- Hừm...
Tôi đi đi lại lại, ra khỏi nơi quái quỷ này là cách tốt nhất. Chắc chắn ở đây phải giấu một lối đi bí mật.
Tôi nghĩ vậy, liền bắt tay vào tìm và xê dịch những đồ đạc trong phòng, nhưng tất cả đều vô ích. Không có xuất hiện một lối đi bí mật nào hết, thậm chí không có một cánh cửa kéo bí mật nào.
Người ta thường nói, lúc người ta tuyệt vọng nhất thì thường có một tia hi vọng. Nhưng sao tôi tìm mãi mà chả thấy vậy nè?
Tôi thở dài chán nản, đi đến chỗ bàn tròn mặc thử bộ quần áo.
Rất ngạc nhiên, bộ quần áo vừa in với tôi, hoàn hảo đến từng đường cong cơ thể. Dường như người may đã biết trước được số đo của tôi vậy. À không, trước đó tôi đã ra giả thiết là: bộ này có thể là của người chết. Nhưng sao mình lại khoác nó trên người vậy? Thôi kệ đi, đi thay là được mà.
Khi đi qua tấm rèm ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách, tóc tôi bị vướng phải một cái móc sắt rủ xuống. Thật là, sao người ta lại cố tình để nó rủ xuống nhỉ, nhỡ nó móc vào đầu ai thì sao? Tôi cố gỡ nó ra nhưng gỡ được, mà hình như càng gỡ càng móc chặt hơn. Tôi bèn cố với cái kéo cắt giấy để trên bàn tròn, nhưng tại khoảng cách xa quá, với mãi không được cho nên tôi đành dùng chân. Chiếc kéo vẫn nằm im lìm trên bàn như trêu người, tôi điên máu vung chân đạp một cước vào bàn.
Bỗng có một tiếng động ầm ầm như của cửa đá vang lên. Không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Dường như loại cửa đá này có rất nhiều lớp.
Rồi cửa cuối cùng được mở ra. Im lặng.
Là lối đi bí mật, lối đi bí mật đã tìm được rồi!
Tôi âm thầm reo lên. Nhưng... lại lo lắng ngay lập tức: không biết tiếng động vừa rồi có đánh tiếng đến con bé Anh Thư không?! Nhưng tốt nhất vẫn là hãy trốn khỏi đây rồi tính tiếp.
“Xoạch”
Một tiếng động âm thầm vang lên. Nghe như tiếng mở cửa, tôi liền nhìn ra ngoài cửa ngay. Không có ai. Lại gần cửa sổ: không có ai.
Chỉ có tiếng gió rít trả lời tôi.
Bỗng tôi rùng mình. Hình như ở đây đang lạnh hơn thì phải?!
Híc?! Lẽ nào là... ma? Ma đang làm không khí căn phòng lạnh hơn?!
Thôi, chạy khỏi đây đã. Tôi nghĩ vậy, vội gỡ cái móc sắt của rèm mắc trên đầu, chạy tới chỗ giường, lấy chiếc gối ôm đặt dọc ra rồi phủ kín chăn lên, phòng trường hợp người ta vào đây lại không thấy tôi đâu, lại mất công đi tìm. Xong, tôi cầm bát thuốc có nước sông Minh ti lên, phải mang được nó về và hỏi Phan An Vi Quỳnh. Tiện tay tôi vơ luôn đèn pin đặt trên bàn.
Tôi vén tấm rèm ra, đập vào mắt là một lối đi vừa đủ để một người lách qua. Tôi vội lách vào.
Ầm... ầm... ầm...
Cửa đá bỗng rung chuyển rồi đóng lại. Để lại tôi với bóng tôi đen đặc hoàn toàn. Mà kiểu như là “nó” đã tính toán trước rồi ấy: khi đã vào rồi thì không ra được, khi đã ra được rồi thì không vào được nữa; vậy đấy! Tôi mở đèn pin lên soi.
Một cầu thang bí mật!
Bậc thang sâu hun hút dẫn xuống lòng đất. Bắt buộc tôi phải lựa chọn một trong hai: một là đi xuống, hai là đứng ở đây để bóng tối nuốt chửng.
Tôi đâu có bị ngu. Ở đây nhỡ đâu có con ma bám theo tôi vồ chết tôi thì sao? Tốt nhất là đi xuống, rồi cầu thang dẫn mình lên đâu thì đến.
Cầu thang ở đây có dạng vòng kiểu xoắn trôn ốc. Kiến trúc ở đây dường như đã xây lâu lắm rồi. Gạch xây trên tường hầu như đã bị vụn bở hết ra, rơi đầy xuống nền gạch lát màu đỏ. Bụi bám trên sàn một lớp dày. Từ đó suy ra, lối đi này từ lâu rồi không có ai dùng tới. Như vậy có thể an tâm rằng Anh Thư sẽ không tìm được tôi.
Bỗng có một đường làm tôi chú ý: một vệt thẳng dài được kéo lê trên mặt đất và không bị bám bụi. Vết này rất mới và rất dài.
Tức là: đã có người vào đây và kéo lê một thứ gì đó. Người chết chăng?
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, có nên đi tiếp?! Hay là không?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng một mình. Tôi quyết định đi. Thà đi còn hơn ở đây chờ chết.
Tôi đi lần theo vết kéo lê ấy. Vết đó kết thúc ở bậc cầu thang cuối cùng.
“Bộp”
Hình như tôi đá phải cái gì đó. Tôi nhăn mặt, hé hé mắt nhìn xuống chân mình.
Là người?! Và hình như người ấy còn thở. Tay, chân của người đó bị cột chặt bằng dây thừng to, miệng bị nhét giẻ trắng. Không chỉ vậy, hung thủ còn cuốn một lớp băng dính xanh quanh người đó, bị băng kín từ đầu đến chân, hở mỗi cái đầu. Tôi nhận ra người đó là ai rồi...
Vì bị rọi đèn pin vào mắt nên người đó tỉnh dậy, trợn mắt nhìn tôi, miệng không ngừng kêu, nhưng tại vì miếng giẻ nhét miệng nên chỉ phát ra những từ “ưm ưm” vô nghĩa.
- Mỹ Dung...
Tôi hoảng hốt, vội ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt bát nước thuốc xuống đất rồi giỡ miếng giẻ trong miệng Dung ra. Vừa bỏ giẻ khỏi miệng nó, nó nhổ nước bọt phì phì, miệng không ngừng rủa:
- Đệt mẹ con nhỏ mất dậy. Nó dám trói tao như trói một con chó bốn chân, thù này tao nhất định phải trả. Tao sẽ giết mày...