Trong phòng sách.
”Không ngờ vợ chồng Thomas về nước trước thời hạn, những công ty khác
chắc cũng nhận được tin tức rồi. Hạng mục này rất quan trọng đối với
việc mở rộng thị trường ở Pháp, cho nên trong khoảng thời gian này anh
và em đều phải tăng ca thường xuyên...” Phương Cảnh Xán nghiêm túc, đem
những việc cần làm giao cho cô.
”Đã rõ.” Tiêu Quả Quả gật đầu, nhanh chóng bắt đầu phiên dịch và chỉnh lý tài liệu.
Khi trong đầu hoàn toàn bị những từ ngữ chuyên môn và sự khẩn trương do
thời gian gấp rút chiếm giữ, lại bất ngờ làm Quả Quả cảm thấy thoải mái.
Một cái bàn học, hai người chia nhau ngồi hai bên, thỉnh thoảng thấp
giọng trò chuyện mấy câu, trong không gian an tĩnh chỉ còn tiếng gõ bàn
phím.
Thời gian từ từ trôi qua, Tiêu Quả Quả lấy tay ấn bụng, sắc mặt thoáng
xấu hổ, cả ngày nay chưa ăn gì, trước đó chỉ hơi đói nên không cảm giác
mấy, lúc này bụng cứ cồn cào từng cơn, cô thật sự sợ nó phát ra tiếng
ùng ục, vừa ngại quấy rầy Phương Cảnh Xán đang chuyên chú làm việc.
Lại nói dáng vẻ lúc BOSS làm việc và lúc không có ai dứt khoát là hai
người khác nhau, sườn mặt chuyên chú lạnh lùng này, nét mặt xa cách kiêu ngạo này, vô hình khiến người ta không dám đến gần...
Phương Cảnh Xán vuốt mũi, khép laptop lại, xoay đầu bắt gặp ánh mắt đang đánh giá mình, trong con ngươi anh lập tức dấy lên ý cười vui vẻ.
Tiêu Quả Quả quẫn đến mức vùi đầu, BOSS, tôi không cố ý nhìn trộm anh,
tôi chỉ quá đói thôi hu hu... Cơ mà, logic này hình như có chỗ nào không đúng?
”Đói bụng chưa? Anh đi lấy chút gì cho em ăn.” Phương Cảnh Xán nói.
Tiêu Quả Quả vui mừng, hai mắt bắn ra ánh sáng hung tợn, cực kỳ thành thực gật đầu.
Phương Cảnh Xán cười khẽ, đứng dậy đi lấy đồ ăn cho cô.
Vào phòng bếp, Phương Cảnh Xán lấy di động ra, tìm kiếm thực đơn, gãi gãi đầu, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đầu tiên, phải chuẩn bị tốt nguyên liệu...
Pặch pặch pặch… Sau một trận âm thanh thái thức ăn, hẹ và tỏi được thái
thành kích cỡ không đều, lộn xộn, dưa chuột và thịt hun khói thì có hình thù kỳ quái…
Phương Cảnh Xán nhìn những nguyên liệu đã hoàn toàn mất đi vẻ ngoài kia, trầm ngâm chốc lát, lại tiếp tục thái, thái rất nhiều nữa kìa, sau đó
lựa thành phẩm có hình dáng đẹp mắt trong đó, mới hài lòng gật đầu, thán phục trước sự nhanh trí của mình.
Tiếp theo là nấu nước, nấu mì.
Nấu một hồi, lấy một đôi đũa nếm thử, chưa chín, tiếp tục nấu, cháy rồi, vả lại mì cháy quá nhiều, sau khi nấu chín một nồi lớn hoàn toàn dọa
chết người.
Không sai, đây là lần đầu tiên Phương Cảnh Xán – kẻ mười ngón tay không
dính nước - xuống bếp nấu mì, nếu không phải lúc trước anh từng bị
Phương Cảnh Thâm ép phụ giúp vài lần, chắc ngay cả bếp gas anh cũng
không biết đường mở.
Nhìn nhà bếp bị chơi đùa đến mức khói bay mù mịt, Phương Cảnh Thâm vây
xem hơi nhíu mày, thằng này cũng có ngày chủ động xuống bếp ư? Lần này
hình như nghiêm túc hơn hắn tưởng...
