Sau một chuỗi tiếng tút dài, đường truyền báo tín hiệu bận. Tĩnh Nhân tắt cuộc gọi đi, sau đó ấn gọi lại, lần thứ hai bấm xuống dãy số đã thuộc lòng, đưa điện thoại đến bên tai đợi kết nối. “Tút… tút… tút…” Nét mặt cậu lộ rõ vẻ khẩn trương, liên tục lầm bầm “Nhấc máy đi, nhấc máy đi”. Đáng tiếc, kết quả vẫn khiến cậu thất vọng như lần trước.
Quá trình trên vẫn tiếp diễn đến hơn mười lần, thế nhưng đều là thất bại.
Bạch từ ban công đi về phía cậu, “Vẫn không liên lạc được với bọn họ?”
“Bọn họ” ở đây chính là chỉ ba mẹ của Tĩnh Nhân. Tĩnh Nhân vừa mới vào nhà liền trực tiếp xông lên tầng ba, lập tức gọi cho ba mẹ để hỏi thăm tình hình của họ.
Tĩnh Nhân lắc đầu, “Không đúng.” Cậu lo lắng, “Trước kia chỉ cần ta gọi một cuộc, ngoài thời gian làm nhiệm vụ ra thì đều gọi được, bây giờ lại…” Càng nghĩ lại càng sợ.
Đúng lúc này một bàn tay chạm nhẹ lên đầu cậu, Tĩnh Nhân ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bạch đang dùng ánh mắt nhu hòa nhìn mình.
“Không nên suy nghĩ linh tinh, bây giờ cậu phải tự trấn an mình, nếu như mất bình tĩnh, thì sẽ không nghĩ ra cách nào.” Bạch chậm rãi nói, “Hơn nữa bọn họ làm trong quân đội đặc chủng, lại ở ngoài biển cách xa đất liền, sao có thể dễ dàng bị đánh bại bởi một đám tang thi, cậu phải tin tưởng bọn họ.”
Tĩnh Nhân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó lại thở ra, một lần nữa mở mắt.
“Cậu nói đúng, sao tôi lại cứ suy nghĩ miên man mấy cái chuyện sẽ không xảy ra được như vậy chứ. Hơn nữa họ cũng không phỉa loại người có thể bị tang thi đánh bại.” Tĩnh Nhân mỉm cười nói.
“Cậu hiểu là tốt rồi.”
Bạch dường như cũng vừa mới thở dài một hơi.
Không biết TV đã mở lên từ lúc nào, lúc trước vì chỉ lo lắng chuyện ba mẹ nên không chú ý tới, bây giờ mới phát hiện ra âm thanh trên TV.
Tĩnh Nhân nhìn sang, thấy vẫn là kênh thời sự buổi sáng, hiện tại đang có một nữ phát thanh viên ở trước màn hình báo cáo tin tức, ở phía trên bên phải còn có một dòng chữ “Báo động” màu đỏ.
“Thưa quý vị khán giả, bây giờ chúng tôi xin đưa tin tai họa bùng nổ đột xuất. Sáng sớm hôm nay đã xuất hiện một loại bệnh độc không tên, các chuyên gia cho rằng nó được lây truyền qua không khí, rồi xâm nhập vào máu, nhanh chóng phát tán. Từ lúc phát hiện cho đến bây giờ đã có hàng ngàn vạn người bị lây nhiễm loại bệnh độc này, Âu Mỹ, Nhật Bản, Triều Tiên, thậm chí sát biên giới Cu Ba cũng không tránh khỏi, đều đã bị nhiễm bệnh độc….”
Theo lời nữ phát thanh viên nói, dưới góc trái màn hình đồng thời xuất hiện một cửa sổ nhỏ quay lại tình hình các nơi trên thế giới ngay lúc này, phố Wall bị cháy rụi, mọi người đang sợ hãi chạy thục mạng, bãi biển Hokkaido đầy vết máu và xác chết vương vãi, tang thi du đãng, bất kể là da trắng, da đen hay da vàng, chỉ cần bị bắt được đều sẽ bị cắn như nhau.
“…Tuy rằng bệnh độc lây lan lần này có hơi giống với những tang thi được miêu tả trong phim truyền hình và trong tiểu thuyết, nhưng các nhà khoa học lớn của thời đại chúng ta vẫn tin tưởng đây chỉ là một loại bệnh độc chưa biết mà thôi, tin tưởng chính phủ chúng ta trong thời gian ngắn nhất có thể đưa ra giải pháp hữu hiệu để khống chế loại virus này….” Nữ phát thanh viên đang nghiêm túc đọc thông tin, đúng lúc ngẩng đầu nhìn về phía ống kính thì “A” lên một tiếng đầy hoảng sợ, cắt đứt dòng thông tin cô đang đọc. Cô dường như thấy một điều gì đó rất kinh khủng, hai mắt trợn tròn, màn hình bắt đầu rung lắc không yên, “Đừng!!”, “AAAAA”, “Tai sao?!” Liên tiếp những thanh âm hoảng sợ vang lên.
Đột nhiên một cánh tay bị ăn đến còn mỗi xương trắng xuất hiện trên màn hình, rồi đột nhiên biến mất, chộp lấy nữ phát thanh viên đang đứng ngốc một chỗ.
Màn hình càng rung lắc mạnh hơn, trong đó còn nghe thấy tiếng bước chân đang chạy hoảng loạn.
Kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của nữ phát thanh viên, “phập” phập”, máu tươi phun ra từ cổ của nữ phát thanh viên. Sau đó “bụp” một cái màn hình biến thành màu đen, cuối cùng màn hình TV mất hoàn toàn tín hiệu, biến thành một màu đen trắng rè rè bị nhiễu.
Tĩnh Nhân và Bạch xem từ đầu tới cuối, cho đến khi màn hình TV chỉ còn lại sóng nhiễu vẫn cứ nhìn như cũ, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần.
“Không ngờ lại lan truyền nhanh như vậy.” Tĩnh Nhân lầm bầm nói, “Các quốc gia ở bên kia Thái Bình Dương cũng không tránh khỏi.”
Bạch gật đầu, “Chính phủ vẫn không chịu nói sự thật cho nhân dân, dùng các loại lý do kiểu đây là bệnh độc mới không biết tên để trấn an. Điều đầu tiên bọn học nghĩ đến không phải là công khai tin tức, triển khai hành động cứu trợ, mà là tìm cách giấu diếm để ổn định chính quyền. Bọn họ cho rằng chúng ta đều là đứa nhóc ba tuổi sao? Tùy tiện dỗ dành là sẽ tin sao?”
“Xem ra chúng ta không thể hy vọng vào việc chính phủ phái quân đội tới cứu, nhất định sẽ cứ mãi giấu diếm thế này, các nơi khác chắc cũng đang ở trong tình huống nguy cấp.” Tĩnh Nhân nói với Bạch, “Chỉ còn có thể dựa vào chính mình!”