Bóng tối giống như một dòng sông đang thong thả trôi, trôi ngang bên cạnh bọn họ.
Một lúc lâu sau, Bạch nói. “Không đâu.” Dừng một chút, hắn bổ sung, “Cho dù lúc đó cậu cứu được đứa bé, thì những ngày tháng sau này, cậu vẫn có thể bảo vệ nó trong cái thế giới tang thi đang hoành hành như vậy được sao?”
“Tôi không biết, nhưng tôi biết tôi nhất định sẽ lận lực bảo vệ nó.”
Tĩnh Nhân nhìn về phía Bạch, “Này Bạch, cậu nói xem, ở trong hoàn cảnh hỗn loạn như bây giờ, mạng người thực sự rất rẻ mạt đúng không, thực sự có thể tùy ý giẫm đạp lên người khác sao?”
Bạch cũng nhìn Tĩnh Nhân, chỉ thấy đôi mắt cậu dường như sáng lên trong bóng tối.
“Cậu biết không, bắt đầu từ khi tôi còn rất nhỏ, ba mẹ tôi đã dạy cho tôi đủ loại kiến thức về quân sự, cho tôi học một khóa huấn luyện quân đội, thuật cận chiến* và rất nhiều kiến thức về súng ống đều phát sinh từ đây.”
*kỹ thuật đánh nhau
Tĩnh Nhân tay phải chống lên má, nhẹ nhàng kể lại, “Mà khi đó mẹ tôi thường hay nói với tôi, ‘Vũ khí là công cụ để phòng vệ, chứ không phải dùng để giết người. Nếu như có thể lựa chọn, vũ khí này cũng sẽ nhất định không bao giờ muốn nhuốm máu người khác.”
Ký ức như làn sương mù dày đặc tầng tầng lớp lớp tản ra, cuối cùng chỉ thấy một đứa trẻ và mẫu thân của mình đang khom lưng dặn dò.
Mẹ Tĩnh Nhân nắm lấy đôi vai cậu bé Tĩnh Nhân bảy tuổi, ngồi xuống nhìn thẳng vào Tĩnh Nhân, bà dùng giọng nói đầy yêu thương mà dặn dò: “Con nhớ kỹ, sau này cho dù có rơi vào tình huống nào, cũng không được giết người. Từng tính mạng của con người đều là đôc nhất vô nhị, chỉ thuộc về chính người đó, bất luận là kẻ nào đều không có quyền cướp đoạt sinh mệnh người khác.”
Tiểu Tĩnh Nhân mở to đôi mắt to tròn đen láy của mình, cái hiểu cái không gật gật đầu.
Nhận thấy chuyện này rất quan trọng, thực ra lúc đó cậu vẫn chưa hiểu được, nhưng vẫn in sâu vào trong lòng. Bởi vì lời mẹ nói, nhất định phải nhớ kỹ, nhất định không thể quên.
“Rất ngốc đúng không?”. Tĩnh Nhân bật cười tự giễu, “Cũng bởi vì nhớ kỹ những lời này, cho nên mới khiến kẻ giết người chạy mất.”
“Tôi không nghĩ như thế.” Bạch nói, “Cho dù nói thế nào, tôi vẫn tin chắc cậu phải có lý do chính đáng.” Bạch cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, ẩn trong đôi mắt đều là sự tin tưởng tuyể đối.
Trong lòng dường như có từng đợt sóng cuồn cuộn trào dâng, cuối cùng Tĩnh Nhân khóe miệng nâng lên thành một nụ cười.
“Cám ơn cậu, Bạch.”
Hai người như có thần giao cách cảm, đồng thời cùng nhau nhìn về phía bầu trời qua chiếc cửa sổ thủy tinh duy nhất.
Hình ảnh tầng mây ở trong mắt cũng trở nên mỏng đi.
Bạch vỗ vai Tĩnh Nhân, “Được rồi, đã khuya lắm rồi, cậu đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
“Tôi đi ngủ đây.”
Nói xong Tĩnh Nhân đứng dậy cất lại cái ghế.
“Ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Lúc đắp chăn lên Tĩnh Nhân nghĩ, khí trời ngày mai, chắc sẽ phải tốt hơn so với ngày hôm nay một chút đi.”
Sáng hôm sau.
Lúc trời mới mới xuất hiện vài tia sáng nhẹ nhàng đầu tiên, Tĩnh Nhân và Bạch đã thức dậy. Hai người đem thi thể ra một nơi trống trải ở bên ngoài, Tĩnh Nhân tìm trong tiệm tạp hóa một số báo cũ cùng
đồ vật dễ đốt, rồi lót xuống dưới hai thi thể.
Bạch tìm được một cái bật lửa, đốt đống báo ở phía ngoài cửa hàng. Tĩnh Nhân ngẩng đầu nhìn, không nói một lời.
Bạch lái một chiếc xe máy từ xa chạy tới, nói với Tĩnh Nhân, “Đi thôi, đợi đến lúc tang thi cảm giác được động tĩnh ở bên này sẽ rất nhanh kéo tới.”
“Cái này là?” Tĩnh Nhân nhìn chiếc xe máy điện từ trên xuống dưới.
“Tìm thấy ở một gia đình bên cạnh, chìa khóa vẫn còn cắm ở đây, tôi thử nổ máy, kết quả vẫn có thể dùng. Tuy rằng không được tốt lắm, nhưng tạm thời vẫn dùng được.”
“Nhưng mà… cậu sẽ lái sao?” Tĩnh Nhân nghi ngờ liếc hắn một cái.
“Đương nhiên là do cậu lái.”
“Tôi biết rồi..”
Hai người nhìn nhau cười, Tĩnh Nhân nhanh chóng đem những đồ vật cần thiết lên xe máy điện. Hai người đội mũ bảo hiểm, Tĩnh Nhân phụ trách lái xe, Bạch nhảy lên đằng sau.
Cổ tay xoay một cái, xe máy điện mạnh mẽ khởi động. Phía sau chỗ hai người vừa rời đi, chỉ còn lại một đám khói đen tỏa ra.