Cận Vị Lai

Chương 47: Chương 47: Quyển 3 - Chương 17




Bạch sải bước đi tới, Tĩnh Nhân vừa xoay chìa khóa xe, một trận gió mạnh từ đằng sau kéo tới.

“Tĩnh Nhân!” Bạch hét to.

Còn chưa kịp quay đầu lại, Tĩnh Nhân đã bị Bạch kéo từ trên xe xuống. Hai người ôm đầu lăn trên mặt đất mấy vòng, sau khi ổn định thân thể Tĩnh Nhân mới ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc xe việt dã từ phía sau phóng lên, tốc độ cực nhanh, vừa vặn sượt qua xe máy, mang theo âm thanh “két két” chói tai cùng tia lửa bắn ra.

Xe máy ầm ầm đổ xuống, người ngồi trên xe việt dã nghe thấy động tĩnh thì nhìn ra bên ngoài, khóe miệng cong lên. Lúc Tĩnh Nhân đang trừng mắt nhìn xe việt dã, chiếc xe liền quay ngoắt 180 độ sang hướng hai người rồi dừng lại.

Khi đã nhìn rõ người bên trong chiếc xe, đồng tử Tĩnh Nhân thu nhỏ lại, “Là ông!!”

Người trong xe chính là tên đã lấy cắp xe của bọn họ — Lý Cường.

Bạch diện vô biểu tình nhìn sang.

Lý Cường giễu cợt: “Sao vậy? Nhìn thấy tao kinh ngạc lắm à?” Hắn quét mắt đánh giá hai người, “Đúng là chúng mày, vừa mất phương tiện đi lại vừa mất vũ khí mà vẫn còn có thể sống sót tới được đây, làm tao rất kinh ngạc a.” Trong giọng nói rõ ràng có ý cười nhạo.

Tĩnh Nhân trượt súng lục giấu trong ống tay áo xuống bàn tay, muốn đứng dậy. Bạch đưa tay ngăn cản cậu, “Đừng kích động.”

“A, chúng mày xem ra vẫn còn rất hiểu chuyện.” Lý Cường cười yếu ớt vỗ vỗ tay, “Đừng quên, súng ống đạn dược của chúng mày hiện giờ đều ở trong tay tao.”

“Hai tay của ông đều bị thương, tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến thần kinh. Có thể lái xe chắc cũng đã là cực hạn, ông bây giờ, có khi ngay cả súng cũng cầm không nổi.” Bạch gay gắt đối chọi lại.

Nam nhân vẻ mặt cứng ngắc một hồi, nụ cười dường như càng ngày càng sâu thêm.

“Mày muốn thử một chút không?”

Mặc dù câu nói có chứa cảm giác uy hiếp, nhưng Tĩnh Nhân vẫn có thể nhận ra trong đó có chút sợ hãi. Cậu quay sang nhìn Bạch, Bạch nhìn ánh mắt Tĩnh Nhân liền hiểu ý, đối với cậu nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cẩn thận hắn đến chó cùng rứt giậu*.” Bạch nhỏ giọng nói.

*Câu này giống kiểu “tức nước vỡ bờ” của mình ý.

Thấy hai người nói thầm với nhau nhưng cũng không tiến thêm một bước nữa, Lý Cường tự đắc hài lòng. Nếu cứ tiếp tục giằng co thế này Lý Cường cũng không bắt được bọn họ, đúng như Bạch nói, có thể lái xe đã là cực hạn, muốn báo thù sau này còn có nhiều cơ hội, nói không chừng bọn họ không có xe cũng không có vũ khí còn bị tang thi ăn mất.

Lý Cường ngửa mặt lên trời nói: “Chúng mày cứ ở lại đây từ từ mà đi nhé, tao đi trước.” Hắn chuyển hướng xe, chỉ để lại một đám khói bụi.

Bạch nhìn chiếc xe đang từ từ tăng tốc, ra hiệu một ánh mắt cho Tĩnh Nhân.

Tĩnh Nhân nhận tín hiệu của Bạch, khóe miệng nhếch lên, gật đầu. Tiếp theo cầm lấy súng, nhắm ngay bánh xe việt dã đã chạy được một phần ba đoạn cầu, nổ súng.

Bánh xe lập tức xẹp xuống, thân xe nghiêng sang một bên, gầm xe chạm xuống đất trượt về phía trước một đoạn, tia lửa văng ra, xe trở nên loạng choạng, bên trong xe phát ra tiếng quát tháo sợ hãi của Lý Cường.

Mà phía trước lại đúng lúc xuất hiện một đàn tang thi chặn ở giữa đường.

Lý Cường hét to, “Không, không, đừng như vậy mà!!!!!”

Bánh xe dễ dàng chèn lên tang thi, nhưng sau một giây xe việt dã liền bị lật đổ, lại còn lộn vòng mấy lần, cuối cùng đâm vào một xe tải lớn. Xe tải dường như có chứa đồ dễ nổ, một trận nổ ầm ầm nổ tung, liền sau đó lại dẫn theo các xe con bên cạnh cũng phát nổ.

Giống như phản ứng dây chuyền, từng chiếc từng chiếc xe đều nổ tung, toàn bộ Đại Kiều đều là lửa cuồn cuộn cùng mùi thuốc súng.

Chuyện phát sinh tiếp theo, khiến ngay cả Bạch cũng phải trợn mắt kinh ngạc.

Đại Kiều, từ từ gãy làm đôi.

Tác giả nói:

Chương sau kết thúc phần này…. đại khái là vậy^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.