Cận Vị Lai

Chương 23: Chương 23: Quyển 2 - Chương 8




Trong trường học.

Tang thi lảo đảo đi lại khắp sân trường.

Tuyết Kiến nhìn tang thi trước mặt đang ngày càng tiến gần đến chỗ cô, không tự chủ được lùi về sau một chút, ánh mắt nhìn tới mấy lọ thuốc hóa học trên bàn bên tay trái, cắn răng một cái, ngay lúc tang thi sắp nhào tới, cô liền nhanh chóng cầm lấy bình Axit Sunfuric trên mặt bàn.

Chiếc bình đập mạnh lên đầu tang thi, bị một lực mạnh tác động vào trong nháy mắt chiếc bình đã vỡ tan, dung dịch sền sệt lập tức chảy ra, phủ đầy lên đầu tang thi, bốc lên một loại khói đặc, nghe “xèo xèo” giống như đang nướng thịt vậy. Tuyết Kiến đảo mắt qua, nhìn thấy hộp sọ đã bị hủy hơn phân nửa, máu thịt lẫn lộn, ngũ quan tựa như bị nhào vào với nhau. Sau đó là một tiếng gào tựa như đau đớn lắm, “Bịch” một tiếng tang thi ngã xuống đất.

Cô che miệng lại, một cảm giác buồn nôn xông tới, nhưng cô vẫn cố kìm nén lại. Tuyết Kiến quay ngoắt đi…., cố gắng không nhìn tang thi vừa mới ngã xuống kia nữa.

Bất quá, may mà thuốc hóa học ở đây vẫn có công dụng. Cô nghĩ.

Tuyết Kiến ngày hôm nay đúng lúc nhận được thông báo của cấp trên cử cô đi thu thập một số loại thuốc hóa học không sử dụng nữa ở trường học, vật phẩm thu được sẽ dùng để chế tạo một số máy móc chuyên môn, hoặc để lưu giữ lại, cần tìm bao nhiêu cô cũng không rõ lắm, bất quá việc này cấp trên đã giao thì đành phải làm theo thôi.

Trong lúc cô đang thu thập những thứ này thì nghe được tiếng loa phát thanh từ bên ngoài, mọi việc xảy ra kế tiếp quá bất ngờ làm cho cô không kịp đề phòng, cho dù là chủ nhiệm học vụ chết thảm, cả thầy giáo lẫn học sinh đều chạy trốn hoảng loạn, thậm chí cả tang thi thực sự xuất hiện trước mặt cô, cũng làm cho cô trở tay không kịp.

Tuyết Kiến đã bình tĩnh lại một chút nỗi lo sợ trong lòng. Thế bây giờ phải làm sao đây? Cô không dám nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc mới nhìn thoáng qua cảnh máu me kinh khủng ngoài kia cô đã không dám…. nhìn tiếp nữa, bởi vì cô biết, tình hình sẽ không chuyển biến tốt hơn theo thời gian, mà nhất định là càng ngày càng xấu đi.

Đầu tiên phải chạy thoát khỏi đây đã. Tuyết Kiến âm thầm nắm chặt tay.

Tang thi đang nằm im trên mặt đất bỗng nhiên giật giật.

Tuyết Kiến cầm theo một ít thuốc hóa học còn lại trên bàn để phòng thân, đang chuẩn bị vòng qua thi thể tang thi để rời đi, đột nhiên tang thi trên mặt đất đứng bật dậy.

Cô cả kinh, bởi vì giật mình lui về phía sau, lại vừa lúc đụng phải cái ghế, cô liền mất đà ngã xuống đất, lọ Axit Clohidric cũng rơi xuống đất, dung dịch trong lọ đổ ra ngoài, ngay chỗ bên cạnh chỉ cách cô vài cm bốc lên một trận khói đặc.

Tang thi nghe được động tĩnh liền chuyển hướng đến chỗ cô, lộ ra mặt mũi và máu thịt bầy nhầy không thể nào phân biệt nổi.

Tuyết Kiến sợ đến đứng hình, không dám cử động.

“Người đâu cứu mạng! Người đâu cứu mạng!!!!!!”

Ánh lên trong con ngươi của Tuyết Kiến, hình ảnh tang thi đang từ từ, từ từ phóng đại.

“Bang” một tiếng cửa phòng bị bật tung ra, bụi bay mù mịt. Tiếng động lớn cũng làm tang thi đang tiếng gần đến Tuyết Kiến phải chú ý.

Gian Đồng hay tay nắm chặt gậy bóng chày tiến lên, vụt một đường ngay trúng đầu tang thi, đập vỡ đầu của nó, thuận thế vụt thêm một phát nữa làm phần thân của tang thi đập vào vách tường, máu bắn cả lên người của Gian Đồng và Tuyết Kiến.

Tang thi mất đầu vô lực trượt xuống, trên tường để lại một đường máu, cuối cùng đã không còn khả năng hoạt động.

Tuyết Kiến đang nhắm chặt hai mắt, cho rằng phen này mình chết chắc rồi thì lại nghe được âm thanh liên tiếp phía bên ngoài, chậm rãi mở mắt.

“Cô Tuyết Kiến, cô không sao chứ?” Gian Đồng vừa nhìn đã nhận ra người vừa được cứu lại là cô giáo thực tập dạy hóa của bọn hắn.

“Không có việc gì, cám ơn các em đã cứu cô.”

Gian Đồng đưa tay kéo cô một cái, giúp Tuyết Kiến chân đã mềm nhũn đứng lên.

Cô nhìn học sinh của mình, “Các em cũng phải chạy đi,” Tuyết Kiến nói, “Cô có một chiếc xe nhỏ để ở bãi đậu xe, cũng gần nơi này thôi, lái xe ra ngoài hẳn sẽ tốt hơn.”

“Việc này không nên chậm trễ,” Gian Đồng gật đầu, “Mau nhanh lên thôi.”

Tĩnh Nhân ném cây gậy bóng chày bên hông cho Tuyết Kiến, nói với cô, “Cô cầm cái này phòng thân đi, chỉ có đập vỡ đầu bọn tang thi thì mới giết được chúng.”

“Ừ, cô biết rồi.” Tuyết Kiến để lại toàn bộ mấy lọ thuốc hóa học.

“Đi thôi!”

Gian Đồng nói một tiếng, hai người phía sau liền theo sát hắn mà xông ra ngoài.

………………………………….

Bạch nắm chặt cánh tay phải bị thương, đôi mắt nhìn qua chiến trường thảm khốc vừa rồi, từng thi thể tang thi nằm rải rác trên mặt đất, có cái thì không có tay, có cái thì phần bụng bị mổ xuyên qua lưng, có cái thì bên sườn mất một khối thịt, nhưng chúng đều có đặc điểm là không có đầu.

Hắn thở hổn hển, mở ra nhìn vết thương ở tay, một mảng đỏ sậm khiến người khác phải kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.