công việc, cũng không có thời gian rảnh để viết truyện.