~ Editor: Bê
~ Beta: Bê
Tầng trệt bao phủ bởi một mảnh tối tăm mịt mù. Bạch và A Dũng đều mặc áo mưa màu xanh nhạt, cẩn thận tìm kiếm trong mưa bão.
“Phía Đông và Bắc đều đã thăm dò qua, không phát hiện cái gì có thể dùng được. Cửa hàng tiện lợi, bách hóa hay siêu thị đều đã bị người ta vét sạch rồi. Tiếp theo thử đi phía Nam xem sao.”
“Ừ.” Bạch biểu thị đã nghe được.
Bọn họ lấy nơi hiện tại đang tạm dừng – nhà Gian Đồng làm trung tâm, tiến hành thu thập vật tư xung quanh bán kính năm km, bởi vì trận mưa này quá lớn nên không thể đi xa, dù sao an toàn vẫn là trên hết.
“Bạch….”
“Cái gì?” Bạch không thể không hơi nghiêng qua nghe hắn nói. Mưa to đem tất cả âm thanh đều trở nên mơ hồ.
A Dũng ngửa mặt lên, để những giọt mưa rơi xuống trên khuôn mặt, “Nếu như không tìm được, chúng ta phải làm gì đây?”
Nhớ lại trước đây không lâu Tuyết Kiến đã tìm đến bọn họ đưa ra một yêu cầu.
………………………………………………………………….
“Bây giờ đi ra ngoài? Cô chắc chứ? Không phải bây giờ trong biệt thự vẫn có đồ ăn dự trữ sao?” A Dũng nhíu mày.
“Đúng là như thế,” Mặt Tuyết Kiến hơi rũ xuống, “…….. Nhưng mà Hoa Hoa… em ấy chắc bị cảm lạnh rồi. Tôi đã hỏi Gian Đồng, cậu ta nói bình thường nếu người nhà sinh bệnh sẽ có bác sĩ thường trú ở đây chăm sóc, thế nên thuốc trong nhà không có chuẩn bị. Mà nếu như không thể nhanh chóng có thuốc….”
“Tôi hiểu, tôi cùng Bạch sẽ đi quanh đây tìm xem có bệnh viện hoặc nhà thuốc không.” A Dũng vỗ vai cô.
“Đành nhờ hai người. Nhưng phải đặt an toàn lên hàng đầu, không được đi quá xa. Nếu thật sự không tìm được cũng không cần cố gắng, tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp.”
“Yên tâm đi.”
A Dũng nở nụ cười an ủi cô.
……………………………………………..
Trong gian phòng lớn rộng rãi, đặt ở giữa chính là chiếc giường tinh xảo được làm từ gỗ nguyên chất, bên trên là tấm ga giường màu thuần trắng. Một cô bé đang nằm trên giường, sắc mặt thoáng hiện lên ửng đỏ.
Xuân Di ngồi bên cạnh, đưa tay giúp Hoa Hoa kéo chăn bông lên phía trên.
“Có đỡ hơn không?”
Tuyết Kiến bưng một cốc nước nóng mở cửa đi vào.
Xuân Di ngẩng đầu nhìn cô một chút, lắc đầu, ánh mắt lại dời đến trên người Hoa Hoa, đáy mắt lóe lên một tia lo lắng.
“A Dũng và Bạch đã ra ngoài tìm thuốc, cô không cần lo lắng đâu, nhất định sẽ khỏe lại thôi.” Tuyết Kiến đặt cốc nước lên chiếc bàn bên cạnh giường. Sau đó cô cúi xuống chạm tay lên trán Hoa Hoa, khoảng chừng một lúc sau, liền thu tay lại.
“Sao mình có cảm giác nhiệt độ so với lúc trước còn cao hơn?” Tuyết Kiến thì thầm, sau đó nhìn sang Xuân Di vẫn luôn ngồi bên giường. “Vừa nãy cô có cặp nhiệt độ cho Hoa Hoa đúng không? Kết quả thế nào?”
“Ở đây.”
Xuân Di cẩn thận kéo lên một góc chăn, sau đó lấy ra một cái cặp nhiệt độ, đưa cho Tuyết Kiến. Tuyết Kiến đưa nó lên cao tìm ánh sáng thích hợp mà quan sát.
“Nhiệt độ bao nhiêu rồi? Vẫn ổn chứ?” Xuân Di lo lắng hỏi.
Mà Tuyết Kiến dường như không hề nghe thấy, cũng không trả lời.
“Mẹ……” Đang ngủ thì mơ màng, Hoa Hoa run run giơ bàn tay mềm mại lên không trung.
Xuân Di liền nắm chặt tay em, “Mẹ ở đây, mẹ ở đây, con nhất định sẽ không có chuyện gì……”
“Đang nóng dần lên, càng ngày càng sốt cao.” Tuyết Kiến cuối cùng cũng nói. Mà vật nàng vô lực buông xuống trong tay, chính là cặp nhiệt độ với vạch đỏ kéo dài hơn nửa – 39 độ.
Ngoài cửa sổ đang mưa bão đột nhiên nổ một tiếng đinh tai nhức óc.
Lại thêm một cột sét đánh xuống.