Trong lúc Ngô gia đang cảm thán có em trai vừa trưởng thành, Phương Cảnh Xán bèn xoay đầu qua, bịt ngón tay cực kỳ đáng thương nói, “Anh, có
băng cá nhân không...”
“...”
Nhờ có Phương Cảnh Thâm chỉ điểm, sau một phen rối loạn, Phương Cảnh Xán cũng nấu được bát mì đầu tiên trong đời, nhưng đổi lại mười đầu ngón
tay bị thương hết phân nửa.
Nấu xong chuyện đầu tiện phải làm là chụp hình post lên Wechat, thêm chú thích: [icon xấu hổ] lần đầu tiên nấu mì, làm không được tốt lắm, sinh
nhật vui vẻ!
Nhóm bạn bè nườm nượp bình luận:
Một ngôi sao mới đang từ từ nổi lên trong giới ẩm thực hắc ám!
Đây là tài nấu nướng từ trường dạy nghề Lanxiang[1] sao?
[1] Lanxiang là trường dạy nghề có quy mô lớn, nơi đã đào tạo không ít chuyên gia máy tính cho quân đội Trung Quốc.
Mình rút lại câu nói lúc trước, cậu vẫn nên dùng sắc đẹp thì hơn, bắt
lấy dạ dày người ta làm gì, thật sự không thích hợp với cậu...
Đột nhiên có chút đồng tình với cô gái bị Phương nhị nhìn trúng...
Sau này tớ cũng không dám ăn sinh nhật nữa [ icon tạm biệt ]
...
Hừ, một đám nông cạn! Loại cảm giác khẩn thiết muốn tự tay làm gì đó cho một người, mấy người hiểu sao! Quả Quả chắc chắn sẽ cảm nhận được tình
cảm nồng cháy của tôi dành cho cô ấy.
Phương Cảnh Xán kích động bưng tô mì lên lầu.
”Đừng gấp, đến đây ăn mì đã!”
Tiêu Quả Quả nhìn ông chủ tự mình bưng tô mì nóng hổi lên, được chiều mà khiếp sợ, “Cám ơn ông chủ!”
”Nếm thử xem hương vị thế nào!” Phương Cảnh Xán vừa chờ mong lại thấp thỏm nhìn cô.
Khoan nói đến hương vị thế nào, tô mì này xem ra được dụng tâm trang
trí, chẳng qua đối với thức ăn mà nói, tạo hình thuộc trường phái dã thú hình như hơi quái sao ấy…
”Vậy tôi sẽ không khách sáo!” Tiêu Quả Quả đã đói cả ngày, đâu còn chú ý đến những thứ này chứ, cầm đũa lên bắt đầu ăn ngon lành.
Phương Cảnh Xán thấy cô ăn vui vẻ thế, nước lèo cũng uống hết không còn
một giọt, thậm chí còn lộ nét mặt thòm thèm, trong lòng anh tràn ngập
cảm giác thỏa mãn, kìm lòng không đậu vươn ngón tay lau giọt nước canh
trên mặt cô, dịu dàng nói: “Quả Quả, sinh nhật vui vẻ!”
Một tiếng sinh nhật vui vẻ làm cả người Tiêu Quả Quả cứng đờ, hốc mắt
bỗng dưng nóng lên, đồng thời, cô để ý thấy trên ngón tay Phương Cảnh
Xán có thêm miếng băng cá nhân, nên càng cảm động tột cùng, đừng nói tô
mì này do ông chủ đích thân xuống bếp nhé?
Người đàn ông trước mặt trong nháy mắt được hào quang chiếu rọi, sau lưng biến hóa ra một đôi cánh nhỏ, vỗ phầm phập…
Sinh nhật năm nay, chắc chắn là sinh nhật bi thảm nhất trong đời cô: cãi nhau với anh trai thân thiết nhất, người con trai cô thích mười mấy năm và bạn thân cùng lúc phản bội cô, vì kiếm sống, hơn nửa đêm còn phải
tăng ca, song hết thảy đều tan thành mây khỏi chỉ vì một câu ‘sinh nhật
vui vẻ’ của Phương Cảnh Xán...
Nhân gian thực sự có chân tình tồn tại!
”Ông chủ, anh là ông chủ tốt nhất mà tôi từng biết, tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, làm trâu làm ngựa báo đáp anh!”
No, không cần làm trâu làm ngựa đâu, làm vợ được rồi !
Phương Cảnh Xán đang đắm chìm trong hạnh phúc nên không phát hiện, thẻ người tốt của anh sắp thăng cấp thành thẻ VIP!
”Khuya lắm rồi, ăn xong đi tắm rồi ngủ đi! Quần áo chị dâu đã chuẩn bị xong cho em!”
”Hả?”
”Sao? Lần này cũng đâu phải cô nam quả nữ!” Phương Cảnh Xán cười nhạo.
Tiêu Quả Quả nghe vậy sắc mặt chợt lúng túng, uống say mà còn nhớ rõ thế...
Ý tốt không thể từ chối, đành phải ở lại.
Đêm đó, Tiêu Quả Quả ngủ tại căn phòng cách vách anh, lấy cái tính quái
gở của Phương Cảnh Xán nếu ngủ được, rõ ràng không thể nào.
Phương Cảnh Xán lăn lóc trên giường hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn tỉnh
rụi, cuối cùng anh lén lút bò dậy, kết quả, vừa mở cửa đã bị vật gì đó
ngay cửa vướng chân suýt vấp ngã...
“Ôi đệt! Cái thứ gì vậy?”
”Pặch” một tiếng, đèn trong phòng khách sáng lên, anh bạn nhỏ Phương
Nhạc Trừng từ phòng đối diện bước ra, trong tay nắm một sợi dây thừng,
chính là thứ làm Phương Cảnh Xán suýt vấp ngã.
”Hừ, chú hai, con biết ngay chú sẽ làm chuyện xấu mà!” Thằng nhóc tức giận trừng anh.
”Khuya quá rồi con không ngủ, còn ăn mặc thế này là muốn làm gì? Còn
nữa, thứ này là do con bày hả?” Phương Cảnh Xán nhìn Phương Nhạc Trừng
mặc màu vàng chói lọi như hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích, bất cứ lúc
nào cũng có thể ra sân khấu diễn kịch, dây thừng trong tay cậu nhanh
chóng đứt rồi.
Anh bạn nhỏ Phương Nhạc Trừng đỡ vương miện trên đầu, đặc biệt thâm trầm nói một câu, “Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị!”
Khóe miệng Phương Cảnh Xán co quắp kịch liệt, vác thằng nhóc lên vai,
phớt lờ cậu đang đạp loạn xạ, nhét cậu vào phòng Phương Cảnh Thâm.
”Phương Cảnh Thâm, có thể quản tốt con trai anh không?”
Trong phòng vọng lại tiếng dỗ của Phương Cảnh Thâm đang mơ mơ mơ màng
màng ngủ, “Con trai, thôi nào, chú hai con một bó tuổi rồi mà vẫn chưa
có bạn gái, rất đáng thương, nhường chú chút đi con...”
“…” Shit!
*
Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm sau, tinh thần Tiêu Quả Quả không tệ. Ăn bữa sáng xong, cô bèn theo Phương Cảnh Xán lên xe tới công ty. Hơi lạ
là, vì sao sắc mặt Phương Cảnh Xán lại thối thế...
Chắc do áp lực công việc quá lớn đây...
Một ngày bận rộn kết thúc, Tiêu Quả Quả ngồi trên xe buýt, vừa tính toán dựa theo tiến độ tăng ca này, tháng sau cô có thể nhận được bao nhiêu
tiền lương, vừa dùng điện thoại xem thông tin phòng trọ gần công ty, đột nhiên, có cuộc gọi gọi đến.
Trên màn hình xuất hiện... Dì Thẩm ...
Sắc mặt Tiêu Quả Quả biến đổi không ngừng, do dự nửa ngày mãi cho đến
khi di động không đổ chuông nữa, song cô vừa thở phào nhẹ nhõm, điện
thoại lại bền bỉ reo tiếp.
Lúc chuông reo đến lần thứ ba, rốt cuộc Tiêu Quả Quả cũng ấn phím nhận cuộc gọi.
”Alo, Dì Thẩm ...”
”Quả Quả! Sinh nhật vui vẻ!”
”Cám ơn dì Thẩm!” Trong lòng Tiêu Quả Quả hơi nghi ngờ, nghe giọng điệu
mẹ Thẩm Nham, hình như vẫn chưa biết chuyện giữa cô và Thẩm Nham.