~ Editor: Chúc Anh
~ Beta: L.H
“Cái gì mà ca sĩ, cô Tuyết Kiến nói hơi quá mức rồi, em chỉ là đi hát tại quán bar một thời gian thôi mà.” Tuy Tiểu Thiến nói như vậy nhưng hai hàng lông mày vẫn nhếch lên, cao hứng khó nén khi được người khác ca ngợi. Cô đứng dậy, phủi phủi tay, “Vậy em đi ra xe bus lấy guitar xuống nhé.”
Từ bên ngoài nhìn vào xe bus, chỉ thấy một mảnh tối đen. Xa xa còn nhìn thấy ánh lửa lúc ẩn lúc hiện,chiếu rọi trên chiếc xe bus có vỏ ngoài màu xanh. Tiểu Thiến một tay chống đỡ khuông cửa đi tới toa xe, bên trong tầm mắt đều là một mảnh tối đen: ở một phạm vi nhỏ hẹp, cô chỉ có thể lục lọi đi tới, theo trí nhớ của chính mình tìm tới chỗ để guitar.
Bỗng nhiên đầu xe có tiếng sột soạt, dọa cô sợ nhảy dựng, khiến đàn guitar trên tay suýt nữa rơi xuống. Nhưng rất nhanh Tiểu Thiến liền phản ứng lại, “Xích Mộc?” Tiểu Thiến chần chờ hô một tiếng.
“Là tôi.” Chỗ ngồi bên kia chui ra một cái đầu.
“Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Không có gì.” Xích Mộc đi tới, trong bóng tối từ từ lộ ra thân hình của hắn.
“Cơm tối gần được rồi, đêm nay còn có thêm món cá.” Tuy rằng không thích Xích Mộc nhưng dù sao vẫn là cùng chung một cộng đồng ở tận thế cùng nhau sinh tồn, nên những việc tốt có thể làm Tiểu Thiến cũng sẽ làm.
“Tôi không ăn, các người ăn đi.”
Tiểu Thiến không giống cô Tuyết Kiến, nếu bản thân Xích Mộc đã nói như thế rồi thì sẽ không hỏi lại tại sao hoặc là khuyên bảo hắn ăn cơm thế nào. Cô gật gù, đeo lấy đàn guitar đi xuống xe bus.
“Đáng ghét, lại mang theo chìa khóa xuống, Thạch Điền cái tên này!” Sau khi cô đi, Xích Mộc phẫn hận mắng.
Lúc Tiểu Thiến đeo lấy đàn guitar trở lại bên đống lửa, Xuân Di đã cầm lấy một cái thìa dài tự múc cho mỗi người một muỗng canh. Tuyết Kiến nhìn thấy Tiểu Thiến đi tới, đối với cô vẫy tay, “Tiểu Thiến, mau tới đây, canh cá nấu xong rồi.”
Trong không khí tràn ngập hương thơm của canh cá, cô “ Ưm!” một tiếng, vài bước chạy tới, Tuyết Kiến múc một bát canh nóng ấm đưa cho nàng, “A, của em.”
Tiểu Thiến thả đàn guitar xuống “Cảm ơn.” một tiếng, tiếp nhận bát canh bốc lên hơi nóng nghi ngút, thơm ngào ngạt.
Uống một hớp canh nóng, sự chán nản và mệt mỏi đã được cảm giác ngọt ngào ở đầu lưỡi làm cho tan biến.”Đúng rồi, vừa nãy em ở trên xe bus có thấy Xích Mộc, thần thần bí bí, không biết đang làm gì a?” Cô một bên vừa ăn canh vừa nói.
“Ở trên xe?” Tuyết Kiến hơi nhíu mày, “Sao không gọi cậu ta xuống ăn cơm tối?”
“Kêu rồi, thế nhưng cậu ta nói không cần phải để ý, cậu ta không ăn.”
“Không ăn cơm tối? Sao vậy được......” Tuyết Kiến bỏ bát xuống, liền muốn hướng về phía xe bus đi tới, lại bị A Dũng đưa tay ngăn trở.”Không cần quá lo lắng, hắn cũng không phải trẻ con, đã có ý nghĩ của chính mình. Để hắn phải chờ một lúc cũng tốt.” A Dũng nói.
Tuyết Kiến suy nghĩ một chút, “Anh nói cũng đúng.” Nói xong, cô một lần nữa ngồi trở lại.
…………………………………
Sau khi ăn xong cơm tối.
Bầu trời dày đặc tầng tầng lớp lớp mây, như màn sân khấu đen kịt. Bên trong le lói ra vài sợi ánh sáng thưa thớt.
Tiểu Thiến cầm lấy đàn guitar: “Ngày hôm nay hát một ca khúc, chỉ cần tôi biết, tùy tiện bài nào cũng có thể.”
“’Wake me up when September ends’ có được không?” Không nghĩ tới là Gian Đồng trước tiên mở miệng hỏi.
Tiểu Thiến sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Cô ngồi trên một khối đá lớn, đàn guitar đặt ở phía trước, bầu không khí hoà thuận vui vẻ, ánh lửa soi sáng trên khuôn mặt, ánh lên sự ấm áp trong lòng cô. Cô vươn đầu ngón tay gảy xuống dây đàn, sau đó chậm rãi hát lên.
“Summer has come and passed,
The innocence can never last.
Wake me up when September ends,
Like my father’s come to pass......”
Tiếng ca phảng phất quấn quanh như sợi tơ. Gió nhẹ thổi qua, ngọn lửa thoáng nghiêng, như là theo tiết tấu của bài hát mà nhảy múa. Tất cả mọi người nhắm mắt lại, yên tĩnh lắng nghe.
“...... Here comes the rain again,
Falling from the stars.
As my memory rests,
But never forget what I lost.
Wake me up when September ends,
Summer has come and passed......”
Mọi người không phát giác ở bên trong, Bạch lặng lẽ nắm chặt tay của Tĩnh Nhân.