Đại ca Cường hô to một tiếng, mấy tên côn đồ đang liều mạng lấy vật tư quay lại, dáng vẻ mờ mịt chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì, “Đều theo tao ra ngoài!”
Miệng hắn kéo lên một tia cười lạnh lùng, “Thực ra tao cũng muốn xem, người đến là ai…..”
Tĩnh Nhân và Bạch ngờ vực lái xe đến trước cửa siêu thị, nói là ngờ vực bởi vì hai người không thấy tấm bảng hiệu nào treo ở ngoài.
Xe chạy sang bên phải, chậm rãi dừng lại. Bạch rút chìa khóa xe, hai người cùng mở cửa bước xuống.
Cảnh tượng xung quanh siêu thị đều giống như những gì Bạch và Tĩnh Nhân thấy dọc đường, mới có một ngày mà cổng siêu thị đã bị phá nát, cửa sổ thủy tinh đều bị đập tan. Ở đằng xa có thể nhìn thấy quầy thu ngân đã hoàn toàn biến dạng, mà ở sâu bên trong lại bị bao trùm bởi bóng tối sâu thăm thẳm.
“Có động tĩnh!”
Bạch đưa tay ngăn lại Tĩnh Nhân đang đinh xông vào. Tĩnh Nhân nghe Bạch nói mới giật mình, chăm chú nhìn xung quanh, có mấy bóng người đang chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối.
“Tang thi? Hay là người?” Tĩnh Nhân chạm tay xuống khẩu súng ở bên hông.
Bạch nheo mắt nhìn một lúc, đưa ra kết luận, “Là người.”
Tay Tĩnh Nhân chuẩn bị rút súng ra lại buông xuống.
Bọn họ từ từ đến gần, hình ảnh trong mắt Tĩnh Nhân cũng theo đó dần rõ hơn. Dẫn đầu nhóm người là một người đàn ông trung niên trông rất dữ tợn, phía sau chính là mấy tên côn đồ ăn mặc trẻ trâu.
Người đàn ông bước tới chỗ hai người ước chừng còn cách khoảng một đoạn thì dừng lại, phía sau mấy người cũng dừng lại theo. Hắn liếc mắt nhìn Bạch và Tĩnh Nhâ, sau đó liền quay ra đằng sau ngoắc tay với Hoàng Mao.
Hoàng Mao hơi sửng sốt một chút, sau đó liền lập tức phản ứng kịp, vèo cái phi ra từ trong đám người. Hắn hắng giọng, hét to với Bạch và Tĩnh Nhân, “Chúng mày đến đây làm gì?”
“Đến siêu thị, anh nói xem muôn làm gì?” Bạch hỏi ngược lại.
“Siêu thị này bây giờ đã là địa bàn của đại ca Cường, muốn lấy đồ ăn thì cút đi chỗ khác!”
“Dựa vào cái gì?” Bạch tiến lên một bước.
Hoàng Mao đang còn muốn nói thêm nhưng người đàn ông kia đã tiến lên, đẩy Hoàng Mao ra, “Mày thực sự muốn cướp đồ của bọn tao? Cẩn thận cái mạng nhỏ của mày…” Hắn vừa nói vừa rút ra một thanh mã tấu Thụy Sĩ, mắt lộ ra hung quang, thân đao tỏa ra tia sáng lạnh lùng.
Bạch diện vô biểu tình quét mắt nhìn bọn chúng một lượt.
Hai bên giương cung bạt kiếm*, hết sức căng thẳng.
*ý là giằng co
“Bọn tôi không định lấy đồ ăn của mấy người,” đúng lúc này một giọng nói chen vào cố gắng làm giảm bớt bầu không khí căng thẳng giữa hai người, Tĩnh Nhân đi đến bên cạnh Bạch, mỉm cười nói, “Bọn tôi chỉ muốn một thứ.”
“Cái gì?”
“Bản đồ.” Tĩnh Nhân trả lời.
Hoàng Mao ở một bên giậm chân, “ĐM!! Mày nghĩ mày nói thế bọn tao liền…”
“Câm mồm!!” Đại ca Cường gầm lên với hắn, Hoàng Mao sợ đến không dám nhúc nhích. Quay lại, đại ca Cường nhìn thấy tay Tĩnh Nhân đang đặt bên hông, mà chỗ đó….
Có súng, còn là tay thiện xạ. Hắn phán đoán trong lòng.
“Tiểu Ngũ, lấy tất cả các loại bản đồ trong siêu thị ra đây.” Đại ca Cường ra lệnh cho Hoàng Mao.
“Hả?” Đại khái là hắn không nghĩ đại ca của mình sẽ đưa ra mệnh lệnh như vậy, Hoàng Mao có chút không phản ứng kịp.
“Còn đứng đó làm gì? Đi nhanh lên!”
“Dạ, vâng.”
Hoàng Mao được gọi là Tiểu Ngũ hoang mang chạy vào.
Đại ca Cường nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, chân phải di di vài cái, khẽ mắng, “Thằng ngu này!”
Dưới uy thế của đại ca, chẳng bao lâu sau Hoàng Mao đã ôm một chồng bản đồ mang về. Hắn vừa đặt đống bản đồ trên tay xuống, “xoạt xoạt” một đống giấy tờ đổ ra. Bản đồ thế giới, bản đồ Trung Quốc,…. Màu sắc kiểu dáng đều khác nhau.
Một tập bản đồ rơi đến gần chân của Tĩnh Nhân, Tĩnh Nhân cúi xuống nhặt nó lên, xem lướt qua một lần.