Editor: Chúc Anh
~ Beta: Bê
Bên trong dần dần tối sầm xuống.
Càng ngày càng nhiều tang thi chui vào, ùn ùn ở cửa gây bế tắc, đem cả tia sáng bên ngoài muốn lọt vào cũng bị chặn lại hơn nửa.
Tĩnh nhân, Gian Đồng, Bạch, A Dũng còn có Thạch Điền ở phía ngoài xa nhất tạo thành một đường viền tròn, đem Tuyết Kiến cùng các cô gái bảo hộ ở bên trong. Đa số là dùng súng, nhưng như Thạch Điền bởi vì chưa từng dùng súng ống ngược lại bèn dùng một loại gậy lại càng thêm thuận lợi. Tuyết Kiến và các cô cũng không có nhàn rỗi, cô cùng Tiểu Thiến cũng là mỗi người cầm một khẩu súng phụ trợ những người bên ngoài tiêu diệt tang thi. Xuân Di đem Hoa Hoa ôm thật chặt vào trong lòng, con mắt quét nhìn xung quanh, chú ý lúc nào cũng có thể xuất hiện cá lọt lưới.
Súng của mọi người xác thực dùng tốt. Nhiều tang thi phía dưới, coi như không có nhắm vào cũng có thể ung dung chém tùy tiện mà đứt đầu một con. Nhưng chính là bởi vì tang thi cứ lúc nhúc tiến lên không ngừng, mỗi khi giết chết một lại có một con khác bổ sung, cho dù là có dùng hỏa lực cũng bị bức từng bước lùi về sau, đem vòng tròn của bọn A Dũng từ từ co lại.
“Tiếp tục như vậy không thể được, phải nghĩ biện pháp phá vòng vây đi ra ngoài mới được.”
Tuyết Kiến nói với người đã lùi tới trước mặt cô – A Dũng.
“Tôi biết, nhưng mà......”
Nhìn sang, cửa tiệm bán quần áo nho nhỏ lít nha lít nhít chật ních tang thi, không có gì chống cự, khiến cửa kính chật hẹp đều ép vỡ tới mấy vết nứt rõ ràng. Mà bọn họ vị trí hiện tại so với cửa, ở giữa ngăn cách ít nhất cũng tới vài tầng tang thi, dưới tình huống này…
“Dù có bay cũng khó có thể thoát ra ngoài.” Tuyết Kiến nói tiếp với hắn. Vừa nghĩ như thế, cô vẻ mặt tựa hồ cũng hiện lên chút vô vọng âm u.
A Dũng lại nói, “Cô Tuyết Kiến, cô có tin tôi không?”
“Đương nhiên. Nhưng......”
“Vậy là được rồi.”
Từ vị trí của Tuyết Kiến, có thể thoáng nhìn thấy gò má A Dũng hiện lên một tia cười nhẹ.”Tôi sẽ cùng mọi người đến chỗ cần đến, đúng không”
“Ừ.”
“Vậy thì yên tâm giao cho tôi đi.” Hắn vừa nói bèn từ bên hông móc ra một vật hình dạng giống như viên đạn, màu đen kịt.
“Đạn từ!”
Tuyết Kiến kinh ngạc lên tiếng.
“Cô cũng biết a.” A Dũng tựa hồ có hơi kinh ngạc, “Có điều cô đã biết, nên cũng hiểu rõ nó có thể nổ trên một phạm vi có khoảng tương đối. Đây là lựu đạn phiên bản biến hình, tương đương với một loại mìn nhỏ. Chỉ cần tôi ở bên trong bầy zombie nổ tung là có thể nổ ra một con đường rồi.”
“Tuyệt đối không được! Anh sẽ không kịp trốn ra được mà cũng sẽ bị nổ tung!” Tuyết Kiến không chút do dự mà phản bác.
“Để cho tôi đi.”
Hai người cũng không nhận ra được Bạch lúc đến gần bên cạnh bọn họ, A Dũng còn không có phản ứng lại Bạch đã liền đem đạn từ cướp tới trên tay mình.
“Bạch! ──”
Không hề báo trước, Bạch liền hướng bầy zombie bên trong xông tới.
Tĩnh Nhân vừa muốn đuổi theo, liền thấy A Dũng mặt biến sắc la lớn,
“Đều nằm xuống!”
Tĩnh Nhân không có bất kỳ phòng bị nào liền ngay lập tức bị kéo lấy một cái nằm xuống trên mặt đất, trơ mắt nhìn Bạch vứt đạn từ trong tay ra.
“Ầm!” Một tiếng nổ tung, như là một ngọn hỏa diễm thiêu đốt vỡ ra. Sóng khí nóng rực bao phủ mọi người. Trong cửa hàng có gì đó bay tán loạn, máu thịt rơi vãi đầy trời.
Không gian đầy mùi thuốc nổ. Thoáng lùi ra sau, Tĩnh Nhân ho khan đứng dậy, thấy được cách đó không xa bóng dáng Bạch ngã xuống đất.
“Bạch! ──”
Bạch từ từ đứng lên, nghe vậy nghiêng đầu qua chỗ khác, “Làm sao vậy?”
Ngoại trừ có chút mặt mày xám xịt, không giống như là dáng vẻ quá đáng lo. Lòng Tĩnh Nhân thả lỏng ra chút.
“Cậu không sao chứ.” Tĩnh Nhân nói đi tới bên cạnh Bạch.
Bên cạnh là rất nhiều tang thi nằm vật xuống, nhưng vẫn còn có một bộ phận lảo đảo đứng lên.
“Chính là bây giờ, mau nhanh lao ra!”
Gian Đồng cùng A Dũng chậm chạp cùng Xuân Di và Hoa Hoa trước tiên đi ra ngoài, mấy người theo sau cũng bừng tỉnh lập tức ven theo lối nổ tung thoát rời đi.
Mọi người chạy một đường bằng tốc độ nhanh nhất về nơi đỗ xe bus, lại phát hiện nơi đó trống trơn.
Thạch Điền mờ mịt quay đầu lại: “Xe đâu rồi?”