Editor: Gương
~ Beta: Bê
Xe bus ở ngã tư đường rộng lớn đi về phía trước, tốc độ không nhanh không chậm. Như vậy duy trì được một khoảng thời gian.
“Đêm nay, dừng lại ở nơi nào thì tốt?”
Tuyết Kiến vừa như là ở trước mọi người thăm dò, đồng thời như thể lại đang nói chuyện với chính mình.
Tĩnh Nhân đưa đầu ra ngoài cửa sổ xe, gió đến cứ hất vào mặt làm rối tóc của cậu, bầu trời ở nơi xa dần dần chuyển sang u trầm một chút, nhưng màu sắc hiện ra vẫn còn thẫm đỏ. Cây cối khẳng khiu, những tòa nhà xi-măng cốt thép cao ngút trời.
A Dũng nói tiếp câu chuyện:”Mặc kệ là làm sao, không thể giống như lần trước nữa, tùy tiện dùng lại ở ven đường cho xong chuyện, Chuyện đã xảy ra ở lần trước chính là một bài học kinh nghiệm cho tính không thận trọng của chúng ta cho tới nay.”
“Đúng vậy, đúng vậy, khi đó thật là làm tôi sợ muốn chết.” Thạch Điền tiên sinh ở dãy phía trước cũng đầu trở lại lên tiếng, tay phải đè lên ngực, tựa hồ vẫn còn nhớ bộ dạng của Dư Quý. “Nửa đêm, bất thình lình có tang thi ở trước cửa chắn muốn bò vào, nếu không phải A Dũng làm quân nhân, trực giác đối với nguy hiểm cao, ngay lúc tỉnh lại phát hiện tang thi chuẩn bị tiếng vào, có thể chúng ta đã chết từ lúc nào không hay.”
“Chết đi cũng không phải là điều đáng sợ nhất.” Tiểu Thiến mở to hai mắt, “Đáng sợ nhất chính là….biến thành những con tang thi giống nhau, những con quái vật chết bất tử.”
“Vô cùng may mắn chính là tất cả mọi người có thể bình yên vô sự.” Xuân Di nhẹ nhàng dao động Hoa Hoa ở trước lòng ngựa ngàng đang mơ màng buồn ngủ, “Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi.”
“Cô Tuyết Kiến, đây chính là cửa sổ bị phá hư khi đó sao.”
Gian Đồng đưa tay chỉ cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi, Tĩnh Nhân cùng Bạch cùng nhau hướng mắt về phía hắn nhìn lại – ở đường ven bên phải của Gian Đồng đúng là tấm kính lớn vỡ tương đối hoàn chỉnh, hơn nữa gỗ với chút đỉnh vải bông được chắp vá, gom góp tạo thành hình cửa cửa sổ, còn dùng băng dán màu đen cố định trụ, có lẽ còn có dùng thêm đinh.
“Ân, đúng vậy.” Tuyết Kiến gật đầu khẳng định.
“Suy cho cùng, cũng là các người quá sơ xuất rồi. Thời gian an nhàn đã từng trải quá phải lâu lắm, ngay cả tòa nhà ở ngã tư đường tối có khả năng ẩn dấu rất nhiều tang thi cũng chưa từng nghĩ đến. Chướng ngại vật nhiều hơn điểm mù của tầm mắt thì rất nhiều, chưa kể đến đó là vào ban đêm.” Xích Mộc nói.
Bởi vì giọng điệu nói chuyện của hắn rõ ràng có ý khinh thường, đến mức A Dũng có hơi không chịu được mà nhíu mày đi tới. Dù người kia chỉ là một học sinh chưa có kinh nghiệm, vẫn chưa quá mức so đo, nhưng giọng nói vẫn khó tránh khỏi nghiêm khắc:”Vậy cậu có ý kiến gì?”
Tựa hồ chú ý tới thái độ không hữu nghị lắm của đối phương, Xích Mộc theo tình hình đứng dậy như là đã chuẩn bị tốt một lí do thoái thác rồi rồi “Theo tôi nghĩ, hẳn là nên tìm một chỗ chướng ngại vật ít, có thể quan sát địa hình xung quanh nơi này một cách rõ ràng. Tốt nhất còn có thể có đủ thiết bị chiếu sáng phụ trợ.” Thoáng tạm dừng khi thấy thành công thu hút sự chú ý của mọi người, Xích Mộc có chút dạt dào đắc ý, “Mà theo tôi được biết, khu vực Quốc Mậu có một công trường đang bắt đầu thi công. Địa thế bằng phẳng, rộng rãi, hơn nữa còn có máy phát điện loại nhỏ do đội thi công tự mang theo. Đi vào trong đó chính là lựa chọn tốt nhất.”
A Dũng định định mờ lời, Tuyết Kiến bắt lấy tay hắn nhéo nhéo, “Cứ quyết định như vậy, lời cậu nói cũng có chút lý lẽ. Dù sao cũng đều là bạn đồng hành, không cần quá mức so đo.” Đối với hắn nhỏ giọng mà bàn bạc.
Nam nhân không phản bác, phía trước Bạch lại ra tiếng.”Cách của cậu nói có sơ hở. Tuy rằng tôi không quen vị trí của thành thị này, nhưng theo cách của cậu thì có thể đoán ra được điều này, khoảng đất ở công trường tương đối rộng lớn, trống trải, rất tốt để nắm bắt tình hình xung quanh, nhưng một khi nếu bị đàn tang thi vây quanh, thì trống trải sẽ trở thành nhược điểm trí mạng.”
Không có chướng ngại vật đồng nghĩa với việc không có nơi để tránh tang thi, A Dũng trong lòng cũng gật đầu đồng ý.
“Hả? Cậu nói giỡn sao, đến đây lâu vậy còn không rõ ràng tình hình thực tế ở nơi này sao? Đi nơi nào có thể tìm được đàn tang thi?”
“Đề phòng vạn nhất lỡ xảy ra chuyện gì.” Bạch trả lời.
Xích Mộc cười nhạo một tiếng, “Vậy cậu nói, cậu có ý kiến gì tốt.”
“Bờ sông.”
Nói xong, Bạch liền dời ánh mắt, bộ dáng không muốn cùng hắn nhiều lời